Edit: Lengkeng_Sophie
Tô Tuyết Vân thu thập tin tức khắp nơi, suốt đêm chế định một kế hoạch phản phác chu mật. Cái thế giới này so với kiếp trước mà nói an toàn quá nhiều, cho nên nàng vừa xuyên tới, đổi hoàn cảnh khó tránh khỏi có chút lơi lỏng, cho dù lần này vẫn là người trong hoàng thất, nàng cũng không có nhiều nghiêm túc đấu cùng người khác. Lần này Ba Ha phế đi cánh tay ngược khiến nàng lập tức bắt đầu cảnh giác, nàng cũng không phải là đến nghỉ phép, mà là tới thay oan hồn báo thù!
Tô Tuyết Vân nhìn cuốn sách tràn ngập kế hoạch, lộ ra nụ cười thoải mái. Từng cái an bài đều có lựa chọn cùng đường lui, nếu như vậy còn có thể thất bại kia nàng cũng là không cần lăn lộn, sớm đi luân hồi còn bớt việc. Mới thu dọn xong mặt bàn, Ô Lan liền bưng một chung canh nhẹ nhàng đi đến, thấy nàng viết xong không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cười múc ra một chén canh nhỏ, có chút đau lòng nói: “Chủ tử, ngài đã một ngày một đêm chưa có chợp mắt, uống chút canh gà sớm nghỉ ngơi chút đi, ngài đã lâu không mệt nhọc như vậy, đột nhiên thức đêm thân thể cũng chịu không nổi. Này là phương thuốc của Từ thái y, hầm canh gà bổ dưỡng nhất, ngài nếm thử xem.”
Tô Tuyết Vân bưng chén nhỏ lên, nhẹ nhàng thổi thổi, nếm một ngụm, vừa lòng cười nói: “Nữ đầu bếp làm không sai, thưởng.”
Ô Lan vui vẻ nói: “Chủ tử thích liền tốt, này là nô tài tự tay làm, chủ tử thưởng, nô tài liền tiếp.”
Tô Tuyết Vân kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, nở nụ cười, “Ngươi nha, liền không chịu ngồi yên, chút chuyện này sai nữ đầu bếp cùng tiểu nha đầu đi làm là được, tội gì bản thân chịu vất vả? Đã nhiều ngày bận rộn trong, bận rộn ngoài thật vất vả ngươi.”
“Không vất vả, nô tài đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, chỉ cần nhìn đến chủ tử tốt, trong lòng liền cao hứng.”
Trong lòng Tô Tuyết Vân thở dài một tiếng, vùi đầu uống hết chung canh, đứng dậy ở trong phòng đi lại để tiêu thực, khi Ô Lan thúc giục mới nằm xuống nghỉ ngơi. Na Mộc Chung không thiếu tâm phúc, hiện tại cũng là bộ hạ trung tâm nhất của nàng, nàng tuyệt sẽ không làm cho bọn họ tang mệnh.
Tô Tuyết Vân hoàn thiện kế hoạch xong, liền khiến cọc ngầm xếp vào các nơi bắt đầu hoạt động. Trong đó thu hoạch lớn nhất liền là tiểu cung nữ bên người Ô Vân Châu, đã hoàn toàn thành “tâm phúc” của Ô Vân Châu, mà Ô Vân Châu như nay một lần nữa được thánh sủng, tự nhiên muốn thanh toán nợ cũ những người đã từng khi dễ nàng ta, nghe nói trong cung nàng ta đã không hề thiếu nô tài vô danh phạm vào sai lầm biến mất, cứ như vậy, chuyện Hiếu Trang bày mưu đặt kế bọn họ hà khấu Ô Vân Châu liền bị bày ra trước mắt Thuận Trị cùng Ô Vân Châu.
Tiểu cung nữ đi theo bên người Ô Vân Châu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Thuận Trị, ngẫu nhiên làm bộ như thay “chủ tử” ôm bất bình nói thầm vài câu, vừa vặn đều là khi hai người đang oán giận Hiếu Trang, thường xuyên qua lại, đừng nói Ô Vân Châu hận chết Hiếu Trang, ngay cả Thuận Trị cũng hiểu được bản thân kiếp này rất nhiều chuyện không như ý tất cả đều bởi vì ngạch nương muốn khống chế hắn!
Ở Từ Ninh Cung bên kia của Hiếu Trang không dễ xếp cọc ngầm vào, nhưng bằng Na Mộc Chung từ trước ở trong cung kinh doanh, Tô Tuyết Vân vẫn là xếp vào hai tiểu cung nữ thô khiến ở bên ngoài. Hai tiểu cung nữ này bình thường thấy cũng làm không được đại sự gì, nhưng phát tán vài tin tức nhỏ lại phi thường có lực, không có cung nhân không muốn biết bí tân, tuy nói biết đến càng nhiều thường thường càng dễ bị tang mệnh, nhưng loại chuyện xui xẻo này khi đến trên người bản thân, mọi người đều muốn biết thêm tình huống để bò lên trên càng tốt, không xúc phạm cấm kỵ của các chủ tử.
Hai bên đồng thời xuất lực, ba người Thuận Trị, Ô Vân Châu cùng Hiếu Trang quan hệ rất nhanh liền hình thành thế giương cung bạt kiếm. Ô Vân Châu lúc trước còn muốn phong phi xong muốn đàn áp Tô Tuyết Vân cùng Bác Quả Nhĩ, làm cho bọn họ hối hận từng tù cấm nàng ta, quất nàng ta, nhưng trong cung một năm này nhận phải khắt khe thành công đem thù hận của nàng ta chuyển dời đến trên người Hiếu Trang, nhất là thân thể không tốt lại khó có thai cũng bị nàng ta tính đến hết trên đầu Hiếu Trang, hiện tại không có lúc nào là không nghĩ trả thù Hiếu Trang.
Thuận Trị tuy rằng không yêu Ô Vân Châu như trước, nhưng khi hai người bọn hắn đều đứng ở mặt đối lập với Hiếu Trang, cư nhiên thành đồng minh quỷ dị, Thuận Trị cũng chỉ có tại trước mặt Ô Vân Châu không kiêng nể gì biểu hiện ra bất mãn với Hiếu Trang, phi tần khác làm sao có gan nói xấu Thái Hậu? Cho nên cho dù lưng Ô Vân Châu có một vết sẹo thật dài, lại từng “mang thai” phản bội Thuận Trị, Thuận Trị vẫn càng ngày càng sủng nàng ta, khiến nàng ta – Hiền phi thành đệ nhất sủng phi hậu cung.
Tại thời điểm Hiếu Trang thuyết giáo hắn, thúc giục hắn mau chóng cưới hoàng hậu, hắn không có lại tìm lấy cớ kéo dài, mà là cố ý nói muốn phong Ô Vân Châu làm hoàng hậu, lần này nghịch ý với Hiếu Trang. Này là lần đầu tiên hắn phản bác Hiếu Trang trắng trợn như thế trong vài năm này, chỉ cảm thấy Ô Vân Châu cho hắn vô hạn dũng khí, hắn rốt cuộc có người cùng chung chí hướng ở bên cạnh ủng hộ, không cam tâm cùng phản loạn tích tụ trong lòng lập tức tất cả đều bạo phát.
Hiếu Trang bị Thuận Trị chọc tức bị bệnh.
Khi Tô Tuyết Vân thu được cái tin tức này, cách thời gian các cọc ngầm thu được mệnh lệnh của nàng đã qua đi nửa năm. Trong lúc Ô Lan vài lần lo lắng không có thành, nàng đều không tật không từ trấn an xuống, ở trong phủ sống những ngày bình phàm vô ba, lại không làm hành động dư thừa. Loại phương pháp này không động người nào mà tan rã địch nhân chính là kế sách công tâm, vội không được cũng không mau được, chỉ có thợ săn kiên nhẫn nhất mới săn được con mồi hung mãnh nhất, phàm là hành động thiếu suy nghĩ bị đối phương phát hiện một chút manh mối, toàn bộ liền sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Thời gian nửa năm, toàn bộ cọc ngầm đều đem bốn chữ “châm ngòi ly gián” vận dụng đến cực hạn, mà như nay…… Hiếu Trang rốt cuộc ngã bệnh. Một lần phong hàn nhhỏ nhoi mà thôi, nhưng do lòng Hiếu Trang tích tụ lâu dài, lại cùng Thuận Trị cãi nhau một trận, sau khi tức giận choáng ngất chỉ có thể ốm đau tại giường cẩn thận điều trị.
Thừa dịp ngươi bệnh muốn ngươi mệnh!
Lúc tin tức truyền khai, Tô Tuyết Vân trước tiên sẽ mặc cung trang mộc mạc, gióng trống khua chiêng tiến cung hầu tật cho Thái Hậu nương nương.
Nàng giống như thường lui tới, thấy Hiếu Trang hành lễ không có quy củ, ngược lại khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra một cỗ đắc ý, xem, con ta hiểu chuyện hiếu thuận còn có thể lên chiến trường gϊếŧ địch, nhi tử của ngươi lại chỉ biết đoạt đàn bà làm mẹ đẻ tức giận mà bệnh. Hai người từ thời điểm làm phi tử đã đấu, đấu đến sinh nhi tử, chết trượng phu, làm thái hậu thái phi, vẫn lại đấu như cũ. Hiện tại Hiếu Trang nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt, nhìn Tô Tuyết Vân một thân mộc mạc càng thấy rõ thanh nhã cao quý, không biết vì cái gì lại mơ hồ sinh ra một cảm giác vô lực, giống như Tô Tuyết Vân mới là thái hậu cao cao tại thượng kia, chỉ có thể để người nhìn lên.
Hiếu Trang mới hoảng hốt một chút, chỉ thấy Tô Tuyết Vân từ trong tay Tô Ma cầm chén thuốc qua. Tô Ma trong lòng kỳ quái, nhanh chóng phúc thân nói: “Không dám làm phiền quý thái phi nương nương, chút chuyện này nô tài tới làm là được.”
Tô Tuyết Vân đi thẳng ngồi vào bên giường, cười nói: “Bản cung cùng Thái Hậu nương nương nhiều năm làm tỷ muội như vậy, nghe nói Thái Hậu nương nương bị bệnh mười phần lo lắng, tẩm thực khó an, nay để cho bản cung tẫn một phần tâm đi, các ngươi cũng không thể tranh đoạt cùng bản cung.”
Phía dưới vài vị thái phi và phi tử của Thuận Trị không biết ai đi đầu, đều theo lời này lấy lòng vài câu, Tô Ma cũng không biết nói sao, liền đứng hầu tại một bên, nghĩ Tô Tuyết Vân nơi nào biết hầu hạ người? Vạn nhất chủ tử lộ ra không vẻ mặt thoải mái, bà ta sẽ đắc tội quý thái phi.
Tô Tuyết Vân để người nâng Hiếu Trang dậy, nhẹ nhàng thổi thổi chén thuốc, chậm rãi đút cho Hiếu Trang, dút mỗi một ngụm còn cẩn thận dùng tấm khăn lau cho Hiếu Trang. Hiếu Trang lúc nào hưởng thụ qua Na Mộc Chung hầu hạ? Tuy rằng không biết trong lòng đối phương đánh chủ ý gì, nhưng hiện tại rõ ràng có thể áp đối phương một đầu tự nhiên không muốn bỏ qua, bà ta muốn cho người trong hậu cung này, dù cho bà ta bị bệnh cũng không người nào có thể lướt qua thái hậu!
Tầm mắt Tô Ma nhìn thìa, lưu tâm vẻ mặt Hiếu Trang, Tô Tuyết Vân trong chốc lát dùng thìa uy dược, trong chốc lát lại lấy tấm khăn lau một cái. Sau vài lần, thấy tầm mắt mấy người đều tập trung đến chiếc thìa nàng đang đút, khóe miệng cong lên một chút khó có thể nhận ra, tay trái bưng chén thuốc lúc không ai chú ý đầu ngón tay khẽ nhúc nhích nhanh chóng dính dưới chén thuốc.
Chỉ chốc lát sau, Hiếu Trang liền uống cạn thuốc. Tô Tuyết Vân cười vỗ vào tay Hiếu Trang nói: “Thái Hậu nương nương uống xong thuốc khẳng định rất nhanh liền sẽ tốt lên, tuổi như chúng ta chính là thời điểm hưởng phúc, đem đại sự đều giao cho nhi tử đi phiền, bản thân ngậm kẹo đùa cháu ngẫu nhiên ngắm hoa nghe diễn mới là chân chính phúc khí.” Nàng bỏ qua sắc mặt Hiếu Trang có chút nặng nề, quay đầu nhìn về phía đám thái phi, “Bọn muội muội nói có đúng không?”
Đám thái phi vẫn ở trong cung, tự nhiên sẽ biết Hiếu Trang là bị Thuận Trị làm tức giận mà bệnh, lời này rõ rệt là làm cho Hiếu Trang ngột ngạ! Quý thái phi nhìn chằm chằm vào các nàng, các nàng cũng không dám không ứng, nhẹ nhàng thấp giọng ứng một câu, trong lòng kêu khổ, lần sau khi quý thái phi cùng Thái Hậu ở chung, các nàng vẫn không muốn xuất hiện vi diệu.
Tô Tuyết Vân vui tươi hớn hở nhìn Hiếu Trang nằm xuống, kéo kéo góc chăn cho bà ta, quan tâm nói: “Mọi người còn chờ Thái Hậu nương nương tốt lên cùng ngắm hoa, như nay không lạnh không nóng, chính thích hợp đùa vui. Theo ta thấy a, chúng ta có thể đi hành cung ở vài ngày, tắm nước nóng, dã ngoại đạp thanh cũng không sai, nói vậy Hoàng Thượng cũng sẽ mười phần tán đồng, Thái Hậu ngươi liền tại trong cung buồn bã lâu mới không sảng khoái, đợi đi bên ngoài dạo chơi, chuyện phiền lòng gì cũng hết.”
“Đi, vài chuyện này sau này hãy nói, ai gia mệt mỏi, các ngươi cũng đều về đi.” Hiếu Trang biết rõ nàng là cố ý chọc giận bản thân, vẫn nhịn không được bực bội, nhìn nụ cười trương dương trên mặt Tô Tuyết Vân, trong lòng âm thầm cười lạnh, ngươi cũng liền có thể thừa dịp hiện tại cười thêm hai tiếng, đợi ai gia lần này phái ra tử sĩ gϊếŧ chết Bác Quả Nhĩ, nhìn ngươi ở trước mặt ai gia còn cười được hay không!
Tô Tuyết Vân lại lôi kéo Hiếu Trang nói không ít lời Thuận Trị hiếu thuận, lúc này mới mặt mang mỉm cười mà đi. Cho dù mọi người trong lòng biết rõ ràng nàng tiến đến là cho Hiếu Trang ngột ngạt, nhưng không một người cảm thấy kỳ quái, nếu thật sự ngày kia hai người trở nên tỷ muội tình thâm, các nàng mới muốn kinh ngạc rớt cằm.
Tô Tuyết Vân ngồi vào trên xe ngựa, vén rèm lên mắt nhìn hoàng cung càng ngày càng xa, chậm rãi lộ ra nụ cười băng lãnh, ngươi muốn mệnh con ta, ta liền khiến ngươi cũng không đứng dậy được!
Nàng cúi đầu đùa nghịch đầu ngón tay một chút, dùng tấm khăn tỉ mỉ lau từng cái móng tay một lần. Vào hậu cung vài thập niên, khiến nàng trị bệnh cứu người nàng không biết, nhưng nói tới chút dược vật không dễ phát hiện này, nàng tự tin trên đời này không ai theo kịp nàng. Liền tại vừa rồi, trước mắt bao người nàng mặt không đổi sắc hạ dược cho Hiếu Trang. Không có người sẽ nghĩ đến nàng có gan lớn như vậy, cũng không ai có thể tra được trên người nàng, bởi vì chỉ bằng một chút dược kia căn bản không tính là độc dược.
Tô Tuyết Vân thu hồi tấm khăn vào trong ống tay áo, tấm khăn này là vừa chùi miệng cho Hiếu Trang, mặt trên đã hạ dược, còn có hương thơm trên áo khoác của nàng phát ra cũng thoa được. Vài loại dược này cộng lại xứng với chén thuốc Hiếu Trang đang uống, liền sẽ hình thành một loại dược khiến người suy yếu, tinh thần không tốt, mà tác dụng của dược rất mạnh. Từ nay về sau, Hiếu Trang sợ là muốn làm cái gì cũng không tinh lực kia.