Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 46: Thứ gì

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi đêm yên ắng, ngọn đèn đầu giường được chỉnh mức thấp nhất.

Người đàn ông trần trụi nằm ngủ say trên giường, thân dưới đắp hờ chăn. Cánh tay anh quấn gạc, sau khi máu khô, tấm voan trắng biến thành màu đỏ sậm, ngay cả da cũng có vết máu. Sau khi làm xong, anh cởi chiếc áo len trên người lau qua loa, ôm eo cô rồi nhanh chóng mệt mỏi ngủ thϊếp đi.

Trong ánh sáng dìu dịu, Chung Đình khoác áo ngủ, ngồi dựa vào đầu giường. Lặng lẽ châm điếu thuốc, nhờ ánh sáng âm u, cô cụp mắt nhìn khuôn mặt anh.

Trong giấc mộng, người đàn ông nghiêng đầu, khuôn mặt với những góc cạnh rõ ràng có vết thương, vẻ mặt bình thản, hít thở chầm chậm ổn định.

Vẫn chưa quen với mái tóc ngắn của anh lắm, nhìn thế này, cô cảm thấy như là biến thành một người khác. Một lát sau, cô vươn tay, sờ cái trán rịn mồ hôi của anh một cách dịu dàng.

Nửa đêm, Hà Chí Bân thức dậy vì bị vết thương hành.

Khi tỉnh lại không biết là mấy giờ khuya, ngọn đèn nhỏ nơi đầu giường vẫn còn sáng.

Người phụ nữ đang ngủ, quay lưng về phía anh, bờ vai trắng ngần mềm mại lộ ra ngoài, phía trên có vết đỏ sau khi làʍ t̠ìиɦ để lại.

Cứ như mơ một giấc mơ.

Anh xoay khuỷu tay nhìn vết thương trên cánh tay, cũng may, không chảy máu nữa.

Một lát sau, Hà Chí Bân bò dậy tắt đèn.

Căn phòng rơi vào bóng tối. Eo chợt nặng, một cái ôm dính vào lưng. Người đàn ông hít sâu mùi thơm trên tóc cô, hơi thở tiến vào giữa những sợi tóc, ùa vào da đầu. Chung Đình không nhúc nhích.

Sáng sớm hôm sau, khi Chung Đình ra ngoài, người trên giường vẫn đang ngon giấc.

Cô không gọi anh, đúng hẹn chạy đến nhà hát nghệ thuật của trường trung học thực nghiệp, làm giám khảo quần chúng của cuộc thi hợp xướng thanh thiếu niên. Nhân viên hậu trường đang chuẩn bị trên sân khấu. Phạm Nhất Minh đã đến, đi sang dẫn cô vào trong.

Chung Đình nghe cho đến trưa, sau khi kết thúc Phạm Nhất Minh mời cô ăn trưa.

“Tưởng cô ngồi một chút là định chạy rồi, hôm nay rảnh rỗi vậy ư?”

Trong nhà hàng, cô cởϊ áσ khoác, “Cũng được, không có chuyện gì. Bọn trẻ của mấy trường hát hay lắm.”

Hai người trò chuyện bình thường, Phạm Nhất Minh đột nhiên nói, “Tối qua ngủ không ngon ư?” Anh chỉ lên mặt, “Quầng thâm đen kìa.”

Chung Đình cười vẻ không để ý, “Cũng được.”

“Lối sống tốt nhất là khỏe mạnh một chút, chờ đến khi cô đến cái tuổi của tôi thì biết, khỏe mạnh là quan trọng nhất.”

Cô chế giễu anh, “Lớn hơn tôi mấy tuổi chứ? Nói già dặn như vậy.”

“Lớn hơn cô một tuổi cũng là lớn. Nói thật, thử đổi lối sống khác xem, tâm trạng này, sinh hoạt này, đều sẽ có thay đổi rất lớn. Tôi chỉ là lấy lập trường bạn bè thôi.”

“Cảm ơn anh quan tâm.”

Buổi chiều cuộc thi vẫn tiếp tục, xem một hồi, di động rung lên, cô đi ra ngoài nhận máy.

“Sao lúc đi không gọi anh?” Điện thoại vừa nối máy, Hà Chí Bân hỏi ngay.

Chung Đình đi đến cửa khu tổ hợp, ánh nắng chiều rất mạnh, rọi sáng cây cối um tùm, xa hơn một chút, ba, năm học sinh cầm sách chậm rãi đi tới.

“Thấy anh ngủ say quá.”

“Lúc ra ngoài anh đóng cửa lại luôn, cũng không có chìa khóa để khóa trái.”

“Không sao, bình thường em cũng không khóa trái.”

Người ở đầu bên kia hình như cười một tiếng, âm bật hơi ngắn ngủn vang lên.

Sau khi yên lặng một giây, anh hỏi, “Đang làm gì vậy?”

“Có một cuộc thi hát, tới xem thử.”

“Buổi tối có kế hoạch gì không?”

Tầm mắt Chung Đình nâng lên, một đàn chim lượn qua mái của dãy phòng học, rồi ẩn vào bầu trời xanh.

Cô nói: “Có một cuộc hẹn với người khác.”

“Không từ chối được à?”

“Không từ chối được.”

Hà Chí Bân gác tay lên tay lái, “Được, anh sẽ tìm em sau.”

“Được.”

Trước cổng bệnh viện, người qua người lại, Hà Chí Bân cúp điện thoại, chiếc di động bị ném sang ghế phụ. Cánh tay vừa băng bó kĩ treo trước ngực anh, mùi thuốc không ngừng xộc lên trán. Không vội đi, anh lười biếng ngồi trong xe, trước mắt là ánh nắng đẹp ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu lại là đêm tối lờ mờ, một ngọn đèn nho nhỏ và bờ vai trần của người phụ nữ dưới ánh đèn.

Cảm giác tối qua vừa thỏa nguyện, vừa kí©h thí©ɧ, làm đến về sau hai người như keo như sơn, kɧoáı ©ảʍ khác thường.

Trong dư vị, anh sờ gáy mình, rồi nổ máy xe.



Hơn bốn giờ chiều, bố Chung gọi tới, hỏi hôm nay Chung Đình có rảnh không. Nếu rảnh thì tối nay gặp nhà trai. Đây chính là phong cách làm việc của công chức thế hệ trước.

Ở đầu bên kia điện thoại, Chung Đình cười một tiếng, không suy nghĩ gì mà nói “Được ạ” ngay.

Thời gian địa điểm toàn do đối phương quyết định.

Trong phòng bao nguy nga lộng lẫy, người hai nhà ngồi chung có phần hơi trịnh trọng, giới thiệu con cái cho nhau.

Chung Đình đến rồi mới biết, sở dĩ vội gặp hôm nay là vì bố mẹ nhà trai vừa vặn đến chơi, ngày mai đi. Bốn vị trưởng bối nói chuyện xưa kia, hai thanh niên ngoài mặt là như làm nền, trong tối là nhân vật chính tuyệt đối.

Khi nói chuyện, bố mẹ Chung rất hài lòng với nhà trai, trò chuyện cười đùa.

Khách quan một chút thì điều kiện của người đàn ông này quả thật cũng rất được. Bề ngoài áo quần bảnh bao, cư xử đón khách lịch sự chu toàn, sự nghiệp vừa phải, nhưng cũng có tương lai.

Tựa như nhà hàng sáng rực xinh đẹp này, tựa như bộ đồ ăn tinh xảo sáng bóng trên bàn, tựa như những món ăn đầy màu sắc tươi đẹp trong dĩa…

Ngoài cửa sổ phản xạ ánh đèn, càng náo nhiệt, càng trống vắng.

Chung Đình không nói nhiều, thản nhiên mỉm cười từ đầu đến cuối, có hỏi thì trả lời, thái độ tự nhiên.

Chung Thấm cũng có mặt, không biết có phải là nói giúp bố mẹ Chung không, giữa chừng ở trong toilet nói với Chung Đình kiểu lấy lui làm tiến, “Em thấy cũng khá được đấy, không được thì chị tiếp xúc trước thử xem, không có cảm giác thì cũng không cần miễn cưỡng đâu, cứ coi như thêm một người bạn vậy.”

Chung Đình chỉ mỉm cười.

Ăn cơm xong, bố Chung lái xe của Chung Đình đi với mẹ Chung đến căn nhà ở ngoại ô của Chung Thấm. Nhà trai lái xe đưa Chung Đình. Ở trên xe hai người trao đổi phương thức liên lạc.

Ở dưới lầu tạm biệt xong, chiếc xe chạy đi, Chung Đình xoay người.

Nơi cuối đường, một hình bóng chán nản dựa bên cửa xe, nhìn cô.

Một cánh tay của Hà Chí Bân treo trước ngực, anh khoác hờ chiếc áo khoác da, bàn tay lành lặn kia kẹp điếu thuốc xuôi ở bên người.

Cô đến gần, anh nói: “Để quên ví tiền ở chỗ em.”

Anh hít mũi, nhìn hướng chiếc xe rời đi. Đèn xe tắt hẳn ở chỗ rẽ, ánh mắt lạnh nhạt quay trở lại khuôn mặt cô.

“Anh đi lên lấy, hay là em chạy thêm một chuyến cầm xuống đây?” Anh hỏi.

Suy tư một chút, Chung Đình nói với vẻ không để ý, “Đi lên đi.”

Vào cửa, Hà Chí Bân tìm một hồi ở phòng khách, rồi đi vào phòng. Anh không nói dối, ví tiền quả thật ở trên tủ đầu giường trong phòng, không biết là cố tình để lại hay là thật sự quên mang theo.

Chung Đình dựa bên khung cửa, nhìn anh lấy đồ xong, đi theo sau anh về phía cửa.

Đi đến sảnh, anh không đi về phía trước nữa, đột nhiên xoay người ôm cô vào lòng. Cô ở sau lưng anh không dừng lại kịp, bất ngờ bị anh ôm lấy.

Hình như sợ điếu thuốc trong tay làm cô bị phỏng, động tác của Hà Chí Bân đột ngột, nhưng không thô bạo, cánh tay ôm chặt eo cô, bàn tay bao bọc lưng cô.

Ánh đèn vỡ tan đọng lại trong không khí, không hề có âm thanh. Ôm cô, vùi đầu vào hõm vai cô, anh đem cả người cô dính vào người mình. Hai người ôm chặt nhau.

Một lát sau, anh buông tay ra, cúi đầu tìm được đôi môi cô, nâng cầm cô lên rồi dịu dàng hôn xuống.

Anh hôn sâu mà chậm rãi, mũi anh đè mũi cô, không cho cô khe hở để hít thở. Cô lùi về sau một cách vô lực, cho đến khi bờ lưng đυ.ng vào tủ âm tường. Những bắp thịt dần căng chặt, sức trên tay anh cũng trở nên mạnh theo, cánh tay bị thương chen giữa họ, cô cố ý tránh ra một chút, anh dính sát vẻ không để ý.

Đôi môi người đàn ông nhanh chóng rời khỏi bờ môi cô, đi đến cổ cô, xương quai xanh, bầu ngực, vừa hôn vừa liếʍ. Áo khoác, áo sơ mi của cô bị bàn tay còn lại của anh cởi vô cùng xốc xếch. Bàn tay thô ráp tìm kiếm nút áo ở bờ lưng mịn màng không có kết quả, vòng ra đằng trước, rốt cuộc phát hiện bộ phận then chốt.

Anh thở mạnh bên tai cô: “Đúng là biết giấu mà…”

Anh nhìn mặt cô, mới phát hiện cô luôn nhìn mình.

Cô liếc nhìn anh, như đang xem vở kịch một vai của một mình anh. Hà Chí Bân lại nở nụ cười.

Ôm chặt cô, bàn tay anh luồn vào từ eo cô, trực tiếp kéo sự che phủ giấu nơi sâu nhất của cô dưới làn váy.

Hai tay vuốt ve xuống theo thắt lưng người phụ nữ, anh cũng ngồi xổm xuống theo. Chung Đình nhìn xuống. Bàn tay dần ôm lấy đầu anh. Trong một hồi nóng bỏng cuồng nhiệt không thể tự động kiềm chế, cô vươn tay đập tắt công tắc trên tường.

Thế giới đột nhiên tối om, cô vô lực rơi xuống dưới.

Ở dưới đất, anh ôm cô hôn cô, cô ôm anh đáp lại.

“Thích không?” Anh cắn tai cô.

Thở dốc từng hồi, không khí hòa lẫn mùi mồ hôi, mùi thuốc, cô chống vai anh, nhìn anh, âm thanh trong cổ họng kiềm nén mà gợi cảm. Bóp cằm cô, anh hôn thật sâu.

Từ ngón chân đến mặt, từ trên xuống dưới, Hà Chí Bân cảm thấy, thế giới chỉ còn lại sự ẩm ướt ấm áp dịu dàng triệt để, như nhà kính sau cơn mưa, xung quanh bốc lên mùi vị khiến người ta mê say.

Trong phòng không bật ngọn đèn nào cả.

Hà Chí Bân nằm trên giường, Chung Đình nằm trong vòng tay anh. Giữa làn da toàn là mồ hôi nhớp nháp, gió ấm thổi qua, mang đến sự mát lạnh khác biệt.

“Yêu rồi à?” Hà Chí Bân hỏi.

Chung Đình nhìn trần nhà trống không, “Vẫn chưa tính.”

“Khi nào thì bắt đầu tính?”

“Vừa mới quen thôi.”

“Làm gì?”

“Ở ngân hàng.”

Hà Chí Bân không nói gì.

Sau một hồi im lặng, Chung Đình xoay người, cong một tay chống đầu nhìn anh, ánh mắt mệt mỏi mang theo một loại tình cảm trong trẻo lạnh lùng đặc trưng.

Yên tĩnh như vậy.

Yên tĩnh đến mức dường như cái gì cũng không tồn tại, cái gì cũng không quá quan trọng.

Trong bóng tối, Chung Đình cúi đầu, nhẹ nhàng hôn anh. Cánh tay bị thương xuôi bên giường, bàn tay kia của Hà Chí Bân vuốt ve bờ lưng mịn màng lành lạnh của cô. Dây đồng hồ bằng kim loại trên cổ tay anh cọ xát làn da mềm mại của người phụ nữ. Hôn một hồi, như mệt vậy, cô lại ngã sang bên cạnh.

Khi đại não trống rỗng, Chung Đình chỉ cảm thấy giường rung hai cái, rồi bên cạnh trống trơn.

Anh quay lưng về phía cô chậm rãi mặc quần áo. Ánh sáng hắt vào từ ngoài cửa sổ, phác họa rõ ràng những đường nét thân thể anh, hoa văn trên áo sơ mi. Liếc nhìn một cái, cô lại nhìn trần nhà.

Anh đi rồi, không nói một câu.

Nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, Chung Đình ở trên giường nghiêng người, trong sự yên tĩnh của đêm khuya, cô gối đầu lên một bên cánh tay.

Hôm sau, Hà Chí Bân không đến tìm cô, cũng không gọi điện thoại. Chung Đình bị cảm, nằm mê man ở nhà một ngày một đêm. Trưa ngày thứ ba, chuông cửa vang lên, cô mặc đồ ngủ đi ra mở cửa, anh đứng ngoài cửa, giống hệt như đêm hôm ấy. Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sau đó giữa họ lại khôi phục mối quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Trừ cái đó ra thì không còn cái nào khác nữa.

Lần nào cũng ở nhà cô, hoặc nhà nghỉ. Giờ làm việc và nghỉ ngơi khác nhau, họ không hay cùng ngủ qua đêm. Lần nào làm xong, Hà Chí Bân cũng sẽ chợp mắt một lúc theo thói quen, có lúc là ngủ thật, có lúc chỉ là nghỉ ngơi.

Hết thảy mọi thứ vô cùng bình lặng, mãi cho đến hai tuần sau, họ vô tình gặp nhau ở nhà hàng.

Tối hôm đó, Hà Chí Bân được hai người bạn gọi ra ngoài ăn cơm. Trong nhà hàng Tây nhỏ, anh ngồi trên ghế sofa.

Một nam một nữ đi qua bên cạnh họ, ngồi vào một bàn ở cách đó không xa.

Chung Đình cởi khăn choàng, áo khoác, cô nghe thấy tiếng người hơi quen thuộc, quay đầu sang, nhìn thấy anh đang cười nói với bạn của anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »