Chương 2: Tang lễ của cô La (1)

Trong nhà ga không phân biệt được ngày đêm, nhưng bên ngoài trời lại rất sáng, có vẻ như đang giữa trưa.

Quay đầu nhìn lại, đoàn tàu đã biến mất. Một sạp bán báo với bức tường màu xám gạch đen không biết xuất hiện từ lúc nào ở đằng sau, phía dưới cùng của tấm biển có một dòng chữ nhỏ: [Bán vé].

Nhuế Nhất Hòa tới gần sạp báo, thấy ở phía trước của gian hàng có ba ô cửa sổ nhỏ có thể trượt lên trượt xuống. Hiện tại tất cả đều đã được đóng chặt, tấm rèm cửa màu đỏ thẫm cũng được kéo lên, không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

"Có ai không?"

Cô gõ cửa sổ.

"Xoạt..."

Tấm rèm bị kéo ra một khe hở nhỏ, một bàn tay tái nhợt vươn ra từ bên trong, cứng rắn đẩy cửa sổ lên. Một chiếc bình nhỏ tinh xảo màu xanh rơi trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch bên cạnh cửa sổ, phát ra một tiếng "bộp".

Miệng của bình sứ nhỏ chỉ to bằng một ngón tay, còn thân bình rộng khoảng ba ngón tay, Nhuế Nhất Hòa cảm thấy có hơi giống với hũ tro cốt mini.

Đôi tay kia rụt trở về, sau đó lại ném ra hai chiếc bình sứ nhỏ giống hệt nhau.

"Một lọ tro cốt của cô La đổi được một tấm vé và một trăm điểm thưởng."

Giọng nói không rõ ràng lắm, Nhuế Nhất Hòa vội vàng hỏi: "Có giới hạn thời gian không? Tôi có thể đổi được loại vé nào? Có thể đổi vé quay lại "Nhân gian giới" được không?"

"Bây giờ là mười một giờ năm phút sáng, mọi người cần phải trở về lâu đài trước mười hai giờ. Thời gian... để tôi xem nào, các cô có tổng cộng ba ngày."

Bàn tay tái nhợt lôi cửa kính xuống rồi kéo chặt rèm cửa lại, thái độ rất rõ rằng anh ta sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Ba người bọn họ chỉ có thể men theo con đường nhỏ giữa rừng đi thẳng về phía trước… dù sao cũng chỉ có mỗi con đường này.

Càng đi về phía trước, cây cối trên núi càng thưa thớt. Mãi đến khi họ nhìn thấy đỉnh tháp cao, những cây to ở xung quanh hầu như đều đã chết khô. Đám quạ ăn xác thối đứng đậu trên cành cây, dõi theo những vị khách từ xa đến.

Bầu không khí dần trở nên có chút kỳ quái.

Đan Tiểu Dã bị dọa giật nảy mình khi nghe thấy tiếng cành cây bị chính mình giẫm gãy. Im ắng quá cũng rất đáng sợ, vì vậy họ nhanh chóng tìm đề tài trò chuyện.

“Anh Nghiêm, máu chảy ra từ vết thương của anh có màu xanh lục.” Sẽ không bị trúng độc đấy chứ?

Cậu ta đột nhiên mở miệng khiến cho Nghiêm Tuấn cũng giật nảy mình, anh ta nghe xong thì sờ trán, vừa nhìn vết máu dính trên tay quả nhiên có màu xanh lục.

“Vết thương tê dại, không đau chút nào cả.” Cảm giác giống với việc miệng bị viêm loét… như thể bị tiêm thuốc mê vậy.

Nghiêm Tuấn càng nghĩ lại càng sợ hãi, nhìn Nhuế Nhất Hòa chăm chú rồi hỏi cô đã nhìn thấy gì trên chuyến tàu đó.

... Cô đã nhìn thấy con ma nhỏ cùng hư ảnh.

Đan Tiểu Dã và Nghiêm Tuấn lại chỉ có thể nhìn thấy những dấu tay đẫm máu do con ma nhỏ kia để lại, chỉ có thể thấy ông chú mặc áo sơ mi bay lơ lửng trong không trung rồi bị gϊếŧ bởi sức mạnh bí ẩn. Ồ, có lẽ còn trông thấy ông chú đó ở lại trên tàu bị xé nát và nuốt chửng...

Trong thoáng chốc cô cũng không chắc nhìn thấy được hay không nhìn thấy thì chuyện nào đáng sợ hơn.

Trước khi chưa làm rõ được mình đang ở đâu, lại để cho người khác biết bản thân đặc biệt không giống với mọi người là một sự lựa chọn ngu ngốc. Nhuế Nhất Hòa chỉ nói: “Lúc ấy tôi hình như trông thấy một bóng đen lướt qua, có lẽ là ảo giác? Chỉ có điều trong loa thông báo đã nói rằng ‘lên tàu dựa theo vé, mỗi trạm một vé, ngồi đúng số ghế’. Mọi người có thể gặp nguy hiểm nếu như ngồi sai vị trí, tôi chỉ nhắc nhở một câu mà thôi.”

"Cảm ơn!"

Nghiêm Tuấn: "Còn có lúc xuống xe cám ơn cô đã kéo tôi lại...”

Lúc này, cuối con đường hiện ra một tòa lâu đài u ám sừng sững bên mép vách núi.

Một thanh niên tuấn tú mặc bộ vest đen đứng trên con đường duy nhất dẫn đến lâu đài, cởi mũ rồi chào một cách tao nhã.

"Chào mừng đến với Lâu đài Sibbs! Trong phó bản lần này, các bạn có thể gọi tôi là ‘quản gia’."

Trên khuôn mặt của người đàn ông tự xưng là quản gia nở nụ cười thản nhiên, cử chỉ lịch sự văn minh, cách không lấy tấm thẻ gỗ Nhuế Nhất Hòa đang cầm trên tay. Nó xuất hiện trên chiếc bàn nhỏ sau khi vé tàu biến mất. Dọc đường cô đã nghiên cứu kỹ càng nhưng không hề phát hiện ra tấm thẻ gỗ nho nhỏ này có chỗ nào đặc biệt cả.

Không biết nó được làm bằng chất liệu gì, không có cách nào làm hỏng được, phía trước có viết hoa một chữ "Tứ".

Quản gia: "Người chơi có thể đưa "thẻ gỗ hối lộ" cho tôi."

Nhuế Nhất Hòa dang hai tay ra không hề chống cự, lập tức nhìn thấy anh quản gia tiến lên hai bước.

Người đàn ông này có làn da trắng như tuyết, nói rằng trắng đến độ phát sáng cũng không ngoa chút nào. Giữa lông mày có một nốt ruồi đỏ, càng làm tăng thêm đôi chút thánh thiện cho anh ta. Cho dù thái độ kênh kiệu cũng khiến người ta khó có thể cảm thấy chán ghét.

Ánh mắt Nhuế Nhất Hòa rơi vào trên mặt người quản gia này một lúc lâu, cô vẫn luôn cảm thấy anh ta rất quen mắt. Nhưng nếu như thật sự từng gặp một người có vẻ ngoài xuất chúng như vậy thì không lý nào lại quên được.

Nghiêm Tuấn và Đan Tiểu Dã cũng không dám từ chối quản gia, cái chết của ông chú mặc áo sơ mi thật sự khiến họ bị sốc, nên bây giờ họ vô cùng ngoan ngoãn.

Anh quản gia lần lượt bỏ ba tấm thẻ gỗ vào trong túi áo, sau đó nở một nụ cười rất giả dối, nói với giọng điệu nghiêm túc hoàn toác khác với câu trước: "Các vị! Những vị khách tôn quý! Tôi thay mặt chủ nhân của tôi ngài Raymond, gửi lời cảm ơn vô bờ bến tới các bạn. Cảm ơn các bạn đã đến lâu đài làm khách! Trở thành người chứng kiến cho hôn lễ của ngài Raymond, các vị sẽ nhận được sự đãi ngộ cao nhất..."

"Chờ đã, đám cưới?"

Nghiêm Tuấn buột miệng thốt ra: "Không phải là đám tang sao?"

Vị quản gia nhìn anh ta một cách nghiêm khắc rồi nói: "Thưa anh, xin đừng nói bậy bạ. Tôi có thể tha thứ cho việc nhỡ miệng của anh, nhưng nếu để cho ngài Raymond chủ nhân của tôi nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ lấy kiếm đâm nát miệng của anh đấy, khiến anh không thể lại mở miệng nói chuyện được nữa đâu.”

Nghiêm Tuấn: "..."

Anh ta chợt rùng mình.

Vẻ mặt của vị quản gia tỏ ra bất mãn, như thể mình thực sự là một người hầu trung thành cảm thấy không vui thay cho chủ vì sự xúc phạm của khách.

Nhuế Nhất Hòa rất chắc chắn rằng đây là "nhập vai."

Bởi vì trước đó vị quản gia này đã từng nói: "Trong phó bản lần này, các bạn có thể gọi là tôi là quản gia". Câu này có rất nhiều hàm ý, có thể ngẫm lại một cách kỹ càng.

Còn là vì trong đáy mắt của anh quản gia không hề có lửa giận, tất cả chỉ thể hiện ngoài mặt. Khi anh ta nghiêm khắc khiển trách Nghiêm Tuấn, còn xen lẫn một chút hứng thú không dễ bị phát hiện.

Trên đường đến lâu đài, anh quản gia đã kể lại một câu chuyện.

"Cách đây rất lâu, rất lâu rồi. Ở một nơi tên là Pori, có một cô gái mất đi tất cả người thân trong gia đình. Cô ấy khác với những cô gái khác ở xung quanh mình, có làn da tinh tế và mềm mại, nét mặt dịu dàng, cơ thể nhỏ nhắn yêu kiều cùng với giọng nói ngọt ngào. Chúa ơi! Cô ấy cười lên còn có hai má lúm đồng tiền. Những người quen biết thiếu nữ đó đều gọi cô ấy là viên minh châu Pori đến từ phương Đông. Vẻ đẹp khác biệt này đã thu hút ngài Raymond - chủ nhân của lâu đài Sibbs, lãnh chúa của Pori. Lần đầu tiên ngài ấy nhìn thấy cô gái đã nảy sinh tình cảm thương yêu, còn bắt đầu theo đuổi cô ấy một cách mãnh liệt. Cuối cùng cả hai trở thành người yêu của nhau, đôi tình nhân sẽ tổ chức hôn lễ vào buổi trưa ba ngày sau. Dựa theo phong tục của nhà gái sẽ tổ chức một hôn lễ đặc sắc theo phong cách phương Đông. Nhìn đi, chúng ta đã đến nơi rồi.”

Đi qua cây cầu treo là có thể nhìn thấy tòa lâu đài cổ kính mang đậm dấu vết của thời gian. Bức tường bên ngoài màu nâu đỏ đã phủ đầy rêu xanh thẫm, trước cổng lớn có một con ngựa bằng đồng cao bằng một chú ngựa thật, trên lưng cõng một bộ áo giáp rách nát.

Một con rắn bốn chân bò ra từ trong bộ áo giáp, khiến cho Đan Tiểu Dã nhút nhát sợ đến mức trốn sau lưng Nhuế Nhất Hòa.

Không khí trong lâu đài rất ẩm ướt, ngước mắt nhìn đại sảnh chất đầy áo giáp. lặng lẽ quan sát những vị khách đến thăm trong tư thế đứng hoặc ngồi.

Mùi đồ dùng trong nhà bị ẩm mốc thoang thoảng trong không khí. Ánh sáng chiếu rọi trong lâu đài hầu như chỉ dựa vào nến và đèn dầu, chỉ có mặt ngoài của cầu thang xoắn ốc có mấy ô cửa sổ nhỏ, nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng lưu thông không khí trong lành, hay có thể để ánh sáng tự nhiên chiếu vào.

Vị quản gia hờ hững giải thích: "Chủ nhân của tôi, ngài Raymond là nhà sưu tập cuồng nhiệt. Ngài ấy rất thích áo giáp, cho dù đó là đồ cổ cũ hỏng hay đồ mới thời trang. Chỉ cần là áo giáp, ngài ấy đều có hứng thú."

Trong tòa lâu đài tối tăm, những bộ giáp được bày thành rất nhiều tư thế khác nhau không khỏi khiến người ta liên tưởng đến một vài chuyện đáng sợ.

Nhuế Nhất Hòa: "Tôi có thể xem chúng một chút được không?"

Quản gia: "Nếu cô có hứng thú, tôi có thể dẫn cô đi tham quan từng cái một. Tuy nhiên, đó là sau khi thu xếp phòng ở xong xuôi cho mọi người."

“Ồ.” Nhuế Nhất Hòa: "Vậy anh mau thu xếp nhanh đi."

Đan Tiểu Dã đã rất ngạc nhiên khi thấy Nhuế Nhất Hòa hoàn toàn không hề sợ anh quản gia!

Quản gia: "...Căn phòng bên trái cầu thang dành cho mấy người các vị sử dụng. Có thể tùy ý tham quan lâu đài Sibbs. Nhưng riêng tầng ba, đó là phòng của chủ nhân, nhất định không được làm phiền họ nghỉ ngơi. Chờ đến khi khách khứa đã tới đông đủ, tôi sẽ đưa mọi người đi gặp ngài Raymond."

Anh ta hơi dừng lại một chút rồi nói: “Các vị còn có điều gì dặn dò nữa không?"

Tuy là hỏi vậy, nhưng trên khuôn mặt điển trai của vị quản gia này lại viết rõ: ‘Tôi khuyên các người đừng nên đưa ra bất kỳ yêu cầu nào.’

Nhuế Nhất Hòa: "Có gì ăn không?"

Quản gia: "... Có."

Không lâu sau, vị này đã bưng một đĩa bánh mì đen vừa khô vừa cứng đến.

Nhuế Nhất Hòa có một chiếc lưỡi rất nhạy cảm với mùi vị, còn có khẩu vị tốt đến mức những cô gái bình thường khó mà sánh kịp. Vì vậy không thể chấp nhận được việc ăn không no cũng như nhận lấy đồ ăn quá sơ sài. Hai mắt cô đau nhức khi nhìn thấy những sợi tơ mọc trên miếng bánh mì như thể bị mốc, phản đối nói: “Tôi không ăn cái này.”

Quản gia: "..."

Khi vị quản gia sa sầm sắc mặt, nốt ruồi đỏ giữa lông mày trông càng đáng sợ. Nhiệt độ không khí xung quanh lập tức giảm xuống hai ba độ, một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua gò má của mỗi người.

Nhuế Nhất Hòa: "Có thịt lợn kho tàu không? Lại thêm một bát cơm trắng nữa."

???

Quản gia hoàn toàn không nghĩ tới cô lại vẫn có gan gọi món, nhịn một hồi lâu mới phun ra hai chữ: "...Không có."

Nhuế Nhất Hòa cảm thấy rất khó hiểu: "Đãi ngộ theo tiêu chuẩn cao nhất mà anh nói đâu rồi?”

Vị quản gia im lặng mấy giây, sau đó quay người đi xuống lầu. Không lâu sau anh ta đã bưng lên một món mì Ý màu đỏ rực. Mặc dù nụ cười lịch sự trên khuôn mặt của anh ta vẫn chưa biến mất, nhưng Nhuế Nhất Hòa hiểu được ý tứ của anh ta ‘chỉ còn cái này, muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi’.

Nhuế Nhất Hòa thở dài, dùng nĩa chọc vào nửa quả cà chua bi bên mép đĩa, tỏ ra không hài lòng cho lắm cuộn mì nhét vào miệng.

Ý, hương vị không tệ!

Đan Tiểu Dã và Nghiêm Tuấn: "..."

Ăn thật à?

Cô không thấy nụ cười của anh ta rợn người đến mức nào sao?

Không sợ bị anh ta bỏ độc vào trong mì sao?

… Chờ đã, cô còn có hứng thú ăn món đỏ rực này à?

Món mì Ý cà chua không có độc, Nhuế Nhất Hòa ăn xong một đĩa lớn mà vẫn còn có thể nhảy nhót loạn xạ.

Đối với Nhuế Nhất Hòa mà nói thì món mì này rất ngon, nhưng đối với Nghiêm Tuấn và Đan Tiểu Dã lại chính là ngộ độc thị giác, dễ dàng khơi lên cảnh tượng đã được phản ứng sinh lý của họ cưỡng chế đè xuống khi nhìn thấy thi thể của ông chú mặc áo sơ mi. Không biết hai người họ liên tưởng đến chuyện gì, lần lượt đi vào phòng vệ sinh bên cạnh nôn thốc nôn tháo. Sau khi họ trở lại nhìn Nhuế Nhất Hòa với ánh mắt đầy kính nể một cách lạ thường.

Ngoài trời đang mưa.

Bầu trời quang đãng bị mây đen che khuất, sấm sét ầm ầm kéo theo cơn mưa xối xả. Cả ba người bước ra ngoài nhìn qua ô cửa sổ thấp bé duy nhất trên tầng hai.

Mưa giăng chớp giật, sấm nổ đùng đoàng không thể nhìn thấy gì cả.

‘Ầm ầm!’

Sấm sét kinh hoàng như thể nổ tung bên tai, Đan Tiểu Dã vừa nói câu gì đó nhưng Nhuế Nhất Hòa lại không nghe rõ, quay đầu lại hỏi: "Cậu nói… Nghiêm Tuấn đâu rồi?"

Nghiêm Tuấn người vừa rồi vẫn còn đang đứng cạnh họ đã biến mất không thấy.

Nhuế Nhất Hòa đưa mắt nhìn sang chỗ khác phát hiện tấm thảm ở bên ngoài cánh cửa phòng gần nhất kia bị cong lên một góc. Cô tiện tay cầm lấy một chân cắm nến bằng đồng ở bên cạnh, nhấc chân đá tung cánh cửa khép hờ.

“Cứu mạng… cứu với...”

m thanh bị bao phủ bởi sấm sét và mưa lớn như trút nước. Mặc dù giọng nói khàn đặc và trầm thấp lạc điệu, nhưng thực sự rất giống với giọng của Nghiêm Tuấn.

Khi ánh nến chiếu sáng căn phòng, Nhuế Nhất Hòa nhìn qua Nghiêm Tuấn đang nằm trên mặt đất. Cô thận trọng kiểm tra trong phòng, sau khi xác định không có người nào ẩn náu ở đây mới để Đan Tiểu Dã bước vào trong.

Trong căn phòng không có nơi để trốn, nên kẻ tấn công cũng không có cách nào rời khỏi đây, trong phòng trống rỗng… kẻ gây thương tích cho Nghiêm Tuấn thật sự là con người sao?

Đan Tiểu Dã không dám chạm vào Nghiêm Tuấn, tấm thảm màu be cũ kỹ dính đầy máu, mép giường cũng loang lổ vết máu, nhưng cậu ta không nhìn rõ Nghiêm Tuấn bị thương ở đâu.

"Anh Nghiêm, anh không sao chứ?"

Nghiêm Tuấn khó khăn ngẩng đầu lên. Trên khuôn mặt anh ta có một vết thương cực lớn kéo dài từ miệng đến hai bên tai, thoạt nhìn như thể đầu bị chém thành hai nửa.

Đan Tiểu Dã vừa kinh hoàng lại hoảng sợ nhìn Nhuế Nhất Hòa.

"Chị Nhuế, phải làm sao đây?"

Nhuế Nhất Hòa: "..."

Bị thương như vậy mà vẫn còn có thể sống sót? Cô cũng không biết xử lý thế nào.

"Người chơi đã bị thương này, anh có cần giúp đỡ không?"

Không biết mưa đã tạnh từ lúc nào.

Nhuế Nhất Hòa ngẩng đầu lên thì đã thấy vị quản gia kia.

Anh ta đang đứng dựa vào tay vịn cầu thang, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối. Giống như một ác quỷ đang ẩn náu, cất tiếng dụ dỗ người đã không còn sự lựa chọn nào khác.

"... Anh cần phải trả một cái giá nho nhỏ để có thể lập tức chữa trị!"

Mất máu quá nhiều khiến Nghiêm Tuấn cảm thấy rất lạnh, đầu váng mắt hoa, nỗi sợ hãi khi dần cận kề cái chết khiến anh ta gật đầu không chút do dự.

"Cầu xin… anh… cứu cứu… tôi..."