Quyển 1 - Chương 4: Chuyến du thuyền kinh hoàng

“Ngài O’Connell, liệu anh có thể đảm bảo với tôi rằng anh thật sự biết vị trí của Hamunaptra mà không phải đang gạt chúng tôi không? Nếu như tôi phát hiện rằng anh nói dối, vậy thì tôi cảnh cáo anh…” Evelyn nói.

“Aizzz, từ từ, quý cô, cô cảnh cáo tôi? Ha hả, quân đội của tôi cũng chỉ vì tin truyền thuyết kia là thật nên mới trải qua trăm cay nghìn đắng để đến đó, nhưng đổi lại chúng tôi lấy được cái gì? Chỉ là cát vàng và máu…”

“Ân, để tôi giúp cô mang hành lý lên!” Rick O’Connell xách theo hành lý của Evelyn rời đi rồi lên thuyền.

Johnathan và Evelyn nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, Johnathan nhìn nhìn Rick, vừa nhìn Evelyn nói: “Ừ, anh ta quả thật rất lưu manh, vô lễ, và thô tục… Ừ, đúng vậy…”

Evelyn cáu ghét quăng cho Johnathan một cái liếc.

“Ấy, chờ tôi một chút, chờ tôi một chút!” Hai người đang chuẩn bị lên thuyền, sau lưng truyền đến tiếng gọi cực kỳ không hài hòa. Cả hai xoay người lại liền thấy tên trưởng ngục thân thể mập mạp kia đang thở hổn hà hổn hển chạy tới.

“Ha ha ha, mấy người có đồng bọn bảo vệ, đúng không? A, tôi chỉ đến bảo vệ khoản đầu tư của mình thôi! Được rồi, nhường đường chút nào, tôi muốn lên thuyền!”

“John, anh nhìn ông ta xem, thiệt là…” Evelyn nhìn theo cái lưng của trưởng ngục khó chịu nói.

Johnathan cười cười, kéo Evelyn lên chiếc thuyền vô cùng khổng lồ kia!

***

Màn đêm buông xuống.

Người trên thuyền đang tiến hành đủ loại hoạt động tiêu khiển của mình.

Johnathan bị ép bắt chơi bài, Evelyn ngồi trên thuyền đọc sách, hết thảy mọi chuyện thoạt nhìn đều tốt đẹp hài hòa…

Chẳng qua là thoạt nhìn thôi, dưới ánh trăng, hai chiếc thuyền nhỏ chở đầy mười người áo đen bịt mặt từ từ nhích đến gần.

Trên thuyền có một người vuốt vuốt con dao nhỏ trong tay. Mọi thứ, đều được tiến hành trong im lặng!

Rick ra khỏi khoang thuyền, vừa hay nhìn thấy Johnathan đang bị bắt chơi đánh bài.

Đi đến, đang chuẩn bị chào hỏi.

Trên bàn có một người mở miệng: “Burns, đừng lau kính mắt nữa! Mau bắt đầu đi!”

Người tên là Burns dè dặt đeo mắt kính lên nói: “Anh cũng biết không có kính mắt tôi không thể chơi được mà!”

“Aizzz, anh cận bao nhiêu độ vậy? Thật là khoa trương nha!” Johnathan nói.

“Ừm, 1000 độ thì phải!”

“Cái qué gì? Ngại quá, cái gì? Số cao như vậy, sao anh còn đi thám hiểm?” Johnathan kinh ngạc nói.

Người nọ nhìn Rick nói: “O’Connell, chúng tôi thiếu một chân, muốn tham gia không?”

Rick cười cười: “Tôi chỉ đánh cược mạng sống, không phải bài bạc!”

“Khẳng định như vậy sao?” Người nọ nhướn mày.

“Tôi cá năm trăm bảng, đến Hamunaptra trước các người!” Người nọ tiếp tục nói.

“Mấy người cũng đi tìm Hamunaptra?” Rick nhàn nhạt hỏi.

“Đúng vậy!” Một người khác mở miệng.

“Hửm, là ai đã nói chúng tôi muốn đến đó?” Rick tiếp tục nhàn nhạt nói.

“Hắn.” Cả ba người chỉ vào Johnathan.

Nội tâm của Johnathan rất bi thương nha, hắn bị cái nhiệm vụ chi nhánh chết tiệt bắt đi chơi bài với mấy gã người Mỹ. Mà bản thân hắn kỹ thuật cũng không được tốt, thua không ít lần, mấy lần bị thua đều phải trả lời câu hỏi, cho nên, haizzz, nói ra mất rồi.

Johnathan ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn O’Connell, lộ ra vẻ mặt vô tội… bán manh…

Mặc dù khuôn mặt của hắn rất giống với Evelyn, nhưng một đại nam nhân đi bán manh với người đàn ông khác, Rick bề ngoài có chút không chịu nổi.

“Tại sao anh lại tự tin như vậy?” Một học giả mặc trang phục Ai Cập cách đó không xa nói.

Rick nhướn mày: “Vậy tại sao mấy người lại tự tin như vậy?”

“Chúng tôi có người dẫn đường từng đến đó!” Người Mỹ mở miệng. Johnathan trong nội tâm thổ tào, khụ khụ, người Mỹ lúc nào cũng như vậy, too young, too simple, too naive ~ trong đầu đầy nuts ~ bất luận là bây giờ hay tương lai, cũng đều đơn giản ngốc nghếch đáng yêu như vậy đó!

Johnathan không nói gì, yên lặng nhìn bài.

“Ân, đến lượt tôi sao?” Một lát sau Johnathan mở miệng.

“Thế đi, các người cứ chơi vui vẻ, đêm nay chính là thời khắc tốt đẹp nhất để hưởng thụ đấy!” Rick giơ tay đập một phát lên bả vai của Johnathan, dùng sức ác độc nhấn xuống một cái.

Johnathan cố sức chịu đựng, ta đ*t, dám đả thương người ta sau lưng!

Rick đến bên cạnh mép thuyền, thấy Evelyn đang điềm tĩnh đọc sách.

Đột nhiên trong lòng nổi lên đùa dai, đem cái bọc lớn đeo trên vai, thình lình đập xuống bàn.

Evelyn không khiến hắn thất vọng bị hù giật mình.

“Thật xin lỗi, không thấy được cô đang ở đây, không phải cố ý hù cô đâu!” Rick thuận miệng nói.

Evelyn đẩy đẩy cái mắt kính trên sống mũi nói: “Chuyện duy nhất dọa tôi chính là phép tắc của anh!”

Rick bất đắc dĩ cười một tiếng: “Còn đang giận chuyện tôi hôn cô sao?”

“…” Evelyn không nói gì.

Rick mở cái bọc ra, sửa sang lại đồ vật bên trong.

Evelyn lặng lẽ giương mắt nhìn, lại bị hù ngã, bên trong toàn là các loại súng ống đạn dược.

Evelyn ghét bỏ lấy tay chỉ chỉ nói: “Anh mang mấy thứ này theo làm gì? Bắn nhau chắc?”

Rick lau chùi một khẩu súng nói: “Tiểu thư à, nơi đó có thứ gì đó, đây là phòng ngừa bất trắc!”

“Hả, thứ gì đó? Thứ gì? Tôi chỉ biết nơi đó có Quyển Sách Chết, đó là thứ hấp dẫn tôi nhất!” Evelyn cười nói.

Rick nhướn nhướn lông mày, “Có quái vật. Nơi đó không yên lành gì. Vẫn nên cẩn thận thì hơn!”

Evelyn giật giật đôi môi, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Anh khi đó, ừm, vì sao lại muốn hôn tôi?”

Rick vẫn đang sửa sang lại khẩu súng, thuận miệng nói: “Lúc ấy tôi cho là sắp chết, cảm thấy nhàm chán nên muốn tìm việc gì đó vui vẻ và kí©h thí©ɧ một chút mà làm!” Evelyn dập mạnh quyển sách lại, đứng dậy rời đi.

“Sao chứ? Tôi đã nói sai gì nào?” Rick không giải thích được.

Sau đó, Rick cảm thấy trong đám cỏ cách đó không xa có động tĩnh.

Rick lặng lẽ nhích đến gần, chợt vươn tay ra, bắt được một tên đàn ông vẻ ngoài lấm la lấm lét hèn mọn.

“Barney, bạn tốt yêu dấu của tôi, cậu còn sống nha!” Nụ cười cực kỳ tươi rói của Rick đập ngay vào mặt!

“Ai da, Rick, bạn tốt của tôi, cảm ơn Thượng Đế, cậu sống cũng tốt nha!” Barney nịnh nọt nói. Hai người quen biết nhau trong quân đội, Rick đối xử với Barney cực kỳ tốt, nhưng Barney là hạng người ham sống sợ chết, khi nguy hiểm tới thì lâm trận bỏ chạy, chỉ tự lo cho mình, lúc còn ở Hamunaptra không để ý đến an nguy của Rick, đã ích kỷ chạy trốn lại còn chặt đứt đường lui của Rick.

“Khi đám người Mĩ kia nói với tôi có người đã đến Hamunaptra, tôi liền đoán ra là cậu rồi! Ha hả, bạn tốt yêu quý của tôi, tôi đang tò mò là, tại sao cậu không lấy tiền thuê rồi nửa đường chạy mất, lại còn biết điều dẫn bọn họ đến đó nữa chứ! Cậu phải biết rõ nơi đó đáng sợ thế nào mới phải nha!” Rick nói.

“Ờ thì đúng vậy, tôi cũng định làm như thế, nhưng bọn họ chỉ đưa một nửa số tiền, một nửa còn lại phải đợi sau khi trở về mới thanh toán! Cho nên, tôi phải… À mà tại sao cậu lại muốn đến đó?” Barney nói.

“Thấy cô gái kia không?” Rick chỉ vào Evelyn cách đó không xa, “Cô ấy đã cứu tôi, tôi muốn trả ơn cô ấy!”

“Ấy, O’Connell, thì ra cậu nặng tình như vậy nha, ha hả!” Barney nở nụ cười.

Rick ôm lấy Barney đi đến cạnh thuyền nhìn phương xa cười nói: “Đúng vậy, ha hả, ai nói không phải chứ?” Đột nhiên phát lực, khiêng Barney lên ném xuống sông. “Gặp lại sau, bạn tốt nhất của tôi!”

Rick thầm kêu một tiếng không ổn, vội vàng cầm súng lên, len lén nhích đến gần.

***

Johnathan ở bên kia còn đang chơi bài, cuối cùng đã xong, lại nghe thấy tiếng mọi người thét chói tai. Khoang thuyền cháy rồi sao?

” Evelyn!” Johnathan mặc dù là phế sài, nhưng Evelyn dù sao cũng là em gái trên danh nghĩa của hắn, đàn ông bảo vệ cho phụ nữ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho nên hắn vội vàng chạy về phía phòng của Evelyn!

Vừa vào trong phòng lại phát hiện ra một đống hỗn loạn đang bắt lửa, dùng sức đẩy cửa ra, vừa lúc đẩy một người mặc đồ đen vào trong lửa: “A, thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Đang nói, người nọ thế mà vẫn còn kiên cường cầm dao muốn chém Johnathan.

Johnathan khom người né tránh, thấy được cái hộp tám cạnh trên mặt đất, vội vàng nhặt lên! Chạy ra ngoài.

Evelyn đã sớm được Rick cứu ra ngoài, thì ra là Evelyn trở lại trong phòng, còn đang suy nghĩ về nụ hôn kia, có chút tâm thần không yên thì bị một người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện dọa sợ, trong cái khó ló cái khôn dùng giá cắm nến đâm vào mắt người nọ. Rick chạy đến, hai người cuống quýt trốn đi.

Trên thuyền bắt đầu bắn nhau.

Johnathan vừa nổ súng vừa trầm trồ lớn tiếng khen ngợi người Mĩ, cái miệng méo xẹo: “Diễn trò cao bồi miền Texas sao? Người Mĩ thật không có hình tượng gì cả!”

Mọi người vội vàng từ trên chiếc thuyền đang bốc cháy nhảy xuống nước.

Đồng chí phế sài tự tìm cho mình một tư thế tiêu sái đẹp đẽ hơn, vừa mới vểnh cái mông lên, chuẩn bị động tác lấy đà để nhảy, lại bị dư âm chỗ bên cạnh đột nhiên phát nổ làm bị bắn vào trong nước.

“Ta đ*t, bộ không cho một tiếng nhắc nhở được chắc?” Johnathan giơ ngón giữa lên trời, nhanh chóng bơi sang bờ bên kia.

Một nhóm bốn người vô cùng nhếch nhác bò lên bờ!

Ngoại trừ bọc súng của Rick, ví tiền của Johnathan, cái ba lô nhỏ của trưởng ngục, mấy người cơ hồ không có cái gia sản nào rồi.

Lúc này, bên bờ sông bên kia vang lên giọng nói khiên khích: “O’Connell, mày nhìn xem, ngựa đều ở bên bọn tao hết rồi!!! Ha ha.”

Rick cũng lớn tiếng kêu lên: “Barney! Bọn mày, hình như, lên, nhầm bờ rồi!!!!”

Johnathan cất tiếng cười to.

Barney nhìn khắp bốn phía: “Shit!” Thật sự lên nhầm bờ rồi.

Bốn người vội vàng rời đi.

***

Dưới sự dẫn đường của Rick, bọn họ đến được một ngôi làng nhỏ, Johnathan bị buộc phải móc ra khối tài sản cuối cùng để mua lạc đà với một chút thức ăn và quần áo.

Evelyn mặc trang phục truyền thống của phụ nữ Ai Cập, khăn lụa đen che cả khuôn mặt chỉ để lộ ra một đôi mắt đa tình, đang cười đi ra khỏi lều.

Johnathan tự tiếu phi tiếu nhìn Rick nói: “Này, em gái của tôi rất xinh đẹp đúng không!”

Rick cười cười, ngược lại nhìn về phía con lạc đà bên cạnh hắn nói: “Mày thấy thế nào? Nga, mày thấy cô ấy xinh đẹp à! Ừ, ta cũng vừa khớp cũng cảm thấy vậy đấy!”

Bốn người trèo lên lạc đà. Chúng được thả ra đi dạo ngắm cảnh, rất dương dương tự đắc.

Johnathan nhìn cảnh sắc xa lạ mà quen thuộc trước mắt, đã ba ngàn năm rồi, cảnh còn người mất không phải sao? Ta đ*t, ta là nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành vật lý, đâu có phải sinh viên khoa văn, tại sao lại thương xuân bi thu như vậy chứ!

Ân, đột nhiên lại nghĩ đến một thần khúc tẩy não bậc nhất — « Dân tộc Phong tối huyễn »

(dân tộc Phong rực rỡ/khoe khoang nhất), vì vậy ở trên lưng lạc đà khoan khoái khẽ hát.

Cũng không hát được bao nhiêu câu, chẳng qua là giai điệu vui vẻ như vậy để giúp mọi người vốn đang hơi mệt mỏi lên được chút tinh thần. Vừa hát xong, trưởng ngục cũng trở nên hăng hái, bắt đầu ngâm nga bài dân ca thê lương tràn đầy mùi vị Ai Cập. Nổi bật giữa nơi cát vàng đầy trời, thật là có chút hương vị thê lương xa xưa.

Màn đêm buông xuống, Johnathan luôn luôn quen với giường chiếu làm sao có thể ngủ trên lưng lạc đà đây, thế mà em gái của hắn lại ngủ thật say, thật vừa hay nha, đầu tựa vào trên vai của Rick đang sóng vai với cô.

Johnathan nhìn Rick luôn luôn thiết huyết khó có khi biểu lộ ra nhu tình, trong lòng đột nhiên có chút phiền não.

Nhìn tên trưởng ngục vừa ngáy khò khè vừa ngã trái ngã phải, nhất thời nổi lên tâm tư đùa dai, dùng cây roi da nhỏ trong tay, vận sức không quá mạnh quật đối phương.

Sẽ không đau, nhưng có chút ngứa.

Điều này khiến trưởng ngục đang ngủ rất vui vẻ tỉnh lại, xém tí nữa là ngã khỏi lạc đà, Johnathan vội vàng nín cười, giả bộ ngủ.

Cuối cùng, dưới ánh sáng chiếu rọi xuống của mặt trời, mọi người ngừng lại.

Đồng thời cũng nhìn thấy Barney và đám người Mĩ.

—oOo—

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lạp lạp lạp ~ đầu tháng sau lại có kiểm tra ~ đoán chừng có hơi chậm một chút ~ ân ân ~ cái này, lần này không có xướng ca rồi ~ đừng có đập ta ~ anh anh anh ~ da^ʍ, gia nội trái tim yếu ớt ~ khụ khụ ~ ~ ~ ~ ha ha ha ~