- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công
- Chương 14
Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công
Chương 14
Editor: AmiLee
Tư Thần Diệu mạnh mẽ lao vào chiến hạm thành công, lập tức đại khai sát giới chiến hạm quân địch.
Điều kiện có hạn, bên trong chiến hạm rốt cuộc không thể giống vỏ bên ngoài, dùng chất liệu quý cường độ cao làm tầng tầng phòng hộ, trình độ rắn chắc và cứng cỏi tự nhiên không bằng vỏ bên ngoài.
Bởi vậy ở bên ngoài cơ giáp rất khó có biện pháp đánh với chiến hạm, vào bên trong rồi đánh nghiêng trời lệch đất luôn.
Nếu không phải Chử Minh Tú cố ý dụ dỗ chiến sĩ cơ giáp của đối phương tiến vào khu vực đặc biệt của Thập Thất thì bọn họ cũng không thể thoải mái mà đem những người đó bắt lại như vậy.
Hiện giờ Tư Thần Diệu đã xông vào trong chiến hạm, đối phương hoàn toàn không kịp phòng ngừa.
Tất nhiên cũng không có khả năng giống bọn họ lên kế hoạch tốt như vậy để gϊếŧ hắn, chỉ có thể vội vàng phái chiến sĩ cơ giáp bên mình ra bao vây tiêu diệt, tránh cho Tư Thần Diệu phá hư vị trí quan trọng của chiến hạm.
Mấy phương hướng đều có tiểu đội cơ giáp xông tới, một trận công kích dày đặc từ rất xa, Tư Thần Diệu trên mặt tràn đầy hứng thú, điều khiển cơ giáp trực tiếp ngửa ra sau, lấy tốc độ đối phương không thể phản ứng lập tức chống tay xuống đất vung chân nhẹ nhàng đạp ngã tên địch gần trước mặt, xử xong một tên.
Sau đó nhanh chóng xoay người nhảy lên, một đạp này của hắn vừa lúc ngăn cản đạn công kích ở phía sau, một cái tay khác còn kéo phần đầu một chiếc cơ giáp khác, lập tức đem nó tháo ra.
Một chuỗi động tác này chỉ ở trong chớp mắt, bị đánh bất ngờ nhóm người lúc này mới cuống quít chĩa khẩu súng vào hắn, định công kích, lại thấy cơ giáp của Tư Thần Diệu lấy ra một thanh đao phiếm hàn quang, một cái chớp mắt đã trực tiếp chém vào eo một chiếc cơ giáp.
Tiểu đội sáu bảy chiếc cơ giáp trong chớp mắt đã thiệt hại gần nửa, mà đối phương còn lông tóc vô thương. Những người này không khống chế được ngay lập tức hoảng loạn lên, dù Tư Thần Diệu chỉ có một thân một mình.
Tâm lý kinh hoảng và sợ hãi trì hoãn động tác của bọn họ, thậm chí còn có ý định rút lui do dự không dám tiến lên, nhưng Tư Thần Diệu cũng không cho địch nhân cơ hội nghỉ ngơi.
Hắn xoay người né vài tên bắn tỉa, chặn lại công kích đánh úp phía sau, đồng thời một đao chém rớt một cánh tay cơ giáp bên cạnh, rồi nghiêng người tránh thoát vài đòn công kích cuối cùng, lại thuận thế đem một người đá về phía đối diện, trực tiếp hạ gục hai chiếc cơ giáp bên kia.
Thậm chí không cần sử dụng vũ khí nóng, Tư Thần Diệu cũng chỉ dùng không đến một phút, đem một tiểu đội cơ giáp đánh đến tan tác, hoàn toàn mất sức chiến đấu.
Lúc này Chử Minh Tú đi sau một bước điều khiển cơ giáp chạy tới, từ xa đã nhịn không được hô với Tư Thần Diệu:
"Lão đại, lưu lại cho tôi một chút a!"
Cùng với giọng của Chử Minh Tú, là mấy phát đạn với góc độ tinh xảo gào thét phóng về phía sau lưng cơ giáp quân địch làm họ đột nhiên không kịp phòng bị phải cuống quít chống đỡ, miễn cưỡng mới tránh khỏi tổn thương, nhưng lại bị lửa đạn đẩy đến trước mặt Tư Thần Diệu, lập tức bị một cây đao đánh mất sức chiến đấu.
Có Chử Minh Tú chi viện, Tư Thần Diệu chiến đấu càng thêm thuận lợi. Quân tiếp viện của địch thậm chí còn không đuổi kịp tốc độ chém gϊếŧ của bọn họ, không bao lâu đã bị giải quyết hoàn toàn sạch sẽ.
Trên một chiếc chiến hạm có vài trăm nhân viên, chiến sĩ cơ giáp cũng ít nhất 5-60 người.
Nếu ở bên ngoài chiến hạm, cho dù Tư Thần Diệu và Chử Minh Tú thực lực có cao hơn những người này đi nữa cũng không có biện pháp nhẹ nhàng giải quyết 5-60 người vây công như vậy.
Nhưng ở bên trong chiến hạm thì lại khác. Bởi vì không gian nhỏ hẹp, bận tâm làm bị thương đến bên ta, có thể đồng thời công kích bọn họ chỉ có mấy người.
Ứng phó vài người đối với Tư Thần Diệu và Chử Minh Tú mà nói đương nhiên là dễ như chơi, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tư Thần Diệu lên kế hoạch nhất định phải nghĩ cách tiến vào chiến hạm quân địch.
Mắt thấy bọn họ căn bản không ngăn cản được Tư Thần Diệu và Chử Minh Tú, chỉ huy bên địch tự nhiên là muốn cắt đứt hoàn toàn lối đi đến vị trí quan trọng trong chiến hạm, cũng không suy xét đến tổn hại, trực tiếp dùng vũ khí uy lực lớn bắn một bộ phận chiến hạm liên quan đến Tư Thần Diệu bọn họ.
Nhưng khi bọn họ muốn làm như vậy, thế nhưng lại phát hiện chiến hạm xảy ra vấn đề, không tiếp nhận mệnh lệnh.
"Sao lại thế này, những người đó lại làm cái quỷ gì?"
Bị Tư Thần Diệu phá tan chiến hạm đại bản doanh, tên chỉ huy tức muốn hộc máu quát lên.
"Dường như là loại nhiễu điện từ đặc biệt nào đó, hệ thống không thể tiếp thu được chỉ thị."
Hạm viên hoảng loạn nói:
"Trưởng quan, hiện tại làm sao bây giờ?"
"Đáng chết!"
Tên chỉ huy hung hăng mà đập bàn điều khiển:
"Bọn người kia tuyệt đối không phải lính đánh thuê bình thường!"
"Lớp phòng thủ hiện tại còn có thể kéo thời gian bao lâu trước khi bọn họ đến phòng điều khiển chính?"
Tên chỉ huy hỏi.
Hạm viên:
"Tính theo số robot chiến đấu của chúng ta và cổng kiểm soát tiếp cận có thể kéo dài thời gian nhiều.. nhiều nhất là mười phút."
Tên chỉ huy nghe vậy suy xét một lát, oán hận mà thở hổn hển:
"Liên hệ với tàu A2, chúng ta lập tức dời qua."
Hạm viên:
"Vậy.. Vậy chiến hạm của chúng ta cho bọn hắn sao?"
Tên chỉ huy:
"Đương nhiên là không, thiết lập chế độ tự hủy khẩn cấp cho A1, chờ chúng ta vừa rời đi, làm cho hai tên gia hỏa kia chết không có chỗ chôn!"
Hạm viên vẫn cảm thấy lúng túng, đây chính là một chiếc tàu chiến rất hiếm đó a!
Trên đó có rất nhiều thứ tốt, giá trị đủ để cấp cho một tinh cầu nông nghiệp cấp thấp!
Thế nhưng bởi vì hai người, mà phải trực tiếp tự hủy, thực sự là quá lãng phí.
Nhưng xem dáng vẻ của chỉ huy, bọn họ cũng biết, hiện tại ngoại trừ cách này cũng không còn biện pháp nào khác.
Hai tên gia hỏa kia không biết là từ đâu ra, đặc biệt là tên đầu tiên kia, sức chiến đấu quả thực nghịch thiên, sau khi vào chiến hạm bọn họ đã không ngăn cản được hắn.
Đối phương khẳng định muốn đến phòng điều khiển chính để hoàn toàn khống chế chiếc chiến hạm này.
Nhưng chiếc chiến hạm này bí mật quá nhiều, bọn họ tuyệt không có thể để lại cho đối phương. Một khi đã như vậy, cũng chỉ còn cách là phá hủy chiếc chiến hạm này.
Nhân viên trong trung tâm chiến hạm nhanh chóng tiến hành dời đi, Tư Thần Diệu và Chử Minh Tú giải quyết chiến sĩ cơ giáp còn sót lại, sau đó đối phó với đám robot chiến đấu thì là giống như là chém dưa xắt rau vậy.
"Lão đại, người bên trong đang tiến hành dời đi."
Nhìn chung toàn cục Mộ Dung Lam hướng Tư Thần Diệu báo cáo tình huống:
"Ngoài ra một chiếc tàu chiến rất có thể sẽ khai hỏa đến chỗ các anh, hoặc là đang mang người chạy trốn."
Đối phương có hai chiếc chiến hạm cũng không để bọn họ chiếm được tiện nghi trên tay, hiện giờ một chiếc còn bị Tư Thần Diệu đoạt đi, dư lại một chiếc không địch lại có khả năng rất lớn, rất có thể sẽ chạy trốn.
Mộ Dung Lam không nghĩ tới đối phương sẽ thiết lập chế độ tự hủy chiến hạm, bởi vì loại tình huống này ở trên chiến trường hầu như là không thấy.
Tuy rằng tự hủy có thể tránh cho thiết bị và tin tức bên ta rơi vào trong tay đối phương, nhưng rất nhiều thời điểm cũng không diễn ra như đã định.
Mà sau vụ nổ Bigbang của vũ trụ, mục tiêu chính trong cuộc chiến của con người chủ yếu đều là dị thú, dị thú cũng sẽ không lợi dụng trang bị và vũ khí như con người.
Bởi vậy thiết lập tự hủy cơ bản không có lợi, mà không tự hủy, chiến tranh qua đi những trang bị đó nói không chừng còn có thể thu về để tái chế.
Vì thế chuyện tự hủy càng ngày càng ít, thậm chí rất nhiều người đều đã quên trong chiến đấu còn có cái lựa chọn này.
Nhưng thật ra Tư Thần Diệu đã nghĩ tới điểm này, rốt cuộc bọn họ đối chiến không phải dị thú, nhưng hắn không có lập tức biểu hiện ra ngoài, mà chỉ nói là:
"Thập Thất ngăn lại chiếc chiến hạm kia lại, đừng để cho bọn họ thuận lợi dời đi. Minh Tú, tốc độ nhanh lên, mau chóng đến phòng điều khiển chính."
Robot chiến đấu tuy rằng không lợi hại bằng chiến sĩ cơ giáp, nhưng số lượng đông đảo, vẫn níu chân bọn họ trong chốc lát, chờ bọn họ lại đột phá vài đạo gác cổng vọt tới phòng điều khiển chính, người bên trong đều đã rời đi.
Tư Thần Diệu dự cảm bất hảo càng thêm mãnh liệt, liếc mắt một cái thấy giao diện bàn điều khiển chính, quả nhiên thấy được đồng hồ đếm ngược màu đỏ.
"Đây, đây là có chuyện gì?"
Chử Minh Tú thấy vậy không khỏi kinh hô.
Tư Thần Diệu cau mày, đem một con chip cắm vào cổng kết nối của bàn điều khiển, ngữ khí đông lạnh nói:
"Chiến hạm mở ra chế độ tự hủy, chỉ còn lại có năm phút. Minh Hi, cậu có thể kịp thời tắt máy đi hay không?"
Một giọng thiếu niên kinh hoảng vang lên:
"Tự hủy? Năm phút.. Em, em không dám bảo đảm."
Những người khác nghe được tự hủy cũng đều hoảng sợ:
"Thế nhưng tự hủy? Cũng quá độc ác đi?"
Mộ Dung Lam lập tức khẩn trương:
"Lão đại, mặc kệ như thế nào, anh và Minh Tú mau ra ngoài đi."
Tư Thần Diệu:
"Minh Tú ra ngoài trước đi, ta ở lại chờ Minh Hi hai phút."
"Lão đại anh chạy ra trước đi, bằng không em sẽ khẩn trương chết mất.."
Thiếu niên được gọi là Minh Hi nghe vậy vội vàng nói.
"Khẩn trương cái gì, còn có năm phút, ta chỉ chờ hai ba phút, không được sẽ đi ra ngoài."
Tư Thần Diệu trấn định nói, trực tiếp áp xuống nghi ngờ của đồng đội:
"Không cần phải xen vào, làm tốt chuyện các cậu nên làm bây giờ đi."
Tư Thần Diệu nói như vậy, Chử Minh Hi cũng chỉ có thể hết sức chăm chú, nỗ lực phá giải hệ thống chiến hạm của đối phương, nhanh chóng ngưng hẳn đồng hồ tự hủy đếm ngược.
Mộ Dung Lam, Lộ Bách với Chử Minh Tú thì đang công kích quấy nhiễu chiếc chiến hạm dư lại kia, còn Thập Thất thì nhanh chóng sao chép dữ liệu của chiến hạm.
Toàn bộ đoàn lính đánh thuê người duy nhất rảnh rỗi là Liễu Ngọc Tố, thấy Tư Thần Diệu lại muốn theo thói quen mà lấy thân mạo hiểm, chỉ có thể khẽ thở dài một cái.
Ở cùng với cô Hạ Lan Giác tuy rằng không rõ ràng lắm tình huống cụ thể, nhưng từ biểu hiện của cô, liền ý thức được tình huống không quá thuận lợi.
Lúc nãy cảm nhận được cỗ cảm xúc kia, Hạ Lan Giác ý thức được là thuộc về Tư Thần Diệu, liền buông xuống chút lo lắng đối với hắn. Nhưng hiện giờ, ý niệm lo lắng lại lần nữa nhắc lên.
Hạ Lan Giác chần chờ một chút, vẫn là bỏ xuống chuyện khắc ngọc giản, trộm thả ra thần thức, chuẩn bị thăm dò chiến cuộc bên ngoài.
Ở địch nhân bên kia, Hạ Lan Giác không cảm nhận được mấy tên tu sĩ cấp cao, cũng chỉ có hai ba tên Nguyên Anh kỳ, hơi thở còn không tính là mạnh, Chử Minh Tú bọn họ hẳn là ứng phó được.
Nhưng trừ tu vi ra, bọn họ dùng vũ khí đối chiến đều không có linh lực, Hạ Lan Giác cũng nhìn không ra sâu cạn, chỉ biết tình huống trước mắt dường như bên Tư Thần Diệu đang chiếm ưu thế.
Nhưng xem mặt Liễu Ngọc Tố lộ rõ vẻ lo lắng, Hạ Lan Giác nghĩ nghĩ, vẫn là đem thần thức tiếp tục tìm kiếm đến bên người Tư Thần Diệu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Chử Minh Hi bên kia vẫn luôn không có tiến triển đột phá.
Mắt thấy chỉ còn lại hai phút cuối cùng, Tư Thần Diệu chỉ có thể dưới sự thúc giục của mọi người chạy ra ngoài chiến hạm để tránh khả năng bị vụ tự hủy sắp phát sinh ảnh hưởng đến.
"Phong tỏa lối ra của A1! Ngay khi có người xông ra thì dùng toàn lực công kích, nhất định phải đem tên này gϊếŧ chết cho ta!"
Tên chỉ huy quân địch mặt đầy phẫn hận rít gào.
Hắn sắp xếp tự hủy chiến hạm chính là không muốn cho bọn Tư Thần Diệu thời gian rời đi, nhưng động tác của Tư Thần Diệu và Chử Minh Tú quá nhanh, chỉ tốn một nửa thời gian so với hắn dự tính, hắn cũng sợ vụ tự hủy ảnh hưởng đến chính mình, bởi vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Tư Thần Diệu bọn họ còn có thừa thời gian ra khỏi chiến hạm sắp nổ.
Chuyện này tất nhiên không thể làm vừa lòng tên chỉ huy quân địch, đối với Tư Thần Diệu làm hắn không thể không bỏ chiến hạm chạy trốn quả thực hận đến ngứa răng, sao cam tâm để cho đối phương tránh được một kiếp này chứ.
Chử Minh Tú ra ngoài khi hắn còn chưa có thành công dời đi tự nhiên không thể quan tâm, nhưng còn có một người vẫn chưa ra tới, vậy hiện tại cho dù phải liều mạng để chiến hạm A2 chịu tổn thất, hắn cũng phải đem Tư Thần Diệu hoàn toàn giải quyết.
Tư Thần Diệu mới từ chiến hạm ra tới, liền cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.
Quả nhiên đã thấy một chiếc chiến hạm khác của quân địch đang nã mấy phát đạn đến hắn, trực tiếp ngăn cản đường đi của hắn, làm hắn không thể rút lui.
Ngay cả chiến sĩ cơ giáp bảo hộ những người đó dời đi, đều phân ra một bộ phận lại đây vây công Tư Thần Diệu.
Đối phương lần này là trả bất cứ giá nào, ngay cả chiến hạm sắp tự hủy này cũng không hề bận tâm, dùng tất cả đều là vũ khí uy lực lớn nhất, cho dù chiến hạm bọc giáp cũng có thể nổ tan tành.
Một chiếc cơ giáp nhỏ nhoi, phỏng chừng trực tiếp bị nghiền thành cám.
Hơi thở tử vong dần dần tới gần, trong mắt Tư Thần Diệu phiếm ra lạnh lẽo, không có đáp lại tiếng kinh hô của đồng bạn truyền đến, lùi vào trong chiến hạm.
Đối phương an bài nhìn như bố cục tuyệt sát, cho dù Tư Thần Diệu một lần nữa trốn vào chiến hạm, có thể miễn cưỡng tránh được một đợt công kích này, nhưng kế tiếp cũng không nhất định tránh kịp chiến hạm tự hủy, hơn phân nửa vẫn phải chết.
Nhưng mà Tư Thần Diệu không chút do dự lui về chiến hạm, không cần hắn nói, Chử Minh Hi đã bước đầu phá giải hệ thống chiến hạm liền nhanh chóng hạ mệnh lệnh để chiến hạm mở ra trạng thái phòng ngự, tăng mạnh khả năng bảo hộ Tư Thần Diệu.
Đồng thời Mộ Dung Lam và Thập Thất cũng lập tức phóng đạn ra chặn lại đạn hướng kia, Chử Minh Tú kiềm chế những tên chiến sĩ cơ giáp đó, nỗ lực vì Tư Thần Diệu giảm bớt nguy hiểm.
Chỉ là thời gian cấp bách, bọn họ thuận lợi giải quyết một đợt công kích này còn chưa đủ, tốt nhất còn phải chờ Chử Minh Hi có thể kịp thời ngăn cản chiến hạm tự hủy, mới có thể hoàn toàn vì Tư Thần Diệu tiêu trừ tai họa ngầm.
Dù việc này không phải sinh tử lần đầu tiên bọn họ thấy khi ở bên cạnh Tư Thần Diệu, nhưng mọi người vẫn lo lắng.
Bất quá trong lòng nhảy kịch liệt gia tốc đồng thời bọn họ cũng hoàn mỹ mà chấp hành nhiệm vụ trên tay, đặc biệt là Chử Minh Hi áp lực lớn nhất, tuy hắn là người tuổi nhỏ nhất nhiều lúc không dùng được nhưng lúc này lại có vẻ hết sức đáng tin cậy.
Nhưng mặc dù bọn họ dùng hết toàn lực, cũng chỉ kịp giảm bớt một chút áp lực cho Tư Thần Diệu, uy lực của công kích mang tính hủy diệt cực đại, vẫn dừng ở chỗ Tư Thần Diệu.
Hô hấp của mọi người nháy mắt cứng lại.
Tư Thần Diệu cũng mở ra hoàn toàn trạng thái phòng ngự của cơ giáp, đối với trận sắp đánh úp lại như lâm đại địch. Hắn khẳng định không đến mức mất đi tính mạng, nhưng hơn phân nửa là phải chịu chút đau khổ.
Tư Thần Diệu nín thở chờ đợi.
Chờ đợi..
Chờ..
Sao chờ không thấy đến?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công
- Chương 14