Chương 1

《TRUYỆN NGẮN: Đoạn Xả Ly Của Nhà A Xuân》- Lâm Đóa

***

*Đoạn xả ly (Danshari - 断舍离): Tư tưởng về điều chỉnh lối sống, vứt bỏ bớt những đồ dùng sinh hoạt không cần thiết.

Ngay từ đầu, A Xuân vốn không ghét trong nhà quá chật.

Thực ra khi còn nhỏ cô rất thích sưu tầm đồ chơi, có lúc đồ chơi nhiều đến nỗi trong nhà chứa không hết, vẫn muốn mua thêm cái mới.

Nhưng mẹ cô không đồng ý.

Dù A Xuân nhỏ la lối om sòm hay làm nũng đáng yêu, mẹ cũng không đồng ý.

Không những không đồng ý mua cái mới, mà những cái cũ kia, mẹ cũng sẽ lấy ra vứt hết đi.

A Xuân còn nhớ, khi đó mẹ ôm lấy mình đang khóc lóc không nỡ kia, dịu dàng nói, A Xuân nha, không cần luyến tiếc.

Trong nhà có ba mẹ và con, một nhà ba người chúng ta, là đủ rồi.

Nhiều thứ hơn nữa, nhà sẽ chật.

***

Sau đó, mẹ qua đời, khi A Xuân vừa vào tiểu học.

Trước khi mẹ mất, mẹ nắm chặt tay A Xuân, đứng ở mép sân thượng cao cao, cười đến nỗi khuôn mặt đầy nước mắt.

Bà ấy nói, A Xuân nha, trong nhà có ba mẹ và con, một nhà ba người chúng ta, là đủ rồi.

Nhưng mà bây giờ, nhà của chúng ta chật quá rồi.

Thật sự, chật quá rồi.

A Xuân nhỏ cảm thấy có chút sợ hãi, khẽ hỏi mẹ, vậy chúng ta nên làm gì đây?

Mẹ nói, vứt nó đi.

Những thứ thừa ra, thì đừng luyến tiếc.

***

Ngày hôm đó người mẹ qua đời, nhưng A Xuân vẫn còn sống.

Sẽ không có ai vứt bỏ những món đồ chơi thừa của A Xuân nữa, đồ chơi chất đống cũng chẳng ai quan tâm.

Chỉ là từ ngày đó trở đi, A Xuân đột nhiên không còn thích có quá nhiều thứ trong phòng nữa.

Ba mua cho cô một cây bút mới, thì cô nhất định phải vứt một cây bút cũ đi.

Giáo viên đưa cho cô một tờ giấy khen mới, thì nhất định phải xé tờ giấy khen cũ.

Trên trường kết thêm được một người bạn mới, thì chắc chắn sẽ đoạn tuyệt với một người bạn cũ.

Đôi khi A Xuân sẽ nói với bức ảnh của mẹ vào đêm khuya rằng, mẹ, mẹ nói đúng, chúng ta không nên luyến tiếc.

Trong nhà có ba mẹ và con, một nhà ba người chúng ta, là đủ rồi.

Nhiều thứ hơn nữa, nhà sẽ chật.

***

Kỳ thật trong nhà vẫn là ba người.

Một tháng sau khi mẹ mất, ba tái hôn.

A Xuân biết ngoan ngoãn gọi dì kia là “mẹ”, bình thường sai cô làm gì cô cũng đều cực kì nghe lời.

Cho dù câu nói “có mẹ kế thì sẽ có cha dượng*” thành sự thật, trạng thái cuộc sống của A Xuân đột ngột chuyển biến, ngày thường luôn bị la mắng đ.ánh đ.ập, cô cũng chưa từng muốn mẹ mới rời khỏi ngôi nhà này.

*Tục ngữ Trung Quốc: Nghĩa là khi người cha tái hôn, tình yêu sẽ được chuyển sang người mẹ kế, đối với mẹ kế thì nói gì nghe nấy, đối với đứa trẻ thì ngày càng xa cách.

Bởi vì cô cảm thấy, trong một ngôi nhà nên có một gia đình ba người, nếu không sẽ không đủ.

Chẳng bao lâu sau, người mẹ mới mang thai, sinh ra đứa trẻ thứ hai trong nhà.

Tất cả mọi người đều vây quanh đứa trẻ đáng yêu này nói lời chúc mừng.

Chỉ có A Xuân đứng ở một bên thầm nghĩ, ai da, bây giờ trong nhà biến thành bốn người rồi.

Phải làm thế nào để giảm bớt đây.

***

Đứa trẻ tội nghiệp này chỉ sống được một thời gian rất ngắn liền c.hết yểu.

Tại đám tang, ba và mẹ kế khóc rất chật vật.

Chỉ có A Xuân là đang cười thầm.

Cô nghĩ, thật kỳ lạ, tại sao bọn họ phải khóc chứ?

Bây giờ trong nhà chẳng chật chút nào.

Chúng ta vẫn là một nhà ba người.

Rất vừa vặn.

***

Sau đó, A Xuân lớn lên.

Cô rời khỏi nhà, đi học đại học ở một nơi xa.

Giường và bàn học của A Xuân chắc chắn là gọn gàng sạch sẽ nhất trong kí túc xá.

Ngay cả một vụn giấy thừa, một nếp gấp lộn xộn nào cũng không có.

Thứ gì không cần thiết thì sẽ bị loại bỏ ngay lập tức.

Trên lớp đại học có một nam sinh cảm thấy thói quen này của A Xuân rất tốt, anh ta rất tán thưởng.

Anh ta nói, A Xuân, anh chỉ thích cô gái nhanh nhẹn và gọn gàng như em.

Thế là anh ta nhiệt tình theo đuổi A Xuân, trở thành bạn trai của cô, sau khi cả hai tốt nghiệp và đi làm, anh ta đã nhanh chóng cầu hôn A Xuân.

Anh ta nói, A Xuân, chúng ta hãy trở thành người một nhà.

Cả đời này của anh, chỉ muốn ở bên em.

Mãi mãi không chia lìa.

***

A Xuân không đồng ý lời cầu hôn của bạn trai.

Cô khó xử nói, bây giờ trong nhà không thể chứa nhiều người như vậy.

Lúc đó bạn trai vẫn dịu dàng, chu đáo.

Sau khi làm thêm ca trong một ngày, anh ta cố nén mệt mỏi, ôm A Xuân kiên nhẫn an ủi, đừng lo, em đừng nóng vội chuyện mua nhà.

Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, chúng ta sẽ có một ngôi nhà của riêng mình, cũng sẽ có đứa trẻ mà em mong ước.

A Xuân, đừng nóng vội.

Gia đình ba người chúng ta nhất định sẽ được sống trong một ngôi nhà mới xinh đẹp.

Ngôi nhà còn rộng rãi thênh thang, không chật chội một chút nào.

***

Chẳng bao lâu sau, ba và mẹ kế của A Xuân bất ngờ qua đời trong một chuyến du lịch.

Trong đám tang, vẻ mặt A Xuân buồn bã, điềm đạm đáng thương.

Những người thân thích đều rất thương cảm cho A Xuân, nói đứa trẻ này khổ quá, từ nhỏ đã mất mẹ ruột, bây giờ cả cha lẫn mẹ đều mất rồi, đả kích quá lớn.

Sau này trong nhà chỉ còn lại một mình nó, nó phải làm thế nào đây.

Phải nha, bây giờ trong nhà chỉ có một mình mình.

Thật ra điều làm A Xuân phát sầu chính là vấn đề này, cũng chỉ có vấn đề này.

Cô căn bản không quan tâm chút nào về cái c.hết của ba và mẹ kế.

Nhưng gom không đủ một nhà ba người, như vậy không được.

Tuyệt đối không được.

***

Sau tang lễ, A Xuân đã đồng ý lời cầu hôn của bạn trai.

Bọn họ rất nhanh đã kết hôn, mua nhà, còn sinh ra một cô con gái đáng yêu.

Trong chuyện mua nhà, A Xuân đã đóng góp không ít công sức.

Mấy năm nay cô làm việc rất chăm chỉ, kiếm được rất nhiều tiền, tiêu rất ít, số còn lại đều tiết kiệm, dần trở thành một khoản lớn.

Suy cho cùng, A Xuân không cần mua quá nhiều đồ.

Cô cũng không cần nhẫn kim cương, không cần hôn lễ, không cần tuần trăng mật.

Cuộc sống của A Xuân từ trước tới nay luôn đơn giản và thẳng thắn.

Tất cả những gì cô muốn, chỉ là một gia đình ba người sống chung dưới một mái nhà mà thôi.

Cho dù phải bán căn nhà mà ba mẹ để lại ở quê, tiêu hết tiền dành dụm, chỉ để cùng bạn trai mua một nơi an sinh ở thành phố lớn với giá nhà cao ngất ngưởng này, A Xuân cũng sẽ không do dự.

Cuộc sống hôn nhân yên bình và êm ấm.

Mỗi lần ở nhà ôm con gái, A Xuân đều sẽ thủ thỉ bên tai cô bé.

Con gái ngoan, trong nhà có ba mẹ và con, một nhà ba người chúng ta, là đủ rồi.

Nhiều thứ hơn nữa, nhà sẽ chật.

***

Ai có thể ngờ được, lời thề non hẹn biển, cũng sẽ biến mất theo thời gian.

Năm thứ mười sau khi kết hôn, A Xuân phát hiện dấu vết sự tồn tại của một người phụ nữ khác trên điện thoại của chồng.

Cô bình tĩnh đi tìm chồng để thảo luận về vấn đề này.

Nhưng người chồng chỉ thiếu kiên nhẫn đ.ập vỡ điện thoại trên tay cô.

Anh ta nói, tôi mệt rồi.

A Xuân, mỗi lần ở nhà với cô, tôi không hề thoải mái chút nào.

Bảo cô sinh thêm đứa nữa mà cô cũng không chịu, chỉ biết lẩm bẩm cái gì mà một nhà ba người là đủ rồi! Tôi cảm thấy không đủ!

Cô không sinh, đương nhiên sẽ có người phụ nữ khác sẵn sàng sinh con cho tôi.

Đúng rồi, còn nữa, cô cũng đừng nghĩ đến việc vứt đồ đạc trong nhà đi nhé!

Đặt thêm tí đồ ở trong nhà cũng có c.hết ai đâu!

Tôi chán ghét cái gì mà đoạn xả ly mà cô đang làm trong cái nhà này rồi!

Đồ thần kinh.

***

Đêm khuya, A Xuân nằm trên giường với cô con gái đang ngủ, nhớ lại rất nhiều chuyện.

Trong số ấy có cả cảnh mẹ cô đứng trên sân thượng năm đó.

Hôm đó gió rất lớn, thổi vào người rất lạnh.

Còn có bản thân lúc nhỏ sợ hãi hỏi mẹ, nếu trong nhà quá chật thì chúng ta nên làm gì ạ?

Mẹ cười nói, vứt nó đi.

A Xuân, những thứ thừa ra, thì đừng luyến tiếc.

A Xuân từ trên giường con gái ngồi dậy, cúi đầu hôn nhẹ trán con gái một cái.

Sau đó, cô trở về phòng của mình và chồng.

Chồng nằm trên giường giả vờ ngủ, A Xuân chủ động dựa vào.

Cô nói với chồng trong nước mắt, xin lỗi, là trước đây em làm không tốt, em không nên bỏ qua cảm xúc của anh.

Anh yêu, chúng ta sinh thêm đứa nữa đi.

Hãy để mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.

***

A Xuân lại một lần nữa trở thành đối tượng thông cảm của tất cả người thân và bạn bè.

Goá phụ với hai đứa con một lớn một nhỏ, cuộc sống sau này sẽ rất vất vả.

Nhưng bản thân A Xuân không nghĩ vậy.

Cô sẽ mỉm cười nói với hai cô con gái rằng, không sao, đừng lo, mẹ sẽ chăm sóc các con thật tốt.

Trong nhà có gia đình ba người chúng ta, là đủ rồi.

Nhiều thứ hơn nữa, nhà sẽ chật.

***

Câu chuyện của A Xuân đến đây là kết thúc sao?

Không nha.

Chỉ là câu chuyện của cô ấy yên ắng đi nhiều năm mà thôi.

Trong khoảng thời gian này, con gái lớn của cô đã trưởng thành, đi làm ở nước ngoài và kết hôn, không liên lạc với cô trong ba năm liền.

Bởi vì A Xuân không đồng ý cho con gái lớn rời khỏi nhà, quá trình này náo loạn đến nỗi có chút khó xử.

Nhưng hình như cuối cùng A Xuân cũng thỏa hiệp.

Đặc biệt là sau khi hay tin con gái lớn có thai, A Xuân đã tỏ ra yếu thế chủ động xin lỗi con gái lớn, hai mẹ con lại nối lại quan hệ.

Trung thu này, con gái lớn sẽ dẫn theo con rể về thăm cô.

Và câu chuyện của A Xuân cũng sẽ được nghe lại một lần nữa.

***

“Mẹ.”

Con gái nhỏ gọi cô với giọng run rẩy.

“Sao vậy?” A Xuân đứng bên cạnh cửa sổ quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của con gái nhỏ, cô đưa tay vén nhẹ mái tóc đang loà xoà của con sang hai bên tai.

Cô nói, ai da, con gái, hoá ra con mua bông tai mới.

Vậy thì nên vứt cái cũ đi.

“Mẹ.”

Sắc mặt của con gái nhỏ càng tái nhợt hơn, cô gần như thoát lực nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới lầu, có một chiếc ô tô đang đậu ở đó.

Một nam thanh niên bước xuống xe, còn đỡ một người phụ nữ bụng to.

“Xem kìa, chị con về rồi.” A Xuân nắm chặt tay con gái nhỏ. “Tiếc là nhà chúng ta chật chội quá.”

Nói xong, A Xuân nhìn con gái nhỏ bên cạnh, nhìn con gái lớn dưới lầu, lại quay đầu nhìn chính mình trong gương, âm thầm nở nụ cười.

“Chúng ta nên làm gì đây?”

HOÀN.