“…Bái kiến vương gia.”.
Nhìn thấy Ôn Chu Hân đang cuối đầu thi lễ, Du Tử Dạ thập phần ngoài ý muốn. Nữ nhân này cao ngạo từ trong cốt khí, cường ngạnh từ trong máu huyết, nay đang khom lưng uốn gối bái kiến y. Du Tử Dạ lúc này mới kịp nhận ra chính mình bị Ôn Chu Hân dẫn dắt đi xa đến vậy, từ lúc bắt đầu đến bây giờ mục đích của nàng chỉ có một.
Không cần nhắc đến chuyện cũ, cũng không cần cả hai phải thừa nhận. Dùng cách thức của riêng nàng, trực tiếp nhấc lên mối quan hệ của hai người. Thật không hỗ danh là tài nữ, thông tuệ của nàng chỉ e người khác khó lòng sánh kịp. Ôn Chu Hân luôn như vậy, hay nàng chỉ là đối với Du Tử Dạ mới như vậy cẩn trọng, hết lòng ôn nhu, hết mực chu toàn. Du Tử Dạ thâm tâm thật nhiều bất đắc dĩ.
Một bàn tay thon dài, mang theo ba phần non nớt, bảy phần thận trọng, bất giác xuất hiện trước mắt Ôn Chu Hân. Khi nàng nâng lên mắt phượng nhìn đến bên đai ngọc của Du Tử Dạ mang một mảnh Hắc Huyết chi ngọc, đen tuyền chất ngọc, điểm xuýt vài sợi tơ đỏ như máu huyết, thật không khác gì mảnh ngọc nàng luôn đeo trước ngực, Ôn Chu Hân trong một khắc đó mơ hồ. Bảy năm trôi qua như một tràng mộng, là Ôn Chu Hân nàng vẫn đang nằm mộng, hay người trước mặt này chính là giấc mộng đời này nàng không thể thoát khỏi.
Dáng vẻ không khác một vị kia trong ký ức xưa cũ, người cũng dùng đôi mắt trầm luân như vậy nhìn nàng. Đôi mắt khi đó dù đong đầy sợ hãi vẫn không đánh mất khí độ của bậc vương giả thuộc dòng dõi hoàng tộc, bi thương chảy thành dòng cũng không cách nào phủ mờ tinh quang sáng lạng vốn có của đôi con ngươi màu hổ phách.
Trước khi Du Tử Dạ thu hồi tay, một bàn tay mềm mại tựa như làn thu thủy, không nhanh không chậm dịu dàng đáp đến, mượn sức từ lòng bàn tay Du Tử Dạ chậm rãi đứng lên. Cảm giác chưa từng xa lạ, xúc cảm thật quen thuộc. Ôn Chu Hân tình nguyện, Du Tử Dạ nguyện ý, một cái nắm tay muôn lời không thành tiếng, cả hai đều đủ tỏ tường.
Du Tử Dạ cuối người thế Ôn Chu Hân phủi phủi đi vết bụi bẩn nhiễm trên làn váy dài thanh thủy sắc, trách cứ: “Tỷ tỷ, ngày sau không cho phép ngươi thi lễ. Cũng không được gọi ta là vương gia. Từ nay về sau ngươi muốn gọi ta như thế nào cũng được, thậm chí tùy tiện kêu ta tiểu miêu hay tiểu cẩu đều được, tuyệt đối không được gọi ta là vương gia, duy nhất ngươi là không được.”.
Không thấy Ôn Chu Hân phản ứng lại, Du Tử Dạ nghi hoặc nhìn nàng nói tiếp: “Này này, ta là đang nói ngươi, tỷ tỷ.”.
Ôn Chu Hân nắm lấy tay Du Tử Dạ, bất ngờ lôi kéo nhau bước vào trong động khẩu, đi đến bên bàn cờ bằng đá, Ôn Chu Hân chọn mi, lạnh thanh lên tiếng: “Tiểu cẩu cẩu, hai năm trước chính ngươi lưu lại một bàn cờ này, nói như vậy ngươi cùng những câu chữ bên ngoài động khẩu kia khó tránh khỏi không liên quan đến nhau.”.
“…Không sai. Chữ cũng là ta lưu lại.”, ba chữ “tiểu cẩu cẩu” từ Ôn Chu Hân nói ra thuận lý thành chương, Du Tử Dạ cảm thấy chính mình đã vẽ đường cho hưu chạy, trong khi bản thân tiểu cẩu cẩu lại chạy theo không kịp suy nghĩ của lão hưu, mờ mịt một mảnh.
“Ồ…Ra là vậy, tiểu cẩu cẩu, ngươi nói ta nghe thử xem, rốt cuộc là ngươi muốn tìm một người có thể phá giải thế cờ hay là muốn tìm một người tri tâm.”, những ngón tay Ôn Chu Hân tùy ý lướt qua những quân cờ. Câu hỏi nàng vừa hỏi mới thật sự là tâm ma trong lòng nàng hai năm qua.
“Cái này…”, Du Tử Dạ chưa kịp trả lời, đã bị Ôn Chu Hân cắt ngang.
“Tiểu nữ không ít lần cầu kiến Vô Danh phương trượng, thỉnh giáo cao danh quý tánh của người hạ một bàn cờ này. Nhiều lần như vậy, Vô Danh đại sư đều chỉ lắc đầu không nói…”. Nghe được Ôn Chu Hân nói đến đây, Du Tử Dạ trong lòng không khỏi kính trọng Vô Danh đại sư thêm vài phần. Phương trượng đại sư không hỗ danh được người người xưng tụng cao tăng đắc đạo, thật biết chừng mực.
“Nhưng mà… tiểu nữ từ chỗ Vô Danh đại sư biết được một chuyện thú vị. Không riêng gì tiểu nữ, phàm là người đã đặt chân đến nơi này, đều từng hỏi qua Vô Danh đại sư danh tính của ngươi. Có lão nhân, có nữ nhân, cũng có cả nam nhân. Chẳng hay ngươi vọng là người nào?”, đôi mắt phượng huyền sắc nhìn Du Tử Dạ tiếu ý câu nhân, lại khiến người không rét mà run.
Chậc chậc, Du Tử Dạ tự cắn đầu lười của chính mình, nghiến răng mấy lượt. Lão trọc đầu, thật uổng cho ta vừa nãy suýt chút nữa mở kim khẩu khen ngợi ngươi đức cao trọng vọng. Ngươi lắm lời như vậy liệu ngươi sẽ trường sinh bất lão hay sao đây.
“Không những vậy, tiểu nữ còn nghe nói trong số những người đến thỉnh giáo Vô Danh phương trượng, có một vị hồng y nữ tử, mỹ đến tuyệt mỹ, sắc đến tuyệt sắc. Ngay cả Vô Danh đại sư cũng không hết lời khen ngợi. Thật khiến tiểu nữ hổ thẹn không sánh bằng.”, Ôn Chu Hân nàng không cảm thấy được trong lời nói có gì khác thường, nhưng sao Du Tử Dạ lại nghe ra được ngữ khí không bình thường đây.
Du Tử Dạ đạm nhiên không phản hồi, Ôn Chu Hân cũng không trông chờ câu trả từ người bên cạnh. Buông ra bàn tay Du Tử Dạ, Ôn Chu Hân ngồi xuống vị trí bên cạnh bàn cờ. Nâng lên ngọc thủ, không nói không rằng, lẳng lặng thu cờ.
Mười ba tuổi tiểu lang quân đứng ở nơi đó, hoàn toàn mờ mịt. Hết nhìn sang người, lại nhìn bàn cờ. Người này phải hay không là đang sinh khí, lại như thế nào có thể cùng bàn cờ sinh khí đây. Du Tử Dạ giọng đầy bất mãn: “Ấy da…cờ này của ta vẫn chưa có người giải. Tỷ tỷ, ngươi sinh khí thì sinh khí, sao lại thu cờ của ta như vậy.”.
Động tác trên tay Ôn Chu Hân cũng không vì những lời nói của Du Tử Dạ mà dừng lại, hôm nay nàng đã quyết phải thu bằng được bàn cờ này. Một bàn cờ của Du Tử Dạ chiêu đến cho nàng bao nhiêu phiền muộn, sau này dẫn theo bao nhiêu rắc rối đến, nàng là người hiểu rõ nhất. Cổ nhân không phải có câu “Hữu ý tài hoa hoa bất phát. Vô tâm sáp liễu liễu thành âm” sao. Sớm một chút thu dọn bàn cờ này, Ôn Chu Hân nàng sau này có thể kê cao gối ngủ, không cần phải đi dọn liễu không phải sao.
“Hôm nay thu cờ của ngươi, ngày sau ta nhất định hoàn lại ngươi hồi đáp tương xứng.”, đôi mắt phượng huyền sắc hẹp dài tỏ rõ quyết tuyệt, không cho phép bất cứ ai có cơ hội cùng nàng cự tuyệt. Du Tử Dạ cũng thật không có biện pháp với nàng, chỉ có thể đứng một bên nhìn Ôn Chu Hân nhàn nhã thu dọn sạch sẽ bàn cờ.
Khi cả hai người cùng nhau rời khỏi động khẩu, rời khỏi Đạm Nhã Đình, trên thân đã phủ lên ánh tịch dương hỗn độn pha trộn trên nền trời. Le lói những tia sáng cuối cùng nơi dương gian dần dần bị bóng tối bủa vây cắn nuốt, hòa thành một thể với màn đêm tĩnh mịch.
Rất lâu, rất lâu về sau, từng viên đá, từng ngọn cỏ, từng nhành cây hoang dại nơi Đạm Nhã Đình vẫn còn xì xầm nhau nghe về lời hứa hẹn của một nàng thiếu nữ cùng một vị tiểu lang quân. Theo ngọn gió miên man truyền khắp thâm sơn núi rừng trong thinh lặng. Vô khởi vô kết, lưu lại một lời hứa bất định.
Du Từ Dạ đưa Ôn Chu Hân trở về gần đến sương phòng của nàng, trông thấy Nhan Nhi đã ở bên ngoài cửa phòng, trên tay đang cầm áo choàng đi qua đi lại, bộ dáng đứng ngồi không yên. Vừa nhìn thấy Ôn Chu Hân, Nhan Nhi đã vội bước đến đem áo choàng khoác lên cho nàng, ngữ khí lo lắng “Tiểu thư, cuối cùng người cũng chịu trở lại. Trời tối liền nhanh trở lạnh, thân thể tiểu thư hư nhược. Hai năm trở lại đây mới có chút khởi sắc. Nếu để hàn khí nhập thể, bệnh cũ tái phát, Nhan Nhi như thế nào giao phó cũng lão gia đây.”.
“Bệnh cũ. Tỷ tỷ ngươi từ lúc nào sinh bệnh.”, Du Tử Dạ cau mày dò xét Ôn Chu Hân.
“Chỉ là chút bệnh cũ, không đáng nhắc tới. Nha đầu Nhan Nhi này theo ta nhiều năm, nàng cũng là khéo lo lắng nên mới nói vậy. Ta trở về phòng trước. Trời đã tối, thứ cho tiểu nữ không thể tiễn chân.”, Ôn Chu Hân không muốn cùng Du Tử Dạ nhấc lên đề tài này, trực tiếp trục khách.
Nhan Nhi biết mình đã nói lời không nên nói. Chỉ im lặng theo gót chân Ôn Chu Hân, không dám lại nhiều lời.
Du Tử Dạ nhìn theo bóng lưng của Ôn Chu Hân rời đi, không thể không thừa nhận, y là vì nàng mới nguyện ý trở lại Đông Đô. Trong ký ức của Du Tử Dạ, Đông Đô là nơi y hưởng phong quang vô hạn, cũng là nơi vùi chôn y một đời người, là nơi khiến y “nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục”. Ôn Chu Hân vẫn là nữ nhân tinh khiết, thanh bạch năm nào, tựa chúng tinh phủng nguyệt trên trời cao. Du Tử Dạ hiện tại cùng tiểu lang quân năm xưa vốn dĩ đã bất đồng, đó là chưa nói đến y cùng nàng đồng dạng đều là…
Đôi con ngươi màu hổ phách cau chặt, bao nhiêu nỗi niềm cất chứa nơi đáy mắt lúc này tức nước vỡ bờ lan tràn khắp không gian. Đến khi Ôn Chu Hân ngập ngừng dừng cước bộ, quay đầu nhìn lại, Du Tử Dạ chưa kịp thu hồi tâm tư, tránh không thoát đôi con ngươi huyền sắc của Ôn Chu Hân phong sát đến, nhất nhất đều bị nàng thu lưu vào trong tâm trí, khó hiểu nghiền ngẫm, khó tránh đau lòng.
“Lần sau gặp lại, tiểu nữ có thể hay chăng gọi tiểu lang quân một tiếng Dạ lang?”, ngữ khí mềm mỏng hơn nước của Ôn Chu Hân, thật khiến Nhan Nhi đi bên cạnh dựng hết cả lông tơ.
Nhan Nhi phải thừa nhận tiểu thư nhà nàng ngoài ôn nhu ra thì còn lại chính là ôn nhu. Nhưng ôn nhu của tiểu thư nhà nàng không phải dạng nhu nhược của nữ tử thông thường, không biết phản kháng. Vì đằng sau dáng vẻ ôn nhu của tiểu thư nhà nàng ẩn giấu vị hỗn thế ma vương ngày đêm chầu chực xuất thế. Một lần xuất thế là sẽ ăn cả thịt lẫn xương kẻ cả gan dám động đến nàng nghịch lân. Thái độ mềm mỏng thành dạng này của tiểu thư nhà các nàng, Nhan Nhi nàng chưa từng được kiến thức qua. Rốt cuộc bên trong hồ lô của tiểu thư nhà nàng bán thuốc gì, Nhan Nhi quả thật không có lá gan to để đi thử nhìn trộm đâu.
“Hảo. Tỷ tỷ muốn gọi ta như thế nào thì chính là như thế đi.”, Du Tử Dạ chưa nói hết lời đã thấy Ôn Chu Hân cau mày, giậm chân, đi vào bên trong sương phòng, đóng sầm cửa lại.
Nhan Nhi nhìn tiểu thư nhà nàng tức giận đến không nói thành lời, lại nhìn sang vị kia tiểu lang quân trong mắt mờ mịt bao trùm, không biết nên oán y hay thầm oán tiểu thư nhà nàng. Nàng cũng không rõ tiểu thư nhà nàng nhìn trúng vị này ở điểm gì tốt, cũng thật không biết tiểu thư nhà nàng trông chờ gì từ một vị tiểu lang quân còn chưa thành niên. Nhìn vị trước mắt này ước chừng chỉ độ khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Tiểu thư nàng như thế nào có thể cùng vị này nói chuyện phong tình, so đo xưng hô. Thật biết cách làm khó người khó dễ luôn cả chính mình.
Một người tình tứ kêu Dạ lang…Một người hồn nhiên hô tỷ tỷ… vừa nghe qua đã thấy thật cảm cả thán. Ây da… Nhan Nhi thật sâu thờ dài, bỏ lại Du Tử Dạ một mình ngốc lăng.