Anh cũng lớn lên ở đây.
Anh là cô nhi mà cha Sở mua từ trên đấu trường.
Từ khi lên tám tuổi anh đã đi theo cha cô, học hết thảy những điều dơ bẩn trong thế giới, hiểu được đạo lý phải sống sót bằng bản lĩnh.
Anh là cái bóng của cha Sở, là lưỡi đao sau lưng, là con sói trung thành nhất.
Bên ngoài ánh sáng, anh cũng được coi như là một nửa con nuôi của ông.
Mà cuộc sống đen tối này, bởi vì có Sở Dật Hân tồn tại mà nhiều hơn rất nhiều tư vị.
Anh thích người không nên thích.
Hoặc là người anh không xứng đáng được thích.
Trong thế giới của anh, muốn phải dựa vào chính mình đạt được.
Dù bằng cách nào.
Đầu lưỡi liếʍ qua rãnh răng, anh nhìn người ngoài chân chính ở đây, sát ý chợt lóe lên.
Vị hôn phu đã được dẫn tới phòng ngủ cho khách, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người là cha Sở và Tống Duật Chi, sắc mặt cha Sở nặng nề, trong mắt mang theo âm u, "Người thế nào rồi?"
Ông đang hỏi chính là đám người bắt cóc Sở Dật Hân kia.
“Xử lý xong rồi.”
Sau khi trầm mặc gật đầu, cha Sở nhìn bóng hai người dưới mặt đất, trong bất giác hoảng hốt, ban đầu thằng nhóc này chẳng qua chỉ cao đến thắt lưng ông, giờ phút này đã sừng sững đứng thẳng, một mình đảm đương một phía, là tâm phúc ưng ý nhất của ông.
Làm tâm phúc, có thể.
Nhưng con rể, chưa đủ.
Cha Sở làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của Tống Duật Chi. Trên mặt anh bày ra hết tình cảm dành cho con gái ông và cả sự xem thường lộ liễu đối với vị hôn phu kia.
Ông tò mò.
Thằng nhóc này sẽ làm gì?
...
Sau khi tắm nước nóng xong, Sở Dật Hân rốt cuộc cũng buông lỏng thần kinh căng thẳng, hai tay chống ở mặt bàn rửa mặt có chút run rẩy.
Mấy người bắt cóc cô nổi lên tâm tư xấu, tên rác rưởi bị Tống Duật Chi giẫm ở dưới chân là tên đầu tiên bắt đầu chạm vào người cô.
Ghê tởm quá.
Vai, đùi, cánh tay, cô gần như chà xát đến đỏ lên.
Khó có thể tưởng tượng, nếu như không phải Tống Duật Chi chạy tới...
Phòng tắm mờ mịt hơi nước, Sở Dật Hân chìm trong đó lại cảm thấy sau lưng rét run.
Sau khi sấy khô tóc đi ra khỏi phòng tắm, cô mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Trước cửa sổ, cô nhìn thấy xe của cha đi ra khỏi biệt thự.
Muộn như vậy còn ra ngoài, là xảy ra chuyện gì sao?
Tống Duật Chi, chẳng phải cũng đi theo cha sao.
Cô ý thức được trong biệt thự hôm nay còn có một vị hôn phu.
Cơ hồ là theo bản năng, cô bước nhanh tới trước cửa khóa trái cửa phòng.
Cảm giác an toàn trở lại trên người, Sở Dật Hân mới nằm ở trên giường, cũng không mấy an tâm đi vào giấc ngủ.