Edit: Fei Yang
Mua cá xong, họ về theo đường cũ, dọc đường lại trò chuyện một số chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
Ở đảo Giang Tâm ăn cơm xong, Chung Đình không ở lại lâu. Không ngờ buổi chiều về đến nhà, cô phát hiện Hà Chí Bân cũng ở nhà, không ra ngoài.
Chung Đình vừa mở cửa liền nhìn thấy anh. Anh không thay quần áo, nằm trên chiếc ghế dựa bên cửa sổ sát sàn, chơi di động, ăn kem, trông có vẻ rất thoải mái.
Trong nhà không bật thiết bị sưởi ấm, lạnh buốt mà anh còn ăn kem. Cô cũng mặc kệ anh, nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn hai giờ chiều.
"Không ra ngoài à?" Chung Đình thay giày rồi vào nhà.
Giờ này, nếu là ngày trước thì anh gần như mới tỉnh ngủ không bao lâu, tắm xong ăn xong, đang mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài hoạt động. Đặt vào hiện tại thì hẳn là đang bận ở cửa hàng.
"Hôm nay không có chuyện gì." Anh trả lời một cách lơ đãng.
Cởϊ áσ khoác theo thói quen, Chung Đình cầm lấy điều khiển trên bàn trà để bật hệ thống sưởi.
"Bị cúp điện rồi... Mặc áo vào đi." Anh tiếp tục chơi game trong di động, que kem ăn xong bị ném vào gạt tàn.
Tay bấm hai cái không có phản ứng, nghe anh nói bị cúp điện, Chung Đình để điều khiển xuống.
Trong nhà không có tiếng dòng diện bí mật, có một cảm giác bình yên không tầm thường.
Đứng không trước sofa một hồi, Chung Đình nhìn bộ dạng thảnh thơi của anh, cô cũng ngồi xuống sofa, có phần thả lỏng bản thân.
Một ván game kết thúc, Hà Chí Bân như thể mới chú ý đến cô, anh để di động trên ngực, đảo mắt nhìn sang, "Ngồi xa vậy làm gì, sang đây."
Ánh nắng chiều rất đẹp, Chung Đình đi sang, dựa vào anh nằm xuống. Hà Chí Bân ôm cô, hôn môi cô một cái, đôi môi lạnh buốt mang theo chút vị ngọt của kem, không hề có tìиɧ ɖu͙©, rất ấm áp. Chung Đình hôn ngược lại môi anh, nằm trước ngực anh.
Tóc cô hình như dài hơn một chút, xõa lên chiếc áo khoác màu đen của anh, óng ả mượt mà. Hà Chí Bân vén hai cái, luồn tay vào, xuyên qua những sợi tóc từ trong ra ngoài.
.....
.....
.....
--------------------------
Nếu tìm
được bản
đầy
đủ của chương này, tớ sẽ bổ sung sau.