Đêm đến, Tâm Từ thu thập một chút y phục trên người, từ nhỏ đến khi trưởng thành, nàng vẫn luôn thích độc lập tự bản thân làm lấy, nhưng từ khi gặp được Bạch Linh bản thân nàng tự dưng không còn là chính nàng. Tâm Từ trở nên ỷ lại thích được Bạch Linh chiếu cố, săn sóc cùng nuông chiều.
Tâm Minh cũng là một dạng là một cái muội khống, đối nàng chiếu cố cũng tương tự có khi lại so với Bạch Linh còn muốn nhiều, nhưng cảm giác lại không đặc biệt như nàng đối Bạch Linh. Hoàn toàn không có sự chờ mong cùng vui sướиɠ, nàng đối với Minh Tâm chỉ là một loại thói quen, không hơn không kém.
Nguyên lai, khi con người bắt đầu yêu đương mọi thứ xung quanh đều trở nên khác biệt, khác đến rõ rệt. Khác đến làm Tâm Từ cảm thấy thật thần kì, nhưng đổi lại những gì nàng đang nếm phải, thật sự rất trớ trêu.
Nàng đứng ở giữa ranh giới, một bên là thân nhân, một bên là nơi tâm hướng đến. Vô vọng lại cũng vô phương làm quyết định lựa chọn.
Tâm Từ hôm nay trang điểm có chút đậm, nàng muốn che đi thần sắc nhợt nhạt cùng đôi mắt đã khóc liên tục trong thời gian dài. Thở dài một hơi, ngước nhìn nguyệt quang bị mây che khuất hơn một nữa. Càng nhìn càng thấy lòng hiu quạnh, lại thở dài. Nàng bước chân ra khỏi tiểu viện, men theo đường đi đến chính viện.
Khác xa với giản lược tiểu viện Tâm Từ hiện tại đang cư ngụ, chính viện lại càng mỹ lệ, xung quanh được bao bọc bởi hòn nam bộ mỗi phía được kết nối bằng một cây cầu được chạm khắc tỉ mỉ. Toàn bộ chính viện được làm từ gỗ thượng hạng vô cùng xa hoa, xung quanh được trồng các loại hoa quý cùng đèn l*иg khắp nơi được đốt sáng được gia đinh liên tục thay phiên đổi nến, ánh sáng cứ thế duy trì làm nên không gian chính viện càng thêm tráng lệ.
Dù sao Tâm gia vẫn là một cái thương gia bật nhất trấn Vân Đàn. Tài phú tiêu sài cả đời cũng không hết.
Tâm Từ rải bước chậm vào trong, bên trong người đã ngồi đầy đủ, bàn tròn vị trí còn sót lại là chính giữa Bạch Linh và nàng mẫu thân Liễu Khuê, nàng đưa mắt nhìn Bạch Linh. Đôi mắt hai người chạm phải, vẫn khuôn mặt ôn nhu đó, vẫn đôi mắt đầy thâm tình nhưng trong nàng con ngươi bây giờ không hề có chính mình thân ảnh.
Trái tim lại ẩn ẩn đau nhói.
"Xin lỗi, nữ nhi đến muộn" Rời đi ánh mắt Tâm Từ ngồi xuống vị trí, đối Tâm Chính Thuần cùng Liễu Khuê xin lỗi
"Nghe tiểu Minh nói ngươi không khoẻ, hiện tại thấy như thế nào?" Liễu Khuê gấp một khối thịt gà bỏ vào trong Tâm Từ chén.
"Hiện tại rất tốt, mẫu thân người không cần lo lắng" Tâm Từ lắc đầu, múc một ít thịt viên cho Liễu Khuê
"Một hồi làm Tiểu Hoa nấu nhân sâm cho ngươi tẩm bổ" Liễu Khuê nói xong lại dừng liếc mắt nhìn Tâm Từ dường như đoán được nàng định muốn nói gì, lại nói thêm "Không được từ chối"
"...Vâng"
Hỏi thăm nhau vài câu, toàn bộ hành trình ăn tối còn lại không ai nói một câu nhưng không khí lại vô cùng hoà thuận, hoà thuận đến lạ thường, nhưng lạ thường nhất mà khiến Tâm Từ cảm thấy khó hiểu lại xuất phát trên người của Tâm Minh. Từ đầu đến cuối hắn không hề cùng Bạch Linh có bất luận cái gì giao thoa, toàn bộ sự tập trung hắn đều dồn để gấp thức ăn cho nàng.
Không khí hôn lễ linh đình chỉ mới ngày hôm qua, nụ cười mang theo sự vui sướиɠ cùng chính miệng hắn nói bản thân rất hạnh phúc khi cưới được Bạch Linh làm nương tử đâu, nhìn lại sự tình ngày hôm nay hoàn toàn tương phản. Tâm Từ có chút không thông, ngoài ý muốn trong đầu loé lên một suy nghĩ nhưng cũng rất nhanh dập tắt.
Tâm Từ lén liếc mắt nhìn Bạch Linh một chút, khuôn mặt nàng không có mặt khác biểu tình, tựa như hoàn toàn không để tâm tới việc Minh Tâm có gấp thức ăn cho nàng hay không. Nàng không dấu vết thở dài, xong trong lòng lại trở nên hốt hoảng. Rốt cuộc bản thân nàng làm sao vậy chứ, tựa như trong nội tâm nàng hiện tại là hai luồng thái cực đang tranh chấp lẫn nhau, 300 hiệp quyết đấu hiện chưa có hồi kết.
Nàng trở về tiểu viện, đôi mày không ngừng nhíu chặt, bóng đêm che lấp gần hết khuôn mặt không ai có thể nhìn ra Tâm Từ sắc mặt đăm chiêu lúc này, càng suy nghĩ càng khiến lòng rối bời. Tâm Từ ngẩn đầu nhìn nguyệt quang, kỳ này không còn mây che khuất, đem một vùng trời không còn u minh như lúc ban đầu, ánh sáng mờ nhạt chiếu thẳng vào Tâm Từ khuôn mặt, đồng tử lại không khác gì một chiếc gương phản chiếu đem toàn bộ nguyệt quang nhốt vào trong. Lộng lẫy nhưng đầy tịch mịch.
"Tiểu Từ, đã trễ thế này còn đứng thất thần, có tâm sự sao?" Bạch Linh đứng nhìn Tâm Từ ở phía xa một hồi lâu, sau làm quyết định mới tiến bước vài bước lên tiếng.
Nghe giọng nói quen thuộc, Tâm Từ không khỏi giật mình, nàng quay đầu nhìn ở tiểu viện môn, Bạch Linh xác thật đang tiến về phía nàng, Tâm Từ bất giác quen thuộc hô lên một câu "Bạch Linh tỷ tỷ"
Âm thanh run run, dịu nhẹ lại mang theo chút đượm buồn. Chính bản thân nghĩ muốn cùng nàng đủ nói đủ thứ chuyện, càng muốn tiến xa mối quan hệ kể cả tiếp xúc da thịt nhưng hiện tại chỉ có xấu hổ cùng khó xử chen ngang.
Không biết nói gì cho phải càng không thể cư xử như bình thường, nếu cư xử như bình thường tâm tư nàng càng thêm nặng trĩu. Cầm lòng không đậu lại muốn đến gần muốn có được nàng hơn. Thật sự quá khó khăn, hoàn toàn không có biện pháp, bất kể phương án nào cũng đều khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng.
Chỉ được chọn một, không thể chọn hai. Có lẽ nàng quá tham lam, nhưng cũng không phải, chỉ là nàng đang đứng ở vị trí hiện tại, nếu nàng không ở vị trí này, có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ có lẽ mà thôi. Tâm Từ trong lòng không khỏi cười khẩy, tự giễu cợt chính bản thân nàng.
"Có tâm sự sao?" Bạch Linh không thấy Tâm Từ trả lời nàng hỏi lại một lần nữa cũng đồng thời tiến một bước kéo gần khoảng cách giữa hai người.
"Không có" Tâm Từ lắc đầu, nàng muốn nhấc chân lui về một bước bảo trì khoảng cách, nhưng lại không có làm, nàng ngẩn đầu nhìn nguyệt quang "Chỉ là khó có được ngày hôm nay nguyệt quang tỏ như vậy sáng, không kìm được lòng nên đứng nhiều xem một chút"
Nếu ngươi không mau rời khỏi, ta lại không kìm được lòng mà sẽ đến gần ngươi.!
"Bạch Linh tỷ tỷ đâu? Cũng cảm thấy như ta sao?" Tâm Từ lại lần nữa quay đầu nhìn Bạch Linh, nàng rủ mắt dời xuống nàng vị trí môi, đôi hàng mi run run.
Nàng đứng ngược sáng, Bạch Linh không hề nhìn rõ biểu cảm Tâm Từ ngay lúc này, nàng ngước nhìn nguyệt quang lại nhìn về Tâm Từ "Ân, nhưng thân thể không tốt không nên đứng xem lâu quá, đêm lãnh dễ sinh bệnh ngươi mau về phòng"
"Còn có, đây là một chút thuốc bổ, ngươi nhớ uống" Bạch Linh lấy từ trên người gói thuốc nhét vào lòng bàn tay Tâm Từ vỗ vỗ vài cái ở mu bàn tay
"Cảm ơn, ta đã biết" Tâm Từ giương nụ cười nhợt nhạt, lui về một bước không dấu vết né tránh Bạch Linh tay "Đã không còn sớm, ngươi cũng về đi"
Tốt nhất ngươi lại đừng như vậy, nếu đã đối ta lạnh nhạt thì xin vĩnh viễn đừng đối ta ôn nhu. Lý trí ta mãnh liệt kháng cự nhưng tâm ta lại không biết lúc nào đã mềm lòng mà luyến tiếc ngươi.
Đôi lời tác giả:
Vài chương đầu Nhan Như Nguyệt sẽ không xuất hiện, nhưng mọi người đừng lo lắng. Chạm mặt sẽ rất nhanh.
Vì phải đi làm, có thời gian rãnh là sẽ viết vài chữ, gôm góp từng chút một, vì thế 1 tuần mới ra chương. Mong mọi người thông cảm. (T ^ T)