Chương 108: Ma giáo giáo chủ và điếm tiểu nhị

Ách… Sao mà quen thuộc… Tiểu nhị lau mồ hôi, trong ngực không hiểu sao lại nổi trống: “Vâng vâng, có ngay lập tức! Mời ngài ngồi, uống chút trà trước!” Nói xong liền muốn chạy xuống bếp.

“Không cần, chỗ này không phải còn người khác sao, ngươi cứ đứng đó, ta có vài lời hỏi ngươi.” Lão đầu chỉ chỉ chưởng quỹ sau lưng tiểu nhị, lại mỉm cười tỉ mỉ quan sát tiểu nhị từ đầu xuống chân một lượt, còn hơi gật đầu, tựa hồ thập phần hài lòng.

“Chuyện này…” Tiểu nhị mồ hôi như mưa mùa hạ.

“Không sao, không sao, ta đi.” Chưỡng quỹ bước qua, nháy mắt với tiểu nhị, ân, rốt cuộc bạc đến rồi.

Tiểu nhị bất đắc dĩ, dư quang trộm liếc sang nam tử đội nón, nói với lão đầu: “Khách quan, ngài cần gì?”

“Thế này, tiểu tử, ta thấy ngươi cốt cách thanh kỳ, rất có khiếu luyện công, hay là ngươi bái ta làm sư, ta dạy ngươi võ công.” Lão đầu vuốt râu cười nói.

“Chuyện này… Khách quan, năm nay ta đã hai mươi bốn rồi.” Tiểu nhị cười nịnh nọt, lão nhân này thật quái dị, phương thức lừa đảo sứt sẹo này, ở đại hội phổ cập an toàn trong huyện Cao sư gia có nhắc qua!

“… Không, không sao, tuổi tác không thành vấn đề. Ngươi là một kỳ tài hiếm thấy a!” Lão đầu sắc mặt hơi sượng, lập tức trấn định vươn tay sờ sờ sống lưng tiểu nhị, lúc sắp sờ xuống nữa, chợt nghe “rắc” một tiếng, bàn bị mẻ hết một góc.

… Kẻ thủ ác không hề có tính tự giác, ánh mắt xuyên qua lớp sa đen dưới nón, một mực đăm đăm nhìn tiểu nhị.

Tiểu nhị lui một bước, trái tim rỉ máu. Lão nhân biểu tình dụ dỗ tiểu nha đầu cùng nam tử đội nón ánh mắt nóng bỏng này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Ăn thì ăn đi, tại sao còn một người sờ loạn một người chết trừng a! Uy uy uy chưởng quỹ sao còn chưa bưng đồ ăn lên!

“Hai vị khách quan, các ngài đợi cũng lâu rồi, món ăn còn chưa lên, thật thất lễ với hai vị, để tiểu nhân xuống dưới xem thử.” Tiểu nhị quyết định tự cứu.

“Không cần, không cần. Tiểu tử, ta hỏi ngươi, phụ mẫu ngươi còn không? Có thê tử chưa? Thân thể thế nào?” Lão đầu cười tủm tỉm nhìn hắn.

“…” Định làm gì a! Tâm tình muốn chạy trốn của tiểu nhị càng thêm mãnh liệt…

Hắn lùi một bước, lại lùi một bước, đầu lắc còn hơn con lừa ăn cỏ bị mắc nghẹn.

Nam tử đội nón thấy hắn như vậy, “hừ” một tiếng, cởi phăng nón, gắt: “Nói nhiều với hắn làm gì! Bổn giáo chủ gọi ngươi đến không phải để nói những lời thừa thải.”