(tác giả đặt khóa nên không biết tên chương là gì)Nói về ba người bọn Rick, bọn họ chảy thẳng đến phi trường chỗ ông bạn tốt Izy của anh, dù sao thì trong xã hội không phải là « Thời Đại Thần Thoại » thì máy bay nhất định là phương tiện giao thông nhanh nhất.
Có điều Izy khi thấy bóng dáng của Rick lại không được hứng khởi như Rick tưởng tượng cho lắm, ngược lại bày ra vẻ mặt sợ hãi và ghét bỏ. Chung quy mỗi lần Rick xuất hiện đều đại biểu cho phiền toái đến, điều này vào lúc hai người vẫn còn ở độ tuổi trẻ trung khinh cuồng, Izy đã quá quen thuộc rồi.
Adalbert thì dùng người bạn
hải đông thanh(1)
Horus trung thành nhất của hắn, mang tin tức mới nhất về lộ trình của họ báo cho các tộc nhân của hắn tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Và đến khi hắn nhìn lại công cụ giao thông sắp sửa rời khỏi mặt đất, khuôn mặt băng sơn đã co quắp lại càng thêm co quắp hơn. Bi kịch nhiều năm trước bị trói trên cánh máy bay khi đang bay một lần nữa nhảy nhót trong đầu hắn.
(1) hải đông thanh: loài hung dữ nhất trong số các loài ưng, cắt, bay rất nhanh (chim cắt lớn đứng đầu trong danh sách các loài chim có tốc độ nhanh nhất thế giới, không biết hải đông thanh có thuộc loài này ko), con ở hình dưới là con trong phim.Alex và Jonathan lần lượt tiến và trong ngôi đền to lớn hoang phế này. Jonathan đang chuẩn bị bài giảng giáo dục cho sự lỗ mãng của Alex, nào ngờ dị biến phát sinh, cánh tay đang đeo Vòng tay của Thần Chết của Alex đột nhiên giơ lên, chỉ về phía một tấm bích họa trong ngôi đền, vô số hình ảnh từ chiếc vòng tay bắn thật nhanh ra ngoài.
Jonathan hoa mắt nhìn cảnh sắc biến hóa không ngừng, không khỏi kinh thán cho sức mạnh của Anubis. Cuối cùng, hình ảnh dừng lại, chiếu hiện lên một hòn đảo, trên hòn đảo này có một ngôi đền thần cổ xưa.
“Đấy là đâu vậy?” Jonathan nhìn hòn đảo nhỏ đó hỏi.
“Hình như là đảo Thần Điện Philae.” Alex vẫn giơ tay, hình ảnh dừng lại ở nơi đó.
“Như vậy, chúng ta bây giờ đang ở…” Jonathan nói.
“【Kẻ dẫn đường, mặt đất nơi ngươi chạy trốn đến chính là đền thần Karnak. Chuyện như vậy, đừng để lặp lại lần thứ hai.】” Imhotep không biết từ nơi nào thình lình xuất hiện, đi đến trước mặt Alex, ngón tay khẽ nhúc nhích, Alex liền bay lên lơ lửng, theo ngón tay đang lay động trái phải của y, Alex cũng theo cùng tần số cùng phương hướng lay động theo.
Alex nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Imhotep, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
“【Bắt nạt một đứa bé, nghĩa là gì đây. Đại Tư Tế thật là càng sống lâu càng không được như xưa.】” Jonathan chạy đến bên cạnh Alex, ôm lấy cơ thể đang treo lơ lửng trên trời của cậu bé. Mà một khắc kia, Imhotep cũng ngưng lại sức mạng khiến cho Alex trôi trên trời, cậu liền rơi vào ôm ấp của Jonathan. Alex mếu mếu cái miệng, uất ức núp trong ngực của cậu mình.
“Chú John, cháu sai rồi.” Alex không dám nhiều lời, cái đầu lông xù tựa vào trên cổ Jonathan, mếu mếu nói.
Jonathan thở dài, không nhìn đến Imhotep, mang Alex ngồi một chỗ. Tình huống hiện giờ thật đúng là ứng với cái câu “Ngươi là dao thớt, ta là thịt cá” kia, ngoại trừ đàng hoàng phối hợp, còn có thể làm gì đây.
(cái câu này hình như chế từ “Anh là cơn gió em là bụi cát” trong Hoàn Châu Cách Cách thì phải)Chỉ một chốc sau, Annika cùng đám người Lockner tiến vào đền thần.
“【Đã đến được Karnak, địa điểm tiếp theo cũng đã rõ. Trông chừng nó.】” Imhotep chỉ chỉ vào Alex.
“【Thưa chủ nhân của tôi, còn hắn ta thì sao ạ?】” Viện trưởng viện bảo tàng nhìn Imhotep ôm lấy Annika chỉ chỉ Jonathan.
“【Người hầu thϊếp thân mấy ngày này của ta.】” Imhotep mặt không chút thay đổi nói.
“【Ngọn giáo của Osiris ở trên người hắn, chúng ta có nên…】” Viện trưởng viện bảo tàng thử dò xét nói tiếp.
“【Không cần ngươi nhiều lời. Bố trí lại cái hồ kia, tối nay chúng ta sẽ tắm rửa.】” Imhotep đạm mạc nói với viện trưởng viện bảo tàng.
Lockner sau khi nhận được lệnh trực tiếp lôi Alex từ trong lòng của Jonathan ra, dùng khóa sắt khóa lại bên cạnh pho tượng trong đền thần, không để Alex có thể chạy trốn được nữa. Mà Jonathan thì bị viện trưởng viện bảo tàng đẩy đi theo phía sau Imhotep và Annika.
Jonathan rất không bằng lòng, có cái loại Đại Tư Tế dĩ hạ phạm thượng như vậy sao? Được rồi, y đã không còn là Đại Tư Tế, mà mình cũng không phải là Seti Đệ Nhất nữa rồi. Người hầu thϊếp thân gì gì đó, không biết có phải là trợ giúp cho nhiệm vụ qua cửa của mình hay không, mà chuyện đầu tiên hắn muốn làm nhất chính là để ả đàn bà kia biến khỏi chỗ bọn họ thật xa.
Đám người áo đỏ đã nhanh chóng bố trí nơi nghỉ ngơi buổi tối cho chủ nhân của mình và hồ để tắm rửa. Bọn họ rất nhanh phát hiện ra một cái hồ nước hình dạng xinh đẹp, độ sâu thích hợp trong đền thần, sau khi ở xung quanh cái hồ dựng xong một tấm vải đó hình tứ giác làm màn che, liền bắt đầu tiến hành công việc nấu nướng.
“【Imhotep, có muốn cùng em tắm rửa không?】” Annika nhịn đau che kín vết bầm tím trên cái trán, hờn dỗi dựa vào trong l*иg ngực của Imhotep, hơi thở như lan.
“【Trước khi khôi phục lại trí nhớ cho nàng, chuyện này vẫn nên để người hầu thϊếp thân hoàn thành đi. Nàng cũng mệt rồi, nàng dùng hồ tắm trước, sau đó đợi đến lúc ra ngoài, buổi tối, ta sẽ khiến cho nàng nhớ lại tất cả ký ức của chúng ta.】” Imhotep tay trái ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn của Annika, tay phải xoa lên khuôn mặt mà mình tư niệm suốt ba ngàn năm, ôn nhu nói.
Không biết tại sao, dù đang ôm ấp người yêu, nhưng trước mắt lại hiện lên khuôn mặt anh tuấn ôn nhu sủng nịch vào lúc ý loạn tình mê của Seti Đệ Nhất.
Khuôn mặt nhu tình của Imhotep bỗng chốc lạnh xuống, nhưng Annika đang dựa vào lòng y lúc này lại không nhìn thấy, cô đang suy nghĩ làm thế nào để hành hạ phế sài, trả lại mối thì bị trúng hai côn.
Mối nghi hoặc này Imhotep không giải thích được, đây cũng là nguyên nhân y để phế sài trực tiếp ở bên cạnh mình. Có vẻ như chỉ cần cùng hắn có tiếp xúc thân mật thì sẽ xuất hiện những hình ảnh xa lạ mà quen thuộc này. Có lẽ, tắm chung là một ý kiến hay.
Đám người áo đỏ đã bố trí hồ tắm xong xuôi, Annika tiến vào trong hồ tắm trước tiên. Cách một tấm màn thật dày, □ trong đó cũng không thể hấp dẫn được người bên ngoài tấm màn, mà Annika làm duyên làm dáng cũng không nhận được sự trầm mê trong tưởng tượng, thậm chí pô ảnh hương diễm tươi đẹp Imhotep đột nhiên bước vào hồ cùng tắm cũng không hề xảy ra.
Annika giận dỗi mặc tấm áo choàng hơi mờ màu đen vào, như có như không, như hở mà lại không hở vô cùng phong tình vạn chủng, thành công ở khoảnh khắc bước ra ngoài nhận được ánh mắt kinh diễm của Imhotep đang giữ bên ngoài cũng với ánh mắt khó chịu của Jonathan.
Ít nhất, trong mắt của y, ta vĩnh viễn vẫn đẹp như vậy. Annika nghĩ đến đây, đối với sự mất mát vì Imhotep không nhân lúc cô tắm rửa mà tiến hành đánh lén trở nên bình thường lại. Annika nhướn mày trừng mắt liếc nhìn Jonathan, sau đó rỉ vào tai của Imhotep mấy câu, hai tay trêu chọc xoa lên cơ ngực cường tráng của Imhotep, rồi rời đi.
Đám người áo đỏ liền tranh thủ đổi lại nước sạch trong hồ, sau khi một lần nữa đổ đầy nước nhiệt độ thích hợp, bọn họ lại rời đi.
“【Không có lệnh của ta, không ai được đến gần.】” Imhotep uy nghiêm nói.
Jonathan nghe xong vội vàng dứng dậy, đi ra phía ngoài.
“【Ngươi ở lại.】” Imhotep vừa dứt lời, Jonathan liền cảm thấy mình bị định trụ lại, làm thế nào cũng không nhúc nhích được. Jonathan rất buồn bực, bị buộc phải xem cảnh tắm rửa hoạt sắc sinh hương của người mà mình ghét nhất đã đủ ác tâm rồi, hắn cùng buồn nôn muốn tuyệt thực rồi, Imhotep lại muốn hắn lưu lại, để hắn xoa bóp cơ bụng với cơ ngực vĩ đại cho Đại Tư Tế sao?
“【Ngươi muốn làm gì?】” Jonathan sau khi cảm thấy mình được tự do thì xoay người lại khó chịu nhìn Imhotep mặt không chút thay đổi.
“【Người hầu thϊếp thân hầu hạ ta tắm rửa.】” Imhotep mở hai tay ra, tự nhiên nói.
Jonathan nhướn mày, từng bước từng bước chậm chạp đi đến trước Imhotep, vươn tay che lên vị trí ngực trái của Imhotep, không hề có hành động giúp y thay quần áo.
“【Người không có trái tim. Ngươi đã biết thân phận của ta, còn dám như vậy?】” Jonathan lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt ngăm đen sáng ngời của Imhotep.
Đôi mắt này, là thứ khiến hắn từng mê luyến.
“【Chính bởi vì biết, cho nên mới muốn hiểu rõ, đây cũng là một loại cảm giác chinh phục đó.】” Imhotep cũng không kiêng kỵ, “【Đừng để ta phải chờ quá lâu, nên nhớ sự sống chết của ngươi và cháu trai ngươi còn đang ở trong tay ta.】”
Jonathan tức giận bất bình giật tấm áo choàng đen trên người Imhotep xuống, còn tận lực không hề đυ.ng vào bộ phận tinh hoa mà mình vẽ lên trên đó. Sau khi trên người Imhotep chỉ còn sót lại một chiếc váy bằng da, Jonathan nhướn mày nói: 【Ta biết ngươi không mặc qυầи ɭóŧ, cái này cũng muốn ta cởi thay ngươi ư?】”
Imhotep không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Jonathan. Phế sài không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh kéo lấy váy của đối phương, ngay trung tâm bên trong là một bộ phận nom qua hình dáng không hề nhỏ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên một nụ cười quỷ dị: “【Mà tay phải ngươi vừa mới vuốt ve mặt của cô ả kia hình như có tinh hoa của ta thì phải? Mặt của cô ả, cảm giác có tốt hơn không?】”
Trong mắt của Imhotep hiện lên một tia tức giận, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, “【Cởϊ qυầи áo ra, vào trong nước hầu hạ ta tắm rửa.】” Nói xong, thân thể liền tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tiến vào trong hồ tắm.
Jonathan buồn bực sắp phun ra một ngụm máu già rồi, đậu má, đây mới là hiện trường hoạt sắc sinh hương nha, bản thân có thể ăn được sắc đẹp này
(méo hiểu), đối phương chẳng lẽ là muốn…
Áo khoác, quần ngoài, áo trong, qυầи ɭóŧ từng thứ một bóc ra, Jonathan cẩn thận bước vào trong làn nước ôn độ thích hợp. Bên trong hơi nước mờ ảo, Jonathan có thể thấy được đường cong duyên dáng trên tấm lưng rắn chắc của Imhotep.
Phế sài cầm lấy tấm bọt xốp và xà phòng thơm đã chuẩn bị sắn bên cạnh hồ từng bước đi về phía Imhotep, nội tâm thổ tào, đậu má, đứng bên bờ hồ không phải tốt hơn sao, đứng giữa hồ để khoe dáng chắc?
Phế sài dừng ở phía sau Imhotep, dùng nước thấm ướt tấm bọt biển, thay y từng chút từng chút mềm mại lau chùi tấm lưng. Da thịt màu mật bóng loáng nhẵn nhụi, một chút cũng không nhìn ra được đây là xác ướp đã ba ngàn năm, ánh mắt hắn chăm chú, dường như đang nhìn một bảo vật vô giá.
Imhotep nhắm mắt lại cũng không nói gì, chỉ trầm mặc cảm nhận động tác của đối phương.
Lưng đã lau xong, tiếp theo là cặp mông. Dáng người của Imhotep rất tốt, cái mông cũng cực kỳ no đủ, độ cong tròn trịa khiến cho Jonathan âm thầm than thở. Khi hắn đặt xà phòng lên mông của Imhotep, tay nhưng bị bắt lại, Imhotep nghiêng đầu: “【Rửa phía trước trước đã.】”
Jonathan đành phải dừng lại, nhưng bảo hắn cùng Imhotep đứng yên mặt đối mặt, da mặt phế sài vẫn còn tương đối mỏng, cho nên hai tay vòng lấy Imhotep, ngực mình trực tiếp dán lên tấm lưng đã chà rửa của y, lau tẩy l*иg ngực rắn chắc của đối phương. Trách không được ả đàn bà kia lại thích nắm lấy ngực y như vậy, quả nhiên cảm giác đặc biệt ngon lành.
Khi l*иg ngực lõα ɭồ của phế sài dán lên lưng của Imhotep, thân thể của y bỗng chốc cứng ngắc, nhưng rất nhanh đã trầm tĩnh trở lại. Phế sài đương nhiên cảm thấy được sự cứng đờ của đối phương, cho nên đùa dai lại gần sát hơn một chút. Imhotep cảm nhận được thân thể ấm áp của đối phương, chỉ cảm thấy so với nước ôn tuyền càng khiến y ấm áp hơn nhiều.
Ngón tay thon dài của phế sài linh hoạt lau cọ trước ngực Imhotep, như có như không trêu chọc hai điểm màu nâu nhạt trước ngực. Khóe miệng Jonathan lộ ra một nụ cười tà mị, bờ môi chậm rãi nhích đến gần cổ của Imhotep, hô hấp nóng bỏng từ mũi thở ra từng chút một ăn mòn sự băng lạnh của Imhotep, đôi môi mềm mại trong lúc vô tình nhiều lần lướt qua tấm lưng mẫn cảm của đối phương.
Imhotep nhanh chóng bắt lấy ngón tay không thành thật của Jonathan, cảnh cáo dùng lực hất đi. Phế sài bị đau, không chủ động khıêυ khí©h hai điểm kia nữa.
Cuối cùng, bàn tay của phế sài chạy đến trên cơ bụng, nghiêm túc cố gắng phác họa tám khối cơ bụng hoàn mỹ của đối phương, hơi ghen tị nhướn mày, một Đại Tư Tế, dáng người sao lại tốt như vậy.
Rồi, đi đến nơi dâng trào đã có chút tinh thần. Bất luận Imhotep có cố ngăn lại tình tự của mình thế nào đi nữa, nơi đó y nhưng không cách nào khống chế được.
“【Đó là du͙© vọиɠ bị đè nén suốt ba ngàn năm của Đại Tư Tế nhỉ. Có yêu thích phục vụ lúc trước của ta không? Ta không ngại khiến ngươi càng thoải mái hơn.】” Giọng nói của Jonathan có chút khàn tối, ngay trước khi Imhotep bắt lấy tay hắn, không để tay đυ.ng vào nơi dâng trào của nữa, mà thu tay lui về phía sau lưng của Imhotep, theo từng bước chân của mình, một đường bơi đến trước người y.
Jonathan tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước người Imhotep, hắn kiễng chân hôn lên đôi mắt đang đè nén tâm tình nào đó của Imhotep, ngay sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống, đầu chìm vào trong làn nước cao chưa đến eo.
“【Ngô…】” Imhotep hơi nhíu mày lại phát ra một vài tiếng rêи ɾỉ bị đè nén.
Trong mắt y hiện lên thần sắc phức tạp, y nhìn cái đầu trong nước, ánh mắt chăm chú nhìn người từng là Seti Đệ Nhất, y nhìn hắn đang cố hết sức lấy lòng mình. Hai tầng cảm xúc đến từ thân thể và tâm linh này đồng thời xông vào khiến Imhotep khó kiềm chế được theo động tác của phế sài mà khẽ đưa đẩy cơ thể của mình.
Được nửa phút, vừa vặn phế sài nhanh chóng rời khỏi mặt nước, khóe miệng dường như mang theo một mạt cười đùa cợt, ở trên l*иg ngực không ngừng phập phồng của Imhotep, hạ xuống nụ hôn, hé miệng, đem tinh hoa của đối phương vẩy lên điểm nhỏ màu nâu nhạt đã sớm đứng thẳng.
Da^ʍ mỹ vô tận.
Jonathan một lần nữa hôn lên làn môi mềm mại của Imhotep, không biết có phải vì ở trong nước nóng hay không, đôi môi lạnh như băng của Imhotep lại có chút ấm áp. Đầu lưỡi linh hoạt của Jonathan khıêυ khí©h làn môi nhắm chặt lại của đối phương, tay trái lại ngựa quen đường cũ xoa nắm du͙© vọиɠ đã phóng thích nhưng chưa hoàn toàn mềm nhũn kia.
Tại một khắc bị cầm lên, trước mắt Imhotep lại hiện lên những hình ảnh y không rõ. Y khi còn trẻ ngồi bên cạnh Seti Đệ Nhất, vui vẻ nói chuyện với nhau, trong mắt có sùng bái nhưng tựa hồ cũng mang theo mê luyến…
“Tích, hệ thống giọng nói nhắc nhở, nhân viên quản lý có lời muốn nói. Sao vậy Jonathan, vì qua cửa mà thậm chí ngay cả sắc dụ cũng đem ra hết, thật là hương diễm mà. Cơ mà ngươi không cảm thấy nửa phút quá ngắn sao? Ta so với y còn mạnh hơn nhiều đó.” Giọng nói dí dỏm của Anubis vang lên bên tai phế sài.
Jonathan khẽ nhíu mày, nhưng không hề dừng lại động tác trên môi và trên tay của mình, “Binh bất yếm trá, sắc dụ cũng là một loại năng lực. Hơn nữa, rình coi hình ảnh hạn chế còn trực tiếp đánh giá thì quá không có tiết tháo rồi.”
“Ồ? Ta không ngại hạ lưu hơn một chút, chơi 3P đêêê!”
Giọng nói của Anubis đè nén sự tức giận cùng tuyệt vọng trong nội tâm y, giọng nói càng hoan khoái tà mị, y càng cực hạn che dấu. Ờ mà không biết cực hạn của y là ở chỗ nào ta.