Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Tàu Tuyệt Mệnh

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thế giới lại lần nữa quay trở về một mảnh lặng yên.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.

*螳螂捕蝉,黄雀在后: câu chuyện ngụ ngôn đại ý là không nên để cái lợi trước mắt mà không nghĩ đến những nguy hiểm ẩn mình phía sau khiến bản thân gặp hoạ. Ý tác giả chắc muốn nói cha Hành tham quá không để ý có người ở phía sau nên mới pay màu:)))

Người đàn ông trung niên cường tráng mở to hai mắt, hít từng ngụm khí đầy khó nhọc.

Bên trong bóng tối, một cô gái mảnh khảnh, cả người đầy máu từ trong rừng cây đen nhánh chậm rãi đi ra. Khuôn mặt thanh tú diễm lệ của cô lúc này bình tĩnh vô cùng, không có bất kỳ biểu cảm nào.

Cô gái đang nắm chặt một khẩu súng trường cũ kĩ đầy vết xước hai bên trái phải, một làn khói xanh đang chậm rãi bốc lên từ họng súng. Rõ ràng viên đạn vừa rồi được bắn ra từ đây.

Đây là một gương mặt vô cùng xa lạ, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt này trên đoàn tàu.

—— Là người mới.

Người đàn ông trung niên cường tráng ngây người một lúc lâu, tiếp theo đột nhiên ho khan hai tiếng, từ trong cổ họng lần nữa "Oẹ" mà phun ra một vũng máu.

Sau cuộc chiến khốc liệt vừa rồi, hơn nữa một đao cuối cùng hoạ vô đơn chí của tên bím tóc Phương Hành kia, thân thể anh ta đã tới giới hạn chịu đựng. Hiện giờ ý thức của anh ta đã dần trở nên mơ hồ, thậm chí đồng tử cũng bắt đầu chậm rãi co giãn, hô hấp càng trở nên khó khăn.

"Mình tới chậm rồi." Anh ta nghe thấy cô thấp giọng nói một câu.

Ngay sau đó cô nhanh chóng tiến lên, che lại lòng ngực đang điên cuồng phun máu của anh ta, như thể đang cố giúp anh ta cầm máu.

"Không, vô dụng......" Người đàn ông trung niên cường tráng lắc lắc đầu.

Hàn Thanh nhíu mày.

Cô có chút bực bội, sao cô không đến sớm hơn vài phút, nếu cô nổ phát súng đó sớm hơn thì ít nhất đã có thể cứu vãn được bi kịch.

Tựa hồ như đã nhìn thấu tâm tư của Hàn Thanh. Khoé miệng người đàn ông trung niên cường tráng hiện lên một nụ cười ảm đạm: "Cho dù cuối cùng Phương Hành...... Khụ...... Khụ...... Không ra tay...... Tôi cũng...... Sống không nỗi...... Con quái vật kia...... Quá mạnh............"

Anh ta gian nan nói, vừa phun máu tươi từ trong miệng ra.

"Anh đừng có nói chuyện." Hàn Thanh vội vàng ngăn cản hành động của anh ta.

"Không...... Không......" Người đàn ông trung niên cường tráng lắc đầu, vất vả mở miệng. "Tôi hy vọng cô có thể...... Đáp ứng tôi một thỉnh cầu......"

Hàn Thanh không nói gì, cô an tĩnh lắng nghe.

"Hy vọng cô có thể...... Gϊếŧ...... Tôi......"

Hàn Thanh có chút kinh ngạc, sắc mặt không tự chủ được thay đổi.

"Tôi không muốn tích phân của mình...... Bị tính ở...... Trên đầu...... tên tiểu nhân Phương Hành này......" Người đàn ông trung niên cường tráng cười khổ một chút: "Cô...... Hẳn là cũng...... Đã biết...... Gϊếŧ chết hành khách chung đoàn tàu...... Nhưng...... Có thể đạt được...... Tích phân......"

Hàn Thanh trầm mặc.

Kỳ thật đây chỉ là suy luận cũng như phỏng đoán của cô, bất quá sau khi nổ súng bắn chết tên đàn ông thắt bím tóc vừa rồi, suy luận của cô đã chính thức được xác nhận.

Sau phát súng thứ hai, gần như cùng một lúc chiếc đồng hồ điện tử trên tay cô kêu inh ỏi 【 Đinh ——】một âm thanh điện tử lạnh băng vô tình vang lên, nói với cô:

【 Hành khách số hiệu W345, gϊếŧ một trong những hành khách ở chặng thứ hai, đạt được tích phân: 4 điểm 】

【 Nhắc nhở thân thiện: Thời gian sống sót của những hành khách bị săn đuổi càng dài, tích phân đạt được càng phong phú 】

【Đoàn tàu B612 chúc bạn có một chuyến đi săn thuận lợi, vui vẻ 】

Lại là cái bài ca vui vẻ, phảng phất đang nói về chuyện nhẹ nhàng đơn giản như chém dưa xắt rau, Hàn Thanh đã sắp bị cái giọng điệu hùng biện khủng bố của cái đồng hồ này làm cho điên rồi.

Cô định thần lại, lặng người thất thần nhìn người đàn ông trung niên cường tráng, như đang vướng vào một suy nghĩ đắn đo nào đó.

"Không cần do dự...... Gϊếŧ...... Gϊếŧ tôi đi......" Người đàn ông trung niên vừa nói vừa loay hoay từ trong túi quần lấy ra một tấm thẻ đưa tới trước mặt Hàn Thanh.

Hàn Thanh tập trung nhìn—— kia vậy mà lại là một cái thẻ học sinh.

Trên tấm thẻ học sinh, một cô bé vẻ ngoài xinh xắn nở nụ cười hoạt bát tươi rói, sưởi ấm lòng người như nắng tháng ba.

"Lấy đi...... Điểm của tôi, sau đó...... Hãy giúp tôi...... Nói cho...... Con bé...... Ba con bé...... Đã đi công tác...... Nơi rất xa...... Để hai mẹ con họ không cần nhớ thương đến...... Tên khốn kia nữa......" Người đàn ông niên nói, hơi thở đã vô cùng mỏng manh. Sắc mặt của anh ta trắng bệch như tờ giấy, anh ta nỗ lực nói ra câu cuối cùng, sau một hồi hổn hển liền rốt cuộc không nói được nữa.

Dưới ánh trăng thê lương, biểu tình trên mặt người đàn ông trung niên tràn đầy lưu luyến cùng đau khổ, nhưng mà nhiều hơn là vẻ thản nhiên khi đối mặt với cái chết.

Hơn ai hết, anh ta ý thức rõ ràng về cái chết cận kề của mình, nhưng đến giây phút cuối, thứ tràn ngập trong lòng anh ta không phải nỗi sợ chết mà là sự tiếc nuối khi không thể nói lời từ biệt với người mà mình yêu thương nhất.

"Được, tôi đồng ý với anh."

Sau một lúc im lặng, Hàn Thanh hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng đứng dậy.

Cô liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên cường tráng lần cuối. Cùng với dòng máu chảy róc rách không ngừng, dấu hiệu sự sống trên người người đàn ông trung niên đã bắt đầu dần mất đi. Ánh mắt anh ta lúc này gắt gao theo sát Hàn Thanh, sau khi nghe được câu trả lời khẳng định của cô, dường như rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười ảm đạm.

Sau một thoáng an tĩnh......

"Bùm ——"

Trong khu rừng tịch mịch, một tiếng súng dứt khoát lại lần nữa vang lên.

Sau đó, hết thảy lại lần nữa về với tĩnh lặng.

......

【 Hành khách số hiệu W234, gϊếŧ một trong những hành khách ở chặng thứ ba, đạt được tích phân: 6 điểm 】

【Đoàn tàu B612 chúc bạn có một chuyến đi săn thuận lợi, vui vẻ 】

Âm thanh điện tử lạnh băng lại vang lên lần nữa, bây giờ Hàn Thanh tràn đầy bực tức khó chịu, thậm chí còn muốn tháo đồng hồ trên cổ tay ra hung hăng ném xuống đất.

Nhưng vừa đưa tay ra, lý trí lại đã ngăn lại hành vi điên cuồng này của cô. Hàn Thanh hít sâu mấy lần mới từ từ bình tĩnh lại, ngơ ngẩn nhìn thẻ học sinh dính đầy vết máu trong tay.

Cảnh tượng trước khi chết của người đàn ông trung niên vừa nãy vẫn không ngừng tái hiện trong đầu cô, ánh mắt đầy mong đợi cùng lưu luyến giống như cố gắng nói cho Hàn Thanh: Phải sống! Nhất định phải sống sót!

Sau đó...... Đem tin tức nói cho họ......

Rõ ràng đều là gϊếŧ người, nhưng lần này tâm tình Hàn Thanh hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại, từng tế bào trong cơ thể như cuồng loạn kêu gào, la hét, làm cho người ta có cảm giác bồn chồn, đứng ngồi không yên.

Đứng tại chỗ ngơ ngẩn một hồi, Hàn Thanh mới rốt cuộc chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

Không được, cô không thể ở nơi này quá lâu.

Khi nãy đánh nhau động tĩnh quá lớn, nếu cô không nhanh chóng rời đi, chỉ sợ sẽ dẫm vào vết xe đổ của mình lúc trước. Quỷ mới biết tên Tu La địa ngục mười mấy tuổi kia khi nào sẽ đột nhiên xuất hiện, sau đó một đao chém bay đầu cô. Hàn Thanh không muốn phải nếm trãi cảm giác đó lần nữa.

Hàn Thanh liếc nhìn bốn phía xung quanh —— xác chết khắp nơi, vết máu loang lổ. Những mảnh thi thể người nằm la liệt khắp nơi. Trận chiến vừa rồi nhất định cực kỳ nguy hiểm, cô thật sự có khó có thể tưởng tượng được đám người này trước khi cô tới đến tột cùng là đã trãi qua những gì.

Cô lặng lẽ bước lên, cố nén cơn buồn nôn trong lòng, bắt đầu lục lọi từng cái xác trên mặt đất.

Hàn Thanh lúc trước đã có kinh nghiệm —— hiện giờ phàm là hành khách sống sót ở nơi hoang dã, trên người dù ít dù nhiều đều có một hai loại bảo bối dùng để chiến đấu cùng chạy trốn. Bây giờ cô mang thêm trên người vật phẩm gia tăng thuộc tính càng nhiều, năng lực cũng sẽ càng mạnh. Ba ngày sau, tỉ lệ cô có thể thuận lợi sống sót cũng sẽ càng nhiều thêm một.
« Chương TrướcChương Tiếp »