Chương 59: Phiên Ngoại

Phiên Ngoại 1: Alpha

Không ai ngờ được rằng Diệp Tri Hòa sẽ phân hóa thành Alpha.

Khi Hướng Nguyên Khê biết chuyện, phản ứng đầu tiên của cậu chàng là trừng mắt thật to: "Giữa chúng mình có tên phản bội kìa!".

Diệp Tri Hòa đáp: "Sao mà tôi khống chế được".

Vẻ mặt Hướng Nguyên Khê như trời sụp: "Ông là không khống chế được, thế tôi là gì cơ chứ?".

Diệp Tri Hòa bình tĩnh trả lời: "Phát huy như bình thường chứ gì".

Lận Thâm lại bình tĩnh ngoài dự đoán, điều đầu tiên hắn làm sau khi thấy được Diệp Tri Hòa là cúi đầu ngửi pheromone của cậu.

Diệp Tri Hòa ngoan ngoãn nghiêng đầu.

Lận Thâm nâng mắt lên, cậu nhoẻn miệng cười.

Giờ đây chẳng những Diệp Tri Hòa có thể cảm nhận được pheromone của người khác, mà cậu còn có mùi pheromone thuộc về chính mình.

-- Một Alpha mùi sữa chua dâu tây.

Kì lạ thật.

Hình như cậu đã trưởng thành chỉ trong nháy mắt, mặt mày tươi tắn hơn, đôi mắt vẫn xinh đẹp hệt như cũ, nhưng nhìn thoáng qua mang lại cảm giác sắc bén khác hẳn ngày xưa.

Nhưng cách cậu đối xử với Lận Thâm chẳng khác chút nào. Hai người ngồi bàn trước bàn sau, ngày nào tan học cậu cũng quay đầu lại, tì tay trên lưng ghế, tựa người vào bàn hắn mà nói chuyện ríu rít.

Thực sự là một Alpha ư?

Cả lớp nghi ngờ trong im lặng.

Diệp Tri Hòa ngây người, Lận Thâm bỗng búng trán cậu: "Nghĩ gì đấy?".

"Tuần sau tớ phải ở trọ rồi".

Lận Thâm dừng bút, cậu lại nói tiếp: "Tớ là Alpha".

Hắn không đổi sắc mặt mà "Ừm" một tiếng: "Thì sao?".

Diệp Tri Hòa chớp chớp mắt. "Tớ thuê phòng kí túc xá được không?".

"... Cái này phải hỏi thầy chủ nhiệm chứ".

"Chắc chắn thầy không cho đâu, thầy biết bọn mình có quan hệ gì mà".

Lận Thâm cố ý hỏi: "Quan hệ gì cơ?".

Diệp Tri Hòa hơi dừng lại, cậu không dám nói thẳng, chỉ im lặng chỉ sang hắn rồi lại chỉ về mình: "Giờ hai đứa mình không phải yêu sớm nữa rồi".

Lận Thâm nắm chặt tay cậu: "Đúng rồi, giờ cậu tự yêu cậu mà".

Ngày trước họ từng nói chuyện với nhau, khi ấy Diệp Tri Hòa bảo tình yêu là sữa chua dâu tây.

"Có phải tớ cứ nhắc đi nhắc lại nên mới thành ra thế này không nhỉ?". Diệp Tri Hòa nói đệm theo. "Đã là Alpha còn có mùi dâu tây".

Lận Thâm hỏi: "Thế thì làm sao?".

"Không sao cả, tớ vẫn thích". Diệp Tri Hòa tủm tỉm cười. Dạo này nụ cười của cậu cũng khác xưa, giai đoạn trưởng thành khiến một người thay đổi rất nhiều - nhóc hồ ly lớn rồi, quyến rũ người khác cũng thành thạo hơn nhiều. "Cậu thích không?".

Lận Thâm đáp lời bằng một nụ hôn.

Dạo này nụ hôn giữa hai người cũng khác xưa. Mùi dâu tây và mùi bạc hà vấn vít, pheromone hòa quyện xâm lấn lẫn nhau, mùi hương ngọt ngào mát lạnh nhiễm trong từng tấc da thịt, nhưng Diệp Tri Hòa vẫn không thắng nổi Lận Thâm.

Pheromone của hai Alpha không tương thích, không có tác dụng hấp dẫn lẫn nhau, nhưng khi chạm vào đối phương lại sản sinh cảm giác kí©h thí©ɧ lạ kì.

Diệp Tri Hòa nghĩ loại cảm giác này như điện giật vậy. Mỗi lần họ thân mật là nó lại xuất hiện, khiến cậu tê dại đến từng đầu ngón tay.

"Chuyện thân mật". Lận Thâm lặp lại ba chữ này. "Hai đứa mình làm chuyện gì thân mật?".

"Ôm nè, hôn nè...". Diệp Tri Hòa đếm ngón tay, rồi trộm liếc sang hắn. "Ừm, còn mấy cái nữa chưa làm".

Lận Thâm mím môi, nghiêng đầu nhìn cậu: "Cái gì?".

Diệp Tri Hòa ấn lên gáy mình. "Còn chưa cắn cổ nhau".

Cậu lại nói: "Nhưng pheromone của tớ nhạt lắm".

Dù cảm nhận được pheromone rồi, nhưng pheromone của cậu vẫn nhạt hơn so với các Alpha khác rất nhiều, toàn bị nhầm là thiếu niên chưa phân hóa.

Lận Thâm kéo tay cậu ra. Mùi sữa chua dâu tây là loại pheromone tương đối nhẹ nhàng, một Alpha lẽ ra không nên sở hữu mùi hương thơm ngọt đến thế.

Diệp Tri Hòa lúc nào cũng khác người.

"Thế thì vừa đẹp còn gì?". Lận Thâm bỗng trở nên ấu trĩ, nhốt Diệp Tri Hòa vào lòng mình. "Chỉ mỗi mình tớ ngửi thấy được thôi".

Diệp Tri Hòa bèn bật cười xoa tóc hắn.

Cậu lớn thật rồi, càng lúc càng thạo việc trấn an Lận Thâm.

Số Alpha và Omega trong trường quá ít, kí túc xá cũng chỉ có tổng cộng mấy phòng, Diệp Tri Hòa và Lận Thâm không tránh khỏi việc được phân vào cùng một phòng kí túc.

Khúc Sướиɠ tận mắt thấy Trần Dương vừa kí tên vừa nói với vẻ mặt sầm sì: "Tôi không ngờ tới việc này".

Cô quay về kể lại cho cả lớp nghe, ai cũng cười nghiêng ngả.

Diệp Tri Hòa giơ tay, mặt không cảm xúc: "Yê".

Lận Thâm đè tay cậu lại rồi nhỏ giọng cảnh cáo: "Đừng có khoe khoang".

"Nhưng nãy cậu cũng cười mà". Diệp Tri Hòa nhõng nhẽo.

Lận Thâm vốn đang giả bộ bèn chột dạ dời mắt.

.

Trong tiết thể dục, Diệp Tri Hòa chạy nhanh hơn ngày xưa một chút. Thầy giáo trêu: "Khá đấy, phân hóa rồi có khác, tốc chạy đạt tiêu chuẩn này".

Diệp Tri Hòa còn đang thở dốc, mồ hôi chảy dọc xuống khuôn mặt, trên người có hương sữa chua nhạt, vừa chua vừa ngọt.

Đây là một Alpha không hề giống với Diêu Vân Chu và Lận Thâm. Hai người kia đầy tính công kích, lạnh nhạt tỏ vẻ người sống chớ tới gần; còn cậu lúc nào cũng tủm tỉm cười, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ. Lúc chưa phân hóa thì chẳng mấy ai chú ý, phân hóa rồi lúc nào cũng có người tò mò ngó sang.

Có người đang nhìn cậu, nhưng tầm mắt nhanh chóng bị che đi.

Lận Thâm liếc sang một cái, người nọ dựng tóc gáy.

Diệp Tri Hòa vẫn ngốc nghếch vô cùng. Cũng chẳng trách, khó khăn lắm cậu mới cảm nhận được pheromone, chứ nói gì đến việc phân biệt những biến hóa nhỏ bé xung quanh.

Một Alpha ngọt ngào và ngốc nghếch.

Cậu đón lấy chai nước Lận Thâm đưa sang, hỏi: "Cậu nhìn gì đó?".

"Không có gì, chỉ là một nhóc con chưa phân hóa thôi". Lận Thâm không cho cậu nhìn theo, lau bớt mồ hôi trên trán cậu. "Nóng à?".

Diệp Tri Hòa lại để ý, mắt liếc sang phía hắn nhìn mãi.

Lận Thâm biết kì phân hóa chẳng khác nào chơi xổ số, không ai biết mình sẽ phân hóa thành gì. Dù Diệp Tri Hòa có phân hóa thành gì hắn vẫn thích, việc trở thành Alpha chỉ khiến cậu cao lớn hơn, trong mắt hắn, cậu vẫn như bé con chưa phân hóa mà thôi.

"Cậu thích người chưa phân hóa hơn à?". Diệp Tri Hòa hỏi.

Lận Thâm hoang mang một giây rồi bật cười. "Chẳng hiểu gì hết, rõ ràng là "tớ thích cậu hơn" mà".

Từ trước khi phân hóa Diệp Tri Hòa đã khác hẳn những người còn lại rồi, Lận Thâm thích cậu chứ không thích những thứ nhỏ nhặt li ti khác.

Diệp Tri Hòa gật gật đầu, đè vai Lận Thâm rồi nhào vào lòng hắn ngó ra, chỉ thấy một loạt các đàn em lớp dưới cả trai lẫn gái.

"Hình như có đứa nào nhìn cậu đâu". Cậu đảo mắt, chẳng biết phải tìm ai.

"Từ đầu đã chẳng phải nhìn tớ". Lận Thâm đỡ cậu, tư thế giữa hai người trông vừa kì quặc vừa mờ ám, nhưng chẳng ai thèm để ý mà cứ thế nói tiếp.

Diệp Tri Hòa đoán: "Thế nhìn tớ à?".

"...".

"Không nói gì là thừa nhận đó nha".

Lận Thâm buồn bực đáp: "Ừ".

"Chẳng sao". Diệp Tri Hòa dỗ dành. "Mấy đứa nó chỉ nhìn bề ngoài thôi, chúng nó ngó tớ vì thấy tớ là một Alpha kì lạ".

Lận Thâm chẳng đồng ý, nhíu mày: "Kì lạ chỗ nào?".

"Trong mắt chúng nó thì là kì lạ". Diệp Tri Hòa đáp.

"Trong mắt người khác cậu đâu có kì lạ". Lận Thâm sửa lời.

Diệp Tri Hòa nói: "Họ bảo tớ không giống một Alpha".

"Không ai được quyền quy định Alpha phải có vẻ ngoài ra sao". Lận Thâm lại nói. "Đó là giới tính thứ hai chứ không phải ấn tượng nói lên một con người".

Diệp Tri Hòa vừa đồng ý vừa băn khoăn, cuối cùng cậu nói: "Thế thì ai mà chẳng kì lạ".

Lận Thâm sửng sốt.

"Chúng mình có nhiều điểm giống nhau thế này, phải kì lạ một xíu mới là khác biệt chứ". Cậu giải thích.

Hắn đè đầu cậu lại: "Thế thì cậu là vô cùng kì lạ".

"Khen tớ đó hở?". Diệp Tri Hòa hỏi.

Lận Thâm đáp: "Ừ".

Năm lớp mười ấy cứ tan học là Diệp Tri Hòa bám theo sau hắn, hát thì dở mà nói lại chẳng đáng tin, mọi cử chỉ đều kì lạ vô cùng.

Nhưng may là ngày đó cậu kì lạ đến vậy, khác hẳn mọi người, vừa túm chặt hắn vừa ám chỉ, cười thật tươi với hắn.

Lận Thâm bèn khắc sâu hình ảnh cậu vào trong tim.

Phiên Ngoại 2: Beta

Hôm nay là một ngày mưa bình thường, Diệp Tri Hòa bước vào lớp trong tiếng chuông reo.

Trần Dương nhìn cậu rồi nói: "Lần sau tới sớm hơn nhé, em về chỗ ngồi đi".

Diệp Tri Hòa cầm theo cái ô xanh vẫn đang nhỏ nước, nhìn quanh một vòng vẫn không tìm thấy chỗ ngồi của mình.

"Thầy ơi, em ngồi chỗ nào...". Giọng cậu vẫn chưa hết nét trẻ con. Nghiêm Gia Khang vội giơ tay lên, còn lè lưỡi về phía sau nữa.

Diệp Tri Hòa lập tức mở to hai mắt, nhìn Trần Dương rồi lại nhìn chỗ ngồi của mình, vẻ không dám tin.

Cậu và Lận Thâm ngồi bàn trước bàn sau này!

Nếu không phải tình huống không cho phép thì cậu đã chắp tay vái Trần Dương rồi. Có lẽ Nghiêm Gia Khang nói cũng đúng, Trần Dương mới là ông tơ bà nguyệt!

Diệp Tri Hòa về chỗ, quay đầu nhìn Lận Thâm rồi lại ngó sang bạn cùng bàn quen thuộc.

Nghiêm Gia Khang nháy mắt. "Bảy ngày nay ông ở nhà làm gì đấy?".

"Thì ăn, ngủ, tám chuyện, xem phim truyền hình cùng ba tôi". Diệp Tri Hòa kể.

Nghiêm Gia Khang nhận xét: "Chẳng vui tí nào".

"Tôi không mất tí kiến thức nào đâu". Diệp Tri Hòa khoe khoang. "Lận Thâm giảng hết cho tôi rồi".

Nghiêm Gia Khang bỗng im re, lần đầu tiên thấy mình bị tổn thương trước những lời ấy.

Tâm trạng Diệp Tri Hòa tốt vô cùng, cậu thẳng lưng ngồi nghe giảng, nghiêm túc ghi bài, chỉ thiếu mỗi cái đuôi ngoáy ngoáy sau lưng nữa thôi. Tan học thì nhanh chóng quay đầu nhìn người xung quanh, vẻ mặt vừa tha thiết vừa đầy khát vọng. Diêu Vân Chu thức thời đứng dậy: "Tôi đi tìm Hướng Nguyên Khê đây".

Mọi người xung quanh cũng tản đi, cậu khều khều tay Lận Thâm, hắn cũng ngoan ngoãn thò đầu sang.

Diệp Tri Hòa che miệng, khẽ nói từng từ: "Tớ phân hóa rồi nè".

Nói xong chữ nào cậu cũng ngừng một khoảng nhỏ, hơi thở phả vào tai Lận Thâm, ngứa ngáy.

"Tớ biết".

"Nhưng có chuyện này cậu nhất định không biết".

Đôi mắt Diệp Tri Hòa sáng lấp lánh. Họ đã bảy ngày không gặp nhau, có gọi video muộn tới mức bị Diệp Thư phát hiện, đành đổi cách khác - Lận Thâm giảng đề để giúp cậu học.

Diệp Thư chưa từng thấy Diệp Tri Hòa chăm học đến thế bao giờ, cuối cùng một chiều nọ không nhịn được mà nhắc cậu: "Ba cũng tốt nghiệp đại học đàng hoàng đó nha".

Diệp Tri Hòa cứng họng không dám cãi câu nào, vì vậy hai ngày sau đó, Diệp Thư bắt đầu giám sát tiến độ học tập của cậu.

Lúc gọi điện cho Diệp Thư rồi nghe ông kể lại, cô Trình không nhịn được mà hỏi: "Anh chen vào giữa đôi tình nhân nhỏ bé đó làm gì, anh cố ý đúng không?".

Diệp Thư im lặng một chốc rồi nói: "Tại nó hỏi nhiều quá, một câu mà hỏi đi hỏi lại tận ba lần, một hai ngày thì chẳng sao chứ bốn ngày liên tiếp rồi, phiền con người ta lắm".

Cô Trình hỏi: "Anh đang ngầm bảo con trai mình ngốc đấy à?".

Diệp Thư nghĩ ngợi rồi đáp: "Có thể là tại anh trai em đấy".

Cô Trình ở đầu bên kia cười nghiêng ngả.

Thực ra anh trai cô rất thông minh, nhưng ngày trước vì muốn ở cùng Diệp Thư lâu hơn nên cứ hỏi đi hỏi lại những chi tiết nhỏ nhặt cực kì.

.

Diệp Tri Hòa nói: "Nhưng có chuyện này cậu nhất định không biết".

Sáng 8 giờ trời mưa sầm sì, Diệp Tri Hòa tựa tay vào bàn Lận Thâm, nhìn hắn vẻ ngoan ngoãn.

Lận Thâm hỏi: "Tớ không biết gì cơ?".

Chiếc ô màu lam treo cạnh bàn vẫn nhỏ nước tong tong trên sàn nhà lát đá, phản chiếu sắc xanh phía trên. Diệp Tri Hòa bỗng đứng dậy đè vai hắn lại, thoáng tựa mặt vào sau gáy hắn rồi lại ngồi về chỗ: "Đúng là mùi bạc hà này, tớ ngửi được rồi".

Cậu nói với âm lượng chỉ hai người nghe được, Lận Thâm hơi sửng sốt, sau đó hiểu ra ngay rồi xoa tóc Diệp Tri Hòa: "Chơi trò lưu manh gì đâu không".

Làm trò rồi tự miêu tả lại mùi hương của hắn, nghĩ thế nào cũng thấy là đang dụ dỗ. Như thể cậu đang nói - tớ biết cậu mùi gì nè, biết pheromone của cậu là gì, tớ biết được vì cậu ngầm đồng ý cho phép đó.

"Tớ cũng có nè". Diệp Tri Hòa tự chỉ vào mình. "Tuy là Beta, nhưng tớ vẫn có một xíu pheromone".

Sau khi trở thành Beta thì pheromone sẽ nhạt hơn, khi trước Diệp Tri Hòa vốn đã chẳng có, phân hóa xong mùi hương của cậu cũng không nồng.

Lận Thâm ấn tay vào gáy cậu, cả hai đã quen với hành động này nên chẳng ngập ngừng gì.

Diệp Tri Hòa nói: "Hơi ngọt đó nha".

Lận Thâm nhướng mày: "Nông Phu Sơn Tuyền [1] à?".

"...".

Diệp Tri Hòa kinh ngạc: "Hôm nay cậu làm tớ cứng họng cơ đấy".

Lận Thâm siết tay lại, uy hϊếp: "Không được à?".

"Nhưng đúng là hơi ngọt mà". Diệp Tri Hòa nói. "Chắc là nước thật".

Rõ ràng đây chỉ là một giờ ra chơi bình thường nhưng trong lớp lại chẳng có mấy ai, như thể họ đang tự động tạo không gian cho hai người vậy.

Lận Thâm nghiêng đầu nhìn Khúc Sướиɠ đang thảnh thơi tựa cửa cười toe toét, chưa tới hai giây sau đã quen tay kéo rèm xuống, một cơn gió từ đâu thổi tới, tia nắng chiếu xuyên qua tấm rèm màu lam như xuyên qua cả bầu trời.

Hắn cúi xuống gần cổ Diệp Tri Hòa, môi khẽ hạ xuống một cái hôn nhạt nhòa như có như không, rồi rời ra đúng lúc rèm cửa hạ xuống lần nữa.

"Đúng là ngọt thật".

Hắn ngửi được mùi pheromone nhàn nhạt trên người cậu, hệt như nước suối trong veo, mát lạnh và ngọt lành; dòng nước ấy đang chảy thẳng vào tim hắn.

Diệp Tri Hòa giơ tay ngăn không cho tấm rèm rủ xuống, cậu nói: "Tóc tích điện bây giờ".

Lận Thâm: "... Ừm, lần sau không làm thế nữa".

"Lần sau", Diệp Tri Hòa túm lấy hắn, bức rèm lại bị kéo lên. "Hôn chỗ khác ngoài cổ cũng được".

"... Ừ".

.

Cơn mưa này kéo dài tới tận lúc tan học cũng chưa thấy tạnh. Diệp Tri Hòa hỏi Lận Thâm: "Cậu không cầm ô theo hở?".

Lận Thâm đáp: "Đúng lúc cha tớ sắp đi làm, ổng sẽ tới đón".

"Chú không cho cậu cầm ô theo à?".

"Trong nhà chỉ có hai cái ô thôi, một cái cầm đến công ty ổng rồi, một cái khác là để ba tớ dùng".

"A... Thương thế". Diệp Tri Hòa nói.

Lận Thâm túm cổ tay cậu, cậu lại nói: "Tớ cho cậu mượn nha".

Hắn ngập ngừng hai giây: "Cậu quên rồi à, buổi trưa tớ ở lại kí túc xá".

Diệp Tri Hòa: "Ớ, cũng đúng nhỉ".

Lận Thâm nghi ngờ nhìn cậu, Diệp Tri Hòa giải thích đầy thấm thía: "Vậy thì hết cách rồi ha".

"Sao mà hết cách, thử nói coi?". Hắn không chịu buông tay.

Diệp Tri Hòa đành phải đổi chủ đề, cậu khen Lận Thâm: "Lâu rồi không gặp, hình như cậu đẹp trai hơn thì phải".

"Tuần trước mình gọi video cho nhau tận bốn ngày liền".

Cậu nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác: "Tớ đói rồi, mình đi ăn đi".

Lận Thâm đành tạm tha.

Hai người cùng che chung ô tới căng tin. Diệp Tri Hòa nhảy qua một vũng nước, dùng hơi nhiều lực nên thò cả nửa cái đầu khỏi tầm ô che. Cậu ngẩng đầu nhìn mưa rơi rả rích triền miên, từng đám mây trôi lững lờ, vừa quay đầu lại đã thấy Lận Thâm che cho mình.

Diệp Tri Hòa nói: "Tụi mây đang hôn nhau kìa".

Lận Thâm hơi cúi người, chiếc ô nghiêng về phía cậu.

Họ cũng trộm hôn nhau.

Ăn cơm xong, Lận Thâm cũng chưa về kí túc xá mà ở lại lớp cùng Diệp Tri Hòa. Cậu nói: "Thi thoảng tớ quên mất cậu đã phân hóa thành Alpha đấy".

Lận Thâm đang tính điểm từng nhóm, nghe vậy bèn ngẩng đầu. Diệp Tri Hòa tiếp tục: "Mọi người bảo cậu hơi dữ".

"Thế cậu thấy tớ dữ không?".

Diệp Tri Hòa lắc đầu: "Nhưng mà không giống, cách cậu đối xử với tớ và với họ khác nhau mà".

Lận Thâm bật cười: "Cũng biết thế cơ à?".

"Biết chứ". Diệp Tri Hòa mỉm cười. Sau khi phân hóa cậu gần như chẳng thay đổi chút gì, nếu bắt buộc phải liệt kê ra thì chỉ có việc thẳng thắn thông báo quan hệ giữa mình và Lận Thâm, không cần lén lút nữa. "Cách tớ đối xử với cậu cũng khác mà".

"Khác chỗ nào?".

"Hồi trước chưa có pheromone thì thấy dính vào cậu thích ơi là thích, còn giờ có pheromone rồi...". Cậu hơi ngẫm nghĩ. "Hình như vì cậu nên tớ mới hơi ngòn ngọt đấy".

Lận Thâm chủ động buông bút, nhích sang chỗ Diệp Tri Hòa. Trời tháng tư vẫn còn hơi lạnh, hai người dán vào nhau sưởi ấm.

"Thế này đủ gần chưa?". Lận Thâm hỏi.

"Chưa". Diệp Tri Hòa được voi đòi tiên, vừa cười hì hì vừa vòng tay qua cổ hắn, vùi đầu hít hít hõm cổ Lận Thâm, rồi lại đính chính: "Cái này không phải giở trò lưu manh đâu đó nha".

"Thế thì là gì?". Lận Thâm hỏi.

"Là thân mật chính đáng, bởi vì tớ phân hóa rồi!".

Tháng tư hoa đào nở rộ, cây trấn an cũng dần đâm chồi nảy lộc, hoa trong lòng mọi người cũng nở thật tươi.

Chú thích:

[1] Nông Phu Sơn Tuyền: một nhãn hiệu nước uống tinh khiết. Thường thì khi trêu một ai đó nhạt nhẽo, người ta sẽ ví họ với nước Nông Phu Sơn Tuyền.

Phiên ngoại 3: Omega

Miếng dán ức chế toàn mùi đặc trưng ở bệnh viện, Diệp Tri Hòa dán nó lên tuyến thể sau gáy rồi ngắm chính mình trong gương.

Cậu phân hóa thành Omega.

"Con phải dán cái này bao lâu ạ?". Cậu hỏi Diệp Thư.

"Tùy cơ địa thôi". Diệp Thư nói. "Đến lúc con khống chế được pheromone của mình".

"Ừm... Giờ con vẫn khống chế được mà". Diệp Tri Hòa xoa miếng băng dán vuông vức. "Pheromone của con nhạt lắm".

"Nhạt chứ có phải không có đâu". Diệp Thư đáp.

Diệp Tri Hòa đành nghe lời, ngoan ngoãn dán miếng dán ức chế suốt một tuần.

Sau khi quay lại trường cậu vẫn giống hệt khi xưa, vẫn thích dính lấy Lận Thâm từng giây từng phút. Trước khi phân hóa thì những đυ.ng chạm ấy đơn thuần vô cùng, nhưng phân hóa xong chúng lại có gì đó khang khác.

Khúc Sướиɠ cũng nói cậu càng ngày càng giống một cô nhóc, có chứng nghiện tiếp xúc cơ thể.

Cô cũng chẳng có ác ý gì, lúc nào cũng ăn nói thế này.

Hôm ấy, Diệp Tri Hòa đang giặt giẻ lau trong nhà vệ sinh. Cậu xắn tay áo lên tận khuỷu, trên tay toàn nước ướt đẫm, vặn vòi nước vào, nước nhỏ xuống từng giọt, cái lạnh khiến từng đầu ngón tay hồng lên, đến cả các khớp ngón cũng hồng hào.

Khúc Sướиɠ hỏi: "Ông thích Lận Thâm đến thế à?".

Diệp Tri Hòa thật thà gật gật.

Khúc Sướиɠ cạn lời: "Thôi, nói gì cũng không cản nổi hai người".

"Có gì mà cản cơ chứ?".

Khúc Sướиɠ chẳng biết nói sao. Từ khi Diệp Tri Hòa phân hóa thành Omega rồi lại thân mật với Lận Thâm đến mức ấy, họ làm gì cũng được chú ý vô cùng. Người trong lớp thì không sao, chứ người ngoài lớp có khi lại xì xầm những điều khó nghe.

Diệp Tri Hòa đưa giẻ cho cô: "Tôi giặt sạch rồi đấy, bà lau bảng đi".

Khúc Sướиɠ nhận lấy, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: "Lão Trần bảo ông lau bảng cơ mà?!".

Diệp Tri Hòa đã chuồn mất tự bao giờ.

Khúc Sướиɠ lau bảng sạch sẽ xong, việc trực nhật lớp cũng kết thúc. Cô bắt gặp Diệp Tri Hòa ở cửa lớp, cậu lại đi giặt giẻ thêm lần nữa, đôi tay lại ửng hồng.

Tuy là Omega, nhưng trên người Diệp Tri Hòa gần như chẳng có chút mùi pheromone nào. Pheromone của cậu nhạt quá mức, nhạt như nước vậy, chỉ thoảng chút ngọt ngào thoáng qua.

Có người thầm nghi ngờ, Diệp Tri Hòa thực sự là Omega ư? Khúc Sướиɠ chẳng hề quan tâm cậu phân hóa thành gì, ai ý kiến thì cứ tiếp tục ý kiến thôi. Diệp Tri Hòa ngốc tới mức chẳng phát hiện ra những nghi ngờ ấy nữa.

Khúc Sướиɠ hơi lo lắng, nhưng những lo lắng ấy của cô nhanh chóng tan đi.

Bởi cô đã thấy hai người đó ở bên nhau hai tuần sau khi Diệp Tri Hòa phân hóa.

Trong không khí bỗng thoảng mùi dâu tây rất thơm, vừa chua vừa ngọt.

Khúc Sướиɠ hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng nhận ra đó là do pheromone của Diệp Tri Hòa.

Lận Thâm qua chỗ cậu, sờ đôi tay vẫn còn ướt nước, nắm lấy bàn tay ấy: "Cậu ở lại lớp làm gì?".

"Lau bảng á".

Cách đó không xa, Khúc Sướиɠ lạnh mặt. Rõ ràng mình mới là đứa lau bảng cơ mà.

"Sao không xuống sân với tớ?".

"Tớ tưởng đủ người trực nhật dưới sân thể dục rồi?".

Lận Thâm cố chấp bắt bẻ: "Cậu không muốn đi cùng tớ ấy".

Diệp Tri Hòa tỏ vẻ vô tội, bị Lận Thâm nhéo ngón tay mới nói: "Đùa cậu thôi, tớ không lau bảng. Thầy Trần bảo tớ giúp thầy quét dọn văn phòng".

Khúc Sướиɠ về chỗ, bạn cùng bàn Sở Kham bèn hỏi: "Không lo nữa à?".

Cô quay sang mỉm cười: "Chẳng có gì phải lo".

Dù có phân hóa thành Omega, Diệp Tri Hòa cũng là Omega đặc biệt nhất.

Khúc Sướиɠ nói cậu giống một cô nhóc, thực ra là cô muốn khen cậu đẹp. Tuần trước Diệp Tri Hòa cứ dán miếng dán ức chế hoài, chắc do không thoải mái nên cậu bỏ cài một chiếc cúc trên cùng sau lớp áo khoác đồng phục, phần cổ khi cúi xuống viết chữ khẽ cong trông yếu ớt và xinh đẹp vô cùng. Khuôn mặt cậu vốn đã có phần quyến rũ, chỉ là tuổi tác và tính cách đã che đi nét đẹp ấy mà thôi. Dạo này ánh nhìn cậu dành cho Lận Thâm lộ liễu cực kì, sau này chắc cũng bị nhiều người phát hiện hơn.

Khúc Sướиɠ nhớ lại phản ứng vừa ấu trĩ vừa hống hách của Lận Thâm vừa rồi, cô nhún vai lẩm bẩm: "Thôi bỏ đi, cậu ta canh giữ ghê quá".

.

"Lúc tới gần cậu, pheromone của tớ sẽ nồng hơn". Chủ nhật ấy Diệp Tri Hòa qua nhà Lận Thâm chiếm hết hơn nửa cái bàn học, nói với vẻ không đứng đắn chút nào. "Vốn là vị ngọt nhạt ơi là nhạt...".

Còn chưa nói hết, cậu đã bị Lận Thâm che miệng lại.

"Đây là chuyện nói thẳng ra được đấy à?". Lận Thâm hỏi với giọng điệu y hệt.

Diệp Tri Hòa lại khù khờ hỏi: "Không được hở?".

Lận Thâm ấn chóp mũi cậu vểnh lên, nhóc hồ ly bèn biến thành nhóc heo nhỏ.

Diệp Tri Hòa không giấu nổi chút tâm tư nhỏ bé dưới đáy lòng, hết thảy những rung động và khát vọng của cậu bị pheromone làm lộ hết.

Cậu nằm bò xuống bài, lười biếng thở dài: "Cậu có thể giả vờ không biết mà".

Lận Thâm hỏi: "Sao tớ phải giả vờ không biết?".

"Cậu biết thì tớ xấu hổ lắm". Diệp Tri Hòa ngẩng đầu đối mặt với hắn, ánh mắt cậu chân thành vô cùng, lúc nhìn Lận Thâm thì ánh mắt ấy lấp lánh, sáng ngời và cực kì trong trẻo.

"Cậu cũng biết của tớ mà". Lận Thâm nói.

"Nhưng cậu khống chế pheromone thành thạo lắm rồi".

Lận Thâm xoa đầu cậu. "Tớ có thể phóng cho cậu một xíu".

Diệp Tri Hòa chẳng hé răng, một chốc sau mới nói: "Thực ra tớ khống chế cũng ổn mà, chỉ sảy chân trước mặt cậu thôi".

Lận Thâm bật cười.

Diệp Tri Hòa nhìn hắn vẻ không cam tâm. Sau khi phân hóa rõ ràng Lận Thâm trưởng thành hơn nhiều, sao cậu lại không nhỉ? Cậu sang nhà Lận Thâm chơi nhiều hơn và lần nào cũng bị ba Alpha vây quanh, bản năng Omega khiến cậu cứng cả người. Về mặt tâm lí thì không sao, nhưng về mặt sinh lí cậu có phần sợ hãi.

Vì thế Lận Thâm cố ý thu pheromone của mình lại, mùi bạc hà trở nên hiền hòa, nếu ngửi kĩ thậm chí còn có thể nếm được chút ngọt ngào. Diệp Tri Hòa thích thế cực kì, lúc ôm nhau cậu cứ vùi đầu vào lòng hắn ngửi ngửi, đôi mắt xinh đẹp long lanh sáng ngời.

Cậu lại không khống chế được pheromone của mình, trong không khí đầy mùi sữa chua dâu tây ngòn ngọt.

Lận Thâm cúi sát xuống: "Muốn hôn không?".

Diệp Tri Hòa vờ như bất đắc dĩ mà thở dài, rồi lại chủ động nhích về phía trước. "Rõ ràng đến thế cơ à?".

Nụ hôn triền miên sau khi phân hóa chẳng còn ngây thơ chút nào.

"Tớ muốn mùi bạc hà cơ". Đã bị bắt bớ rồi thì Diệp Tri Hòa cũng chẳng giấu làm gì nữa.

Lận Thâm kinh ngạc chớp mắt, cậu lại nói: "Cậu phóng một xíu xiu thôi...".

Sau đó Diệp Tri Hòa hoàn toàn bị pheromone của Lận Thâm bọc lấy, mùi bạc hà mát lạnh như khiến cả người cậu ướt sũng. Lận Thâm hôn lên cổ và tuyến thể của cậu, Diệp Tri Hòa hơi run rẩy, miệng khẽ lọt vài tiếng rên, ánh nhìn dần ướŧ áŧ quyến rũ, nhóc hồ ly đã lớn mà vẫn giữ lại phần trẻ con ngày nào.

"Miêu Miêu à".

"Hở?". Diệp Tri Hòa lên tiếng.

Lận Thâm rúc đầu vào cổ cậu, hơi thở nóng rực như muốn hòa tan cả thân thể cậu, nhưng vẫn lễ phép hỏi ý dưới sức ép từ bản năng: "Tớ đánh dấu cậu được không...".

"Nếu tớ từ chối thì...".

Cả người Lận Thâm cứng đờ.

Diệp Tri Hòa đùa dai rồi phì cười, Lận Thâm phạt cậu bằng cách cắn cho một cái.

"Đánh dấu tạm thời thôi á?". Diệp Tri Hòa hỏi.

Lận Thâm im lặng vài giây rồi đáp: "Còn khích nữa là tớ làm thật đấy".

Diệp Tri Hòa tốt bụng nhắc: "Cậu chưa tới tuổi trưởng thành đâu".

"...". Lận Thâm buồn bực: "Ừm, thế lúc nào trưởng thành rồi tính sau".

Diệp Tri Hòa chớp chớp mắt: "Thế có muốn gặm cổ nữa không nào?".

Lận Thâm: "... Có".

"Tớ sẽ lại được nhiễm lấy mùi hương của cậu ư?". Diệp Tri Hòa lại suy nghĩ miên man. "Thế thì thành mùi dâu tây bạc hà rồi".

Cuối cùng Lận Thâm cũng không nhịn được mà cắn cổ cậu, răng nanh đâm thủng tuyến thể, mùi dâu tây chua ngọt và mùi bạc hà mát lạnh quyện vào nhau. Diệp Tri Hòa thấy hơi đau và cũng cảm nhận được chút kɧoáı ©ảʍ diệu kì, đầu ngón tay nóng bừng giần giật, mặt cậu cũng đỏ ửng lên.

"Tớ thấy một đám mây nè". Cậu mơ hồ nói.

Lận Thâm tách ra, sờ gương mặt và đôi môi mềm mại của người thương: "Mây màu gì thế?".

"Ừm... Màu hồng phấn". Diệp Tri Hòa ngoan ngoãn mỉm cười. "Đám mây có màu pheromone của tớ đấy".

Họ đã đánh dấu xong xuôi.

Phiên ngoại 4: Đại học

Sau khi kì nghỉ dài ngày trong tháng mười kết thúc thì kí túc xá của đám Alpha chẳng khác nào một mớ hỗn độn, hành lý của mọi người vương vãi khắp nơi, phần lớn là chưa kịp dọn dẹp chút gì. Bạn cùng phòng thấy Lận Thâm vội vàng ra ngoài, bèn quay sang hỏi tên ngốc đang chơi game ở giường trên: "Cậu ta đi đâu mà gấp vậy?".

Giường trên nhín chút thời gian liếc bạn cùng phòng một cái: "Đi gặp người yêu chứ đi đâu nữa".

Bạn cùng phòng: "... Ồ".

Lận Thâm là người nổi trội trong lứa sinh viên mới, nên lúc tập quân sự được rất nhiều người để ý muốn xin thông tin liên lạc, tiếc là ai cũng bị hắn lấy cớ đã có bạn trai mà đuổi đi hết. Chẳng ai nghi ngờ hắn đang tìm lí do thoái thác, bởi tối nào trước khi tự học hắn cũng gọi điện cho người yêu - vẻ mặt vừa dịu dàng vừa xấu hổ ấy, sao mà giả vờ cho được.

Người người nhà nhà ai cũng tò mò về bạn trai của Lận Thâm. Phần lớn đoán cậu là Omega, thành phần góp vui lại đoán là Alpha, chỉ có số ít người nói biết đâu lại là Beta. Bây giờ đã là xã hội tự do, việc Alpha và Beta đến với nhau cũng đã trở nên rất đỗi bình thường, những người phản đối trên mạng đều bị xem là cổ hủ hết.

Bạn cùng phòng từ tốn hỏi: "Tôi đi hóng chuyện tí được không?".

Giường trên "hừ" một tiếng rồi tiếp tục chơi game, mãi đến khi hết trận mới trả lời: "Nếu ông muốn bị Lận Thâm ám sát thì cứ thử đi, đâu phải ông không biết cậu ta che chở người yêu tới mức nào..."

Kết quả lúc quay đầu lại thì đã không thấy bạn cùng phòng đâu nữa, giường trên chỉ đành nhìn về phía cửa, lắc đầu hai cái rồi phán: "Tự cầu nguyện cho mình đi".

.

Lúc Lận Thâm chạy đến, Diệp Tri Hoà đang khoan khoái đứng dưới tàng cây râm mát ngoài cổng trường.

Cậu và Lận Thâm thi hai vào hai trường đại học khác nhau. Cũng chẳng có gì lạ, bởi dù sao giữa chỉ số IQ của hai người vẫn có sự chênh lệch nhất định. Diệp Tri Hoà đã nỗ lực rất nhiều trong suốt năm lớp mười hai mới có thể đạt đủ điểm đậu vào một trường đại học chung thành phố với trường của Lận Thâm.

Giữa trưa tháng mười thời tiết vẫn rất mát mẻ, bóng cây toả tròn che khuất một bên má của Diệp Tri Hoà, khoé môi cậu thấp thoáng bóng chiếc lá xanh. Cậu đã trưởng thành rồi, đã là một thanh niên mười tám tuổi, dáng vẻ đã không còn là cậu nhóc cấp ba năm nào nhưng hương pheromone vẫn nhẹ nhàng như cũ, mùi ngọt ngào dịu êm phảng phất xen lẫn chút bạc hà the mát trong lành.

"Sao em không vào trong luôn?". Lận Thâm tiến tới hỏi.

"À thì...". Diệp Tri Hoà ủ rũ đáp: "Chú bảo vệ nói trẻ con không được vào".

Lận Thâm: "...".

Diệp Tri Hoà nói thêm: "Bác ấy tưởng em chưa phân hoá".

Lận Thâm không nhịn được mà bật cười, Diệp Tri Hoà quen tay nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn tới gần, tiếp tục lí sự: "Tại bác ấy không cảm nhận được pheromone của em, chứ có phải là em không có đâu".

"Ừa".

Diệp Tri Hoà ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời: "Nên anh cho em thêm ít pheromone nhé".

Lận Thâm cho cậu một cái hôn sâu, cố kiềm nén mà liếʍ liếʍ môi, thấp giọng nói: "Được rồi, ở đây đông người".

Diệp Tri Hoà đáp chẳng chút lương thiện: "Đâu có ai quen em đâu, họ chỉ biết anh thôi".

Lận Thâm vẫn chưa sửa được thói quen có từ hồi cấp ba - hễ cứ là việc liên quan tới Diệp Tri Hòa, hắn sẽ rất dễ xấu hổ, hai tai ửng hồng.

Hắn vuốt ve vành tai cậu, hỏi: "Em muốn ra ngoài chơi không?".

"Không được, chiều nay em trống tiết nên Hướng Nguyên Khê hẹn đi xem phim mất rồi".

"Thế còn anh thì sao đây?".

Diệp Tri Hoà nói: "Anh cũng trống tiết chiều à?".

"Không".

"Vậy mà cũng nói".

Lận Thâm bất mãn nhéo mặt Diệp Tri Hoà một cái. Cậu vẫn rất gầy, dáng vẻ mảnh mai xinh đẹp.

"Anh với Diêu Vân Chu đều có tiết chiều mà". Diệp Tri Hoà nói, "Nên bọn em mới phải thương lấy nhau đó, khổ chưa".

Lận Thâm cúi đầu, nhỏ giọng: "Anh mới là người đáng thương đây này".

Diệp Tri Hoà bật cười, vuốt tóc Lận Thâm như đang vỗ về một em mèo bự, "Chúng ta còn nguyên ngày thứ bảy mà".

Lận Thâm yên lặng trong chốc lát rồi đáp: "Đây là em nói đó nhé".

"Biết rồi mà". Đôi mắt Diệp Tri Hoà cười cong cong, nom y như một bé hồ ly vừa tinh ranh vừa không có xíu liêm sỉ nào, "Anh muốn làm gì cũng được".

Lận Thâm nắm chặt tay Diệp Tri Hoà, chặt đến độ tay cậu phát đau.

Cách đây không lâu, vào một đêm cuối mùa xuân, bọn họ đã trải qua lần đầu tiên bên nhau. Đêm đó cả không gian như được lấp đầy bởi hương bạc hà nồng đượm, đệm thêm chút vị ngọt dịu nồng nàn, quyến rũ, mê say. Sắc xanh dày đặc bao bọc lấy sắc hồng phấn mong manh, hoà vào nhau, bện quanh nhau, quyến luyến vấn vít. Môi lưỡi quấn quít không rời, Diệp Tri Hoà bị pheromone của Lận Thâm bọc lấy, làn pheromone ấy như vỗ về từng đường nét mảnh mai trên cơ thể cậu, từ cổ tay đến tận cổ chân. Diệp Tri Hoà không chịu nổi, chỉ có thể bật lên từng tiếng nức nở khó khăn, vụn vỡ. Cậu gần như chẳng thở nổi, Lận Thâm lại hạ xuống những cái hôn nhạt nhòa, hôn lấy từng giọt nước đang trào dâng nơi khoé mắt, rồi nói với cậu rằng chúng thật ngọt ngào làm sao.

"Miêu Miêu ngoan, nghe lời nào".

Diệp Tri Hoà vội vàng trả lời: "Em nghe lời lắm rồi mà".

Diệp Tri Hoà cảm thấy giờ đây cậu đang mềm nhũn chẳng khác gì một vũng nước nhỏ đọng trên chiếc lá xanh biếc sau trận mưa xuân, đang lắc lư rung động và có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.

May mắn thay, cuối cùng thì tất cả những sắc thái ấy cũng dần dịu xuống, tô điểm cảnh xuân tươi đẹp, cảm xúc không thể kiềm chế của Lận Thâm cũng phai nhạt dần, hắn hỏi cậu: "Sao em lại ngọt thế này?".

Diệp Tri Hoà chớp đôi mắt đã ướt nhoè, nghiêm túc suy nghĩ một lát mới trả lời: "Vì em biến thành kẹo bạc hà rồi á".

Trên người cậu là mùi bạc hà nồng đượm quyện với hương vị ngọt ngào sẵn có - cậu đã hoàn toàn biến thành một viên kẹo ngọt mất rồi.

.

Lúc đầu, trường đại học quản lý sinh viên mới rất nghiêm khắc. Khi Lận Thâm dẫn Diệp Tri Hoà vào cổng trường, chú bảo vệ cứ mãi nhìn hắn với thái độ ngờ vực như đang nhìn một tên bắt cóc trẻ em.

Lận Thâm dẫn Diệp Tri Hoà tới căng tin ăn trưa. Đây là lần đầu tiên Diệp Tri Hoà tới trường Lận Thâm, lúc trước bận học quân sự nên cậu chẳng có thời gian đi tìm hắn. Thật ra Lận Thâm có tới trường cậu, nhưng mục đích chính của hắn cũng chỉ là ôm ấp, xoa nắn bé con mà thôi.

Một Alpha trong kì mẫn cảm rất cần người yêu bầu bạn cạnh bên, mà Lận Thâm còn trải qua giai đoạn này sớm hơn người khác nữa. Vừa mới thành niên hắn đã phải trải qua kì mẫn cảm, đó cũng chính là lí do nảy sinh cái ngày củi khô lửa bốc nọ. Xong việc, Lận-hai tai đỏ ửng-Thâm chỉ có thể vừa ôm Diệp Tri Hoà vừa thì thầm... chẳng phải em nói thành niên rồi thì làm gì cũng được ư?

Bạn cùng phòng đi được nửa đường thì gặp Lận Thâm và Diệp Tri Hoà, nhất thời chẳng thể đoán ra giới tính thứ hai của cậu. Trường bọn họ có rất nhiều Alpha và Beta, ngược lại Omega lại là thứ hiếm có khó tìm, ai nấy đều là kho báu trong các ngành các khoa. Bạn cùng phòng chưa từng thấy ai đặc biệt như Diệp Tri Hoà, bởi cậu ta không thể cảm nhận được pheromone của cậu, dường như cậu phù hợp với tất cả các loại giới tính.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng mà thôi -bạn trai nhỏ của Lận Thâm vẫn còn chưa phân hoá.

Bạn cùng phòng trừng mắt thật to, vô thức bám theo hai người vào căng tin.

"Có người theo dõi bọn mình kìa". Diệp Tri Hoà nói, "Cũng không lén lút lắm, công khai luôn á".

Lận Thâm nghiêng đầu liếc tên nọ một cái: "Kệ cậu ta".

"Anh quen cậu ta à? Là bạn học hở?".

"Bạn cùng phòng".

"Cậu ta đang làm gì vậy?".

Lận Thâm rủ mắt nhập mật khẩu thẻ để thanh toán, sau đó mới đáp: "Đâm đầu vào chỗ chết".

Diệp Tri Hoà đột nhiên xoay đầu lại gật đầu một cái với bạn-đang tự cho mình là trốn kỹ lắm-cùng phòng nào đó.

Bạn cùng phòng: "...".

Lận Thâm cạn lời, hỏi cậu: "... Em làm gì đấy?".

Diệp Tri Hoà nói: "Cho cậu ta một con đường sống đó".

Cậu chẳng khác gì trước đây, toàn nghĩ những thứ kì quái không đâu.

Ăn xong, Diệp Tri Hoà bình luận: "Cơm ở đây ngon hơn cơm bên căng tin trường em".

Lận Thâm lấy khăn giấy lau khoé miệng cậu, hỏi: "Trường em có tận hai cái căng tin cơ mà, không có cái nào ổn áp à?".

"Anh đừng có mà ngắt lời em". Diệp Tri Hoà nói, "Ý em là đồ ăn ở căng tin trường anh rất ngon, nên em sẽ tới đây thường xuyên".

Lận Thâm nhướng mày.

Diệp Tri Hoà nhấn mạnh: "Thường xuyên tới ăn á".

"Được rồi".

Diệp Tri Hoà vừa lòng, mỉm cười: "Vậy thôi thứ bảy gặp lại nha".

Diệp Tri Hoà đi rồi Lận Thâm mới về kí túc xá, chưa kịp vào cửa đã nghe bạn cùng phòng trầm giọng kể lể: "Bạn trai nhỏ của Lận Thâm còn chưa phân hoá".

Lận Thâm tựa vào cửa, hỏi: "Mày nghe ai nói thế?".

Bạn cùng phòng hoảng sợ quay đầu lại, Lận Thâm bình tĩnh đóng cửa.

Không lâu sau đó, từ trong cánh cửa truyền ra tiếng hét thảm thiết.

Sau một hồi gió tanh mưa máu, Lận Thâm mới nói: "Em ấy thành niên rồi".

"Thật á? Sao tao không cảm nhận được...".

Lận Thâm liếc sang, bạn cùng phòng ngậm miệng ngay tắp lự.

Sự im lặng bao trùm mãi cho đến khi điện thoại Lận Thâm reo vang, là Diệp Tri Hoà gọi tới.

Hắn ra ngoài nghe điện thoại, giường trên nói với bạn cùng phòng: "Mày rảnh quá à, còn soi giới tính người yêu nó nữa. Trông cái kiểu này là biết Lận Thâm mê ẻm lắm rồi".

Bạn cùng phòng buồn bực đáp: "Tao chỉ lo lỡ nó quen trẻ vị thành niên thôi mà".

Giường trên trợn trắng mắt, móc: "Bớt lo bò trắng răng đi".

Ngoài cửa, Diệp Tri Hoà ở đầu bên kia điện thoại nói: "Sao anh có vẻ giận dữ thế?".

Lận Thâm: "... Sao em biết anh đang giận?".

Diệp Tri Hoà: "Vì em thông minh chứ còn sao nữa!"

Lận Thâm thở hắt ra, "Ừ".

"Không sao đâu, bình thường mà, đây đâu phải là lần đầu tiên em bị nghi ngờ". Diệp Tri Hoà đoán được ý nghĩa đằng sau ánh mắt hoài nghi của bạn cùng phòng, "Anh biết rõ là được rồi, việc em phân hoá thành gì là bí mật mà, em chỉ muốn một mình anh biết thôi".

Lận Thâm vẫn không nói lời nào.

Diệp Tri Hoà ngẫm nghĩ: "Tuy chẳng có cách nào để kiểm soát được ánh mắt hiếu kì của người khác, nhưng mà nếu người ta không có ý xấu thì thôi, không sao đâu".

"Tất nhiên, em thoải mái được đến thế là do em đã kể bí mật của em cho anh rồi". Nét ngây ngô đơn thuần của thời niên thiếu vẫn chưa mất đi nơi Diệp Tri Hoà, cậu không nhanh không chậm nói, "Em biết em được yêu thương".

Cho nên không sao hết, dù là phân hoá thành giới tính gì cũng được, hương pheromone có ra sao cũng chẳng quan trọng, quan trọng là có anh thương em.

Lận Thâm: "Anh hiểu rồi".

Diệp Tri Hoà: "Ngoan quá".

Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, lúc Lận Thâm quay vào thì thấy bạn cùng phòng đang quỳ gối trên sàn nhà.

Lận Thâm: "Miễn lễ".

"Xin lỗi mày... Ơ? Mày không giận à?".

"Chẳng có gì mà phải giận". Lận Thâm lúc này chẳng khác gì một nhóc mèo bự đã được vỗ về thành công, "Em ấy phân hoá thành gì thì một mình tao biết là được rồi".

Bạn cùng phòng: Tôi bất chợt bị khoe khoang ái ân ngay khi không cảnh giác, tư thế quỳ càng lúc càng giống chó rồi, phải làm sao đây, online chờ gấp.