- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đoạt Tâm
- Chương 13: Bắt Cóc
Đoạt Tâm
Chương 13: Bắt Cóc
Một cổ mùi hôi thối ẩm mốc xọc vào khoan mũi, ẩn ẩn tựa như mùi xác chết của lão thử đang ở kỳ phân hủy, Tâm Từ nhíu mày chậm rãi mở đôi mắt, vạt nắng len lỏi không biết từ nơi nào chiếu thẳng nào mặt có chút không thích ứng được, Tâm Từ híp híp mắt nghiên đầu sang một bên để tránh đi, mùi hôi thối lại một lần nữa xuất hiện, nàng muốn đưa tay che lấy mũi nhưng không thể.
Tâm Từ cảm giác bị thứ gì đó quấn lấy ở nàng đôi tay cùng đôi chân, nàng vương đầu muốn nhìn một chút nhưng vô dụng. Nàng bị trói nằm nghiên một tư thế không thể cử động, thân thể cứng đờ toàn thân có dấu hiệu đau nhứt, cổ tay liên tục truyền đến cảm giác ngưa ngứa.
Nàng nhăn mặt, bờ môi căng mộng giờ đây đã nhợt nhạt khô nứt vì thiếu nước, vài sợi máu cũng đã bị khô còn chưa kịp lau đi, Tâm Từ chép chép miệng nuốt nước bọt cũng chẳng thấy tốt hơn mà thay vào đó là một trận đau rát ở cổ họng khiến nàng vô cùng khó chịu.
Phải rồi ngày hôm qua gào thét thất thanh đến cả phung ra máu, cổ họng không biết bị thương bao nhiêu trọng, nhưng hiện tại nàng cảm thấy nếu như nàng đã chết, cái cảm giác đau đớn này xác thật làm nàng có thể một lần nữa trỗi dậy, sống lại để chứng minh hiện tại thể xác lẫn tin thần bị tổn thương đến cỡ nào đại.
Nhưng hiện tại nàng sống sờ sờ, Tâm Từ cũng không thể chứng minh, nàng thật sự không dám động đến cổ họng một lần nào nữa. Như vậy đau, nàng thà bất tỉnh còn hơn.
Thoáng chốc tuyệt vọng lại có một tia hy vọng xẹt qua đầu. Tâm Từ đảo mắt nhìn quanh, căn phòng thoạt nhìn không sai biệt lắm giống phòng chứa củi, tứ phía màng gỗ được ghép lại vài chỗ thưa thớt làm khe hở để ánh sáng có thể đủ len lỏi vào bên trong, đủ sáng để Tâm Từ có thể thấy trên những tấm gỗ đã bị bám bụi dày đặt màu đen không được người dọn dẹp.
Tâm Từ cố gắng suy nghĩ mọi cách để thoát ra nhưng mỗi một ý tưởng xuất hiện lại hoàn toàn không có dấu hiệu khả quan, giống như cơn đau liên tục làm phiền lấy nàng làm đầu óc không thể hoạt động hết toàn bộ công năng, không thể nào thanh tỉnh mà tập trung suy nghĩ.
Tuyệt vọng một lần nữa chiếm lấy, Tâm Từ ánh mắt mơ màng bộ dáng không còn gì để hối tiếc dáng chặt vào cánh cửa khép kín chẳng thể làm được gì ngoài hai chữ bất lực.
Bên ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần cùng tiếng lá khô bị dẫm đạp. Tâm Từ hốt hoảng lập tức nín thở, toàn thân căng chặt, khe hở hiện lên hai đạo y phục lục sắc hướng về phía cánh cửa.
Nàng đôi mắt gắt nhanh chóng khép chặt, giả vờ còn đang trong trạng thái bất tỉnh. Lỗ tai cũng cật lực để lắng nghe âm thanh hết sức có thể.
Đợi một hồi lâu, không lấy một động tĩnh cánh cửa bị mở ra. Tâm Từ thở phào, đôi mắt lần nữa nhìn chằm chằm vào cánh cửa đến chớp mắt cũng không dám.
"Ngươi nói chúng ta bán nàng vào thanh lâu thì được tầm bao nhiêu?"
"Ta không biết, nhưng chắc tầm 1 vạn lượng hoàng kim"
"Nhiều như vậy? Ngươi mau mau chạy đi hỏi một chút"
"Đau! Ngươi làm gì đánh ta?"
"Ngươi có nghĩ tới Tâm gia nhiều người như vậy một đêm hỏa hoạn diệt toàn gia, mỗi nàng còn sống sót, gia sản toàn bộ thuộc về nàng đi, sẽ không ngừng 1 vạn lượng hoàng kim, ngươi vẫn muốn?"
"Hắc hắc hắc, ngươi nói có lý, không bằng......."
"Đau! Ngươi lại đánh ta?"
"Ta chưa đâm chết ngươi là may, ngươi động động não một chút suy nghĩ, lão đại còn chưa chạm tới, ngươi trước tiên muốn đoạt người?"
"Hừ! Mỹ nhân tới tay, nam nhân không ăn chính là xuẩn, ta chính là đợi lão đại xử lý xong lập tức..hắc hắc hắc..nữ nhân nằm dưới thân cầu xin ta liền cảm thấy toàn thân rạo rực"
Toàn bộ đối thoại đều lọt vào Tâm Từ tai, hiện tại nàng mới ý thức được bản thân lâm vào tình trạng nào.
Bắt cóc, tống tiền, bán vào thanh lâu, không ngừng những cái đó còn muốn nàng cơ thể. Tâm Từ cảm thấy chấn kinh rồi nhưng nàng lại nhớ đến một điều làm nàng chết lặng.
Tâm gia bị diệt, chỉ còn nàng sống sót.
Hình ảnh Liễu Khuê một lần nữa hiện ra trước mắt, chỉ còn vài bước nữa thôi nàng mẫu thân có thể thoát khỏi. Chỉ còn một chút, chỉ một chút là có thể, Tâm Từ mừng rỡ tiến tới đón lấy nàng nhưng lại vấp ngã.
Tâm Từ nhớ rõ nàng mẫu thân ánh mắt nhìn thấy nàng vấp ngã có bao nhiêu đau lòng, khuôn mặt biết bao nhiêu từ ái lại bị nhấn chìm trong biển lửa, ánh mắt vẫn như thế kiên định, đau xót nhìn lấy nàng.
Toàn bộ cơn đau thể xác như hoàn toàn biến mất, Tâm Từ bắt đầu thấy khó thở, hô hấp không thể nào thông, trái tim như bị người trảo lấy đem nó tách ra làm hai. Đau đến quằn quại, đau đến linh hồn muốn thoát xác rời đi.
Rời đi thân thể vô dụng này, rời đi cái thể xác bất lực nhìn người thân trước mắt gặp nạn mà không thể nào ứng cứu.
Nước mắt chảy dài trên đôi gò má, Tâm Từ ý thức hai người kia vẫn còn ngồi ở ngoài, nàng cắn chặt môi đến chảy máu cũng không dám thốt ra bất kỳ âm thanh.
Mẫu thân, phụ thân, ca ca, ta xin lỗi.
Nếu không có tổ chức cho ta tiệc mừng sinh thần mọi người sẽ không uống say.
Nếu ta cố gắng học võ, tinh thông một chút khinh công có thể cứu khởi lấy mẫu thân thì nàng đã không chết.
Là tại ta, tại ta vô dụng, tất cả là lại ta.....
Tác: Sắp được gặp Như Nguyệt rồi, Tâm Từ cố lên.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đoạt Tâm
- Chương 13: Bắt Cóc