- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Kiếm Hiệp
- Đoản Văn Cổ Trang
- Chương 6: Công Tử Có Chủ: Người Nhà
Đoản Văn Cổ Trang
Chương 6: Công Tử Có Chủ: Người Nhà
Gần đây ta có chút phiền muộn.
Cha ta và Tô Ẩn Nương là đồng môn sư huynh muội, mười bảy năm trước cùng nhau tranh chức võ lâm minh chủ. Cha ta tính toán kỹ càng nên giành phần thắng. Tô Ẩn Nương tâm cao khí ngạo không cam tâm chịu thất bại, tức giận quy ẩn sơn lâm, còn thề rằng ngày nào võ công chưa vượt qua cha ta thì sẽ không xuống núi. Chuyện này lúc bấy giờ vô cùng xôn xao, đại bộ phận người trong giang hồ đều biết.
Mười bảy năm nay, Tô Ẩn Nương chuyên tâm vào võ nghệ, không may tẩu hoả nhập ma. Trước lúc lâm chung còn căn dặn đệ tử Tô Hương Hương phải đánh bại đệ tử của cha ta, chứng minh võ công của bà ấy cao hơn cha ta.
Đáng tiếc, bà ấy ẩn cư quá lâu, không biết rằng cha ta bận nhiều chuyện lớn nhỏ, căn bản không có thời gian nhận đệ tử. Cho nên Tô Hương Hương bị ép không còn cách nào khác chỉ có thể tìm ta để khiêu chiến.
Kết quả thì sao? Ta không biết võ công.
Ta không biết Tô Hương Hương có sụp đổ hay không nhưng ta thì sụp đổ rồi. Khó khăn lắm ta mới thích được một cô nương, kết quả cô nương ấy lại là muội muội của ta!
Nghĩ đến đó thôi là ta lại thấy tức giận, bèn nhét một thìa đậu đỏ lớn vào miệng.
Tên gác cổng chạy đến thông báo, nơm nớp lo sợ nhìn ta: "Thiếu trang chủ, ngài đừng ăn nữa, nhìn xem, ngài lại béo lên rồi!" Hoa quế trong vườn rơi xuống, tựa như trái tim đang tan vỡ của ta. Ta gõ gõ cằm, hỏi: "Ngươi vừa nói gì? Ai tìm ta?"
"Tô cô nương! Tô cô nương đến tìm ngài đó!"
Tối qua, cha mẹ ta cãi nhau một trận lớn, hôm nay Tô Hương Hương đã tìm đến cửa nhận người thân rồi......
"Diệp Như Ý, lâu rồi không gặp, huynh béo tốt lên không ít nhỉ!" giọng nói trong trẻo từ trên cây vọng xuống, một cô nương mặc bộ y phục hồng, đi giày đen đang híp mắt cười chế giễu ta.
Lại không vào từ cổng! Biết võ công thì ghê gớm lắm sao?
Nàng ấy nhảy từ trên cây xuống, động tác thanh thoát tựa như cánh bướm xinh đẹp.
Được rồi. Nàng ấy rất ghê gớm đấy!
Ta sờ sờ mũi, đặt bát trôi nước trên tay xuống, uể oải đáp: "Cha ta ở trong thư phòng, muội muốn đi tìm ông ấy à?"
Tô Hương Hương trừng mắt với ta: "Ta tìm Diệp minh chủ làm gì?"
Ta chán nản: "Tuy rằng mười bảy năm trước cha ta đã thành thân, đích thị là không nên dây dưa với sư phụ muội nữa, nhưng chuyện đã đến nước này, muội không cần phải sợ. Nếu như mẹ ta không chấp nhận muội, ta......." không đợi ta nói xong, Tô Hương Hương đã chen vào: "Tại sao mẹ huynh lại không chấp nhận ta?"
Ta lườm nàng ấy một cái: "Đột nhiên nhảy ra một nữ nhi của tình địch......."
"Đợi đã!" Tô Hương Hương giơ kiếm lên chặn lời ta: "Diệp Như Ý, không phải huynh cho rằng ta là con gái riêng của cha huynh đấy chứ?"
Ta chớp chớp mắt: "Lẽ nào không phải?"
Tô Hương Hương im lặng một lúc liền cười phá lên: "Sư phụ ta không có con gái! Ta được sư phụ nhặt bên bờ sông Hương, nên gọi là Tô Hương Hương." Ngừng một lúc, nàng ấy lại ẩn ý nói: "Huynh lúc rảnh rỗi uống trà ít nghe mấy câu chuyện nhảm nhí ấy đi, trí tưởng tượng thật phong phú!"
Hả? Vậy sao cha ta lại hỏi tuổi của Tô Hương Hương? Lúc nghe nói nàng ấy mười bảy tuổi lại bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, ân hận vạn phần? Lẽ nào ông ấy chỉ là vì nghĩ đến bản thân suýt chút nữa gϊếŧ chết đồ đệ duy nhất của tình nhân cũ nên mới hối hận không thôi? Thôi được rồi, không để ý đến ông ấy nữa!
"Hôm nay ta đến, là để trưng cầu ý kiến của huynh một chút!"
Tô Hương Hương tựa vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực nhìn ta: "Ta tuân theo di mệnh của sư phụ, nhất định phải đánh bại huynh, nhưng huynh lại không biết võ công, ta thắng cũng không tính, cho nên ta đã nghĩ ra một cách....."
Trái tim ta rơi cái bịch. Không phải chứ? Ta tưởng chuyện tỉ võ đã qua rồi chứ, kết quả nàng ấy vẫn tìm đến tận cửa! Ta căng thẳng nhìn tứ phía, phát hiện tên gác cổng vừa còn ở đây không biết đã chạy đi đâu mất rồi. Nếu như Tô Hương Hương lại muốn bắt cóc ta như lần trước, ta không phản kháng nổi đâu.
Mà ta cũng không muốn phản kháng.
Nghĩ vậy, ta đưa hai tay ra, nhắm mắt, hưởng thụ nói: "Đến đây, bắt cóc ta đi!"
Đợi một lúc lâu không thấy có động tĩnh gì, ta hé mắt, phát hiện Tô Hương Hương mặt không biểu cảm nhìn ta, nàng ấy nói: "Ta cảm thấy huynh nói rất đúng. Hiện tại người trong giang hồ quá xốc nổi, sao cứ phải đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, múa đao múa kiếm chứ? Một số chuyện rõ ràng có thể dùng cách khác để giải quyết, ví dụ như ta-gả-cho-huynh chẳng hạn."
Hạnh phúc đến quá đột ngột, ta nghi ngờ bản thân nghe nhầm bèn hỏi lại: "Gả cho ta?"
Tô Hương Hương nở nụ cười quỷ dị, gật gật đầu, đáp: "Đúng vậy! Gả cho huynh! Ta nấu cơm không ngon, nhưng nếu ta lấy huynh thì huynh buộc phải ăn; võ công của ta giỏi hơn huynh, lúc cãi nhau gì gì đó huynh tự nhiên không thể thắng ta. Như vậy, ta cũng coi như là trèo đầu cưỡi cổ huynh rồi, tương lai khi xuống cửu tuyền, ta cũng có cái để ăn nói với sư phụ."
Tuy rằng nghe thì cảm thấy sau này sẽ khổ rồi đây nhưng trong lòng ta lại tràn ngập cảm giác ngọt ngào, giống như được ăn một bát mật hoa quế lớn vậy.
Cách này thật tuyệt!
Ta bước lên phía trước một bước ôm lấy khuôn mặt của Tô Hương Hương, khẽ thì thầm: "Được, ta đồng ý!"
(Chính văn hoàn)
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Kiếm Hiệp
- Đoản Văn Cổ Trang
- Chương 6: Công Tử Có Chủ: Người Nhà