Chương 38: Căn nhà ma ở cảng quỷ (6)

"Sao rồi? Tình hình bên ngoài thế nào?"

Bà Đặng vào trong nhà, sau khi đem cửa phòng đóng lại, Bành Đại Tài vội nắm lấy cánh tay bà Đặng hỏi.

Bà Đặng giống như không cảm thấy đau ở cánh tay, lập tức trả lời:

"Cảnh sát đã đưa thi thể đi rồi, nói sẽ cho người đến đây để canh giữ...."

"Đại Tài, nếu không chúng ta nghĩ cách trốn ra khỏi tòa nhà này trước đi, chờ tin tức qua rồi trở về."

Bành Đại Tài nghe vậy buồn bực mà đưa tay cào cấu tóc mình, trừng mắt nhìn bà Đặng, giọng điệu khó nghe nói:

"Trước đó chẳng phải đã nói, bà phải thăm dò thật tốt, xem ai là người có thể thuận lợi xuống tay rồi hay sao, là chính bà nói người này bình thường không hay ra khỏi nhà, ngay cả người thân bạn bè cũng không có."

"Hiện tại thì tại sao lại có người tới cửa tìm anh ta, còn báo cảnh...."

"Nếu tôi bị bắt vì chuyện này, vậy thì xong rồi, đều tại bà trước đó không điều tra cho tốt một chút."

Bà Đặng đã lớn tuổi, để kiếm “Thức ăn” cho Bành Đại Tài , cho dù có muốn điều tra rõ ràng, khả năng của bà ta cũng không đủ.

Nhưng bà ta cũng không cảm thấy những lời này của Bành Đại Tài có gì sai.

Bà Đặng áy náy nói:

"Đại Tài à, đều là lỗi của bà, nhưng hiện tại phải làm sao mới tốt....Nếu không, nếu không để bà đi tìm cảnh sát tự thú?"

"Không được."

Bành Đại Tài lập tức từ chối, nói:

"Bà đã già như vậy, hơi sức còn yếu, làm sao có thể gϊếŧ được người trẻ tuổi như vậy."

"Hơn nữa, một khi bà lộ diện, nếu như bị ba người kia biết được, nhất định họ sẽ nghĩ đến tôi, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ nói cho cảnh sát biết."

Nếu cảnh sát điều tra những nhân viên ra vào trong tòa nhà Khang Nhạc, nói không chừng ba người kia sẽ nghi ngờ gã....

Không thể ngồi chờ chết, gã phải tìm một nơi để trốn.

Nét mặt Bành Đại Tư u ám, suy tư.

Ở một bên khác, ở tầng lầu hai mươi ba, như Bành Đại Tài suy nghĩ, Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử cùng Lộ Nam, ba người bọn họ đã thật sự nghi ngờ người đàn ông trốn ở trong nhà bà Đặng.

Vừa nhìn thấy một gã cảnh sát rời khỏi phòng người chết, trốn ở giữa cầu thang hút thuốc, Ngũ Hạ Cửu cũng đi theo qua.

Cửa thang bộ đang khép hờ, vừa nghe thấy âm thanh, gã cảnh sát phả làn khói ra ngẩng đầu hỏi Ngũ Hạ Cửu có chuyện gì sao.

Ngũ Hạ Cửu nói: "Cảnh sát à, trước đó tôi có nghe được các anh đã nói chuyện, thịt trên cơ thể của người đó đã bị cắt một nửa....Là bị người ta lấy ra ăn sao?"

"Tôi là người mới đến thuê trong tòa nha Khang Nhạc, không ngờ mới vừa ngày đầu tiên mà trong tòa nhà Khang Nhạc đã xảy ra loại án mạng này."

Dứt lời, Ngũ Hạ Cửu thở dài, vẻ mặt tràn đầy xui xẻo.

Quả nhiên, vị cảnh sát đối diện đã lộ ra nét mặt đồng tình.

Vị cảnh sát lấy bật lửa châm thuốc lá trong tay, rồi hút một ngụm chậm rãi nhả khói ra, sau đó mới trả lời Ngũ Hạ Cửu, nói:

"Chuyện ăn thịt người này, trước kia tại đây cũng đã từng xảy ra một vụ án giống vậy."

"Đều là những kẻ gϊếŧ rồi ăn thịt người, cậu mới vừa vào tòa nhà Khang Nhạc, nên chẳng trách không biết được."

Vị cảnh sát dùng tay đang kẹp điếu thuốc, chỉ chỉ ra hướng ngoài cửa, Ngũ Hạ Cửu nhìn theo, lông mày cậu nhướn lên, chỗ ấy dường như là tòa nhà Khang Phúc.

Quả nhiên, ngay sau đó người cảnh sát này đã nói:

"Nhưng mà trước kia quỷ gϊếŧ người là ở trong tòa nhà Khang Phúc, lúc ấy phía cảnh sát đã sử dụng không ít lực lượng cảnh sát mới có thể đem quỷ ăn thịt người kia bắt được."

"Chẳng qua cuối cùng, vẫn để cho người này chạy trốn."

Nói tới đây, người cảnh sát này nhíu chặt mày lại, rồi hút thêm một ngụm thuốc, nói:

"Tôi nghi ngờ, quỷ ăn thịt người kia, hiện tại đã trốn ở trong tòa nhà Khang Nhạc."

"Chẳng phải đều nói, nơi nguy hiểm nhất là an toàn nhất sao."

"Trước đó hắn đã ở trong tòa nhà Khang Phúc gây án, hiện tại trốn trong tòa nhà Khang Nhạc ai sẽ nghĩ đến, cậu cũng thật xui xẻo, nhân lúc vẫn còn chưa dọn vào ở thì hãy mau thu dọn một chút rồi chuyển đi đi."

Ngũ Hạ Cửu: "Cảnh sát à, ngài có thể tỉ mỉ kể lại cho tôi, án mạng năm đó ở tòa nhà Khang Phúc, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì không?"

"Vì sao lại có nhiều tòa vẫn còn tốt như vậy đã bị niêm phong, nguyên nhân là do vụ án quỷ ăn thịt người hay sao?"

"Tuy trong lòng tôi cũng rất sợ, nhưng đã hiểu rõ nên cũng xem như đã chuẩn bị tâm lý..."

Dường như cũng muốn nói ra để trong lòng bớt đi chút áp lực, vị cảnh sát kia trong phút chốc đã gẩy gẩy tàn thuốc, nói:

"Trước kia, đây là tòa nhà được xây dựng đầu tiên trong thành phố cổ. Cũng là khu vực có vị trí rất tốt."

"Sau khi xây dựng xong, ai cũng đều muốn dọn vào trong tòa nhà Khang Phúc và tòa nhà Khang Nhạc, điều này cũng khiến cho hai tòa nhà đã xây dựng thêm."

"Về sau thì có gánh hát Hoành Khánh dọn đến ở giữa góc hai tòa nhà Khang Phúc, cùng tòa nhà Khang Nhạc."

"Gánh hát Hoành Khánh?"

Ngũ Hạ Cửu nhớ đến ở giữa góc của hai tòa nhà, cũng chính là ngôi nhà bị bỏ hoang ở phía dưới lối đi, cậu nói:

"Chính là căn nhà nhỏ với nhiều chiếc ghế tựa nằm rải rác ở bên ngoài đúng không?"

Cảnh sát gật đầu: "Đúng vậy, chính là nơi đó."

"Tôi còn nhớ, dường như là trong gánh hát Hoành Khánh có người quen biết với quản lý của tòa nhà Khang Phúc và tòa nhà Khang Nhạc, nên mới cố ý mang theo gánh hát đến đây tìm nơi nương tựa."

Vị cảnh sát cầm điếu thuốc, cẩn thận suy nghĩ, nói:

"Lúc ấy quản lý của hai tòa nhà này chính là cha của Lý Bảo là Lý Chúc, người này quản lý cả hai tòa nhà, trên tay có không ít tiền, về phần người kia ở trong gánh hát, chính là người nổi danh nhất tại đây...."

Vị cảnh sát hút điếu thuốc, lắc đầu nói:

"Không biết là chủ gánh hát hay là quản lý gánh hát có quen biết với Lý Chúc."

"Tóm lại là, được sự cho phép của Lý Chúc, gánh hát Hoành Khánh này đã được đóng quân ở góc của hai tòa nhà, lúc ấy người hát chính ở gánh hát Hoành Khánh còn được gả cho con trai Lý Chúc là Lý Bảo, nhưng đáng tiếc là."

Vị cảnh sát nói tới đây thở dài:

"Gánh hát Hoành Khánh nổi tiếng một thời lúc ấy, còn được lên báo chí, người hát vai chính đã gả cho Lý Bảo tên là Lưu Gia Hân, sau này còn sinh cho Lý Bảo một đứa con."

"Lưu Gia Hân còn có một người em gái đang đi học là Lưu Gia Ngọc, mặt mũi của hai chị em cũng không khác nhau gì mấy."

"Đáng tiếc, sau đó hình như là Lưu Gia Ngọc khi ở trên trường học, đã bị người ở trường xúc phạm và bắt nạt, khi cô ấy trở về, cô ấy đã treo cổ trong đêm biểu diễn của gánh hát."

"Ngay phía trên sân khấu, người và dây thừng cùng lúc rơi xuống, khiến cho khán giả lúc ấy đang chờ xem diễn đều sợ hãi."

"Sau đó không bao lâu, chỉ ba ngày sau đó, chị gái của Lưu Gia Ngọc là Lưu Gia Hân, đã bị quỷ ăn thịt người ở tòa lầu Khang Phúc gϊếŧ chết còn phân thây gϊếŧ chết."

"Con trai của cô ấy cũng chết rất thảm ở trong tay của quỷ ăn thịt người, đứa bé đã bị ăn thịt ngay tại chỗ, nên thi thể không còn hoàn chỉnh không được đầy đủ."

"Ba vụ gϊếŧ người liên tiếp nổi lên, khiến cho những người sống ở tòa nhà Khang Phúc nếu có thể dọn đi họ đều dọn đi hết."

"Cho nên đây là nguyên nhân tòa nhà Khang Phúc bị niêm phong?" Ngũ Hạ Cửu hỏi.

Cậu không kìm được mà nhíu mày, dù sao cậu cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, người cảnh sát này lắc đầu, tiếp tục nói:

"Chưa hết đâu, quỷ ăn thịt người mà chúng tôi muốn bắt lúc ấy ở trong tòa lầu Khang Phúc có tên là Bành Đại Tài."

"Đáng tiếc giữa chừng gã đã chạy trốn kịp, lệnh truy nã đã phát ra không ít, nhưng tìm khắp nơi cũng không tìm được tin tức hay manh mối, cũng không biết người đã trốn đi nơi nào..."

"Mà ngay sau khi ba vụ án mạng xảy ra cùng một lúc, gánh hát Hoành Khánh cũng không tiếp tục được nữa, dù sao vai chính cũng đã chết, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tìm thấy được người nào thay thế."

"Nhưng chuyện xấu vẫn còn tiếp tục, lúc sau chủ gánh hát Hoành Khánh cùng Lý Chúc đều lần lượt chết, một người chết ở tòa nhà Khang Phúc, một người chết ở gánh hát."

"Mà ở trong tòa nhà Khang Phúc cũng bắt đầu có người chết không ngừng, có người nói tòa nhà Khang Phúc bị hồn ma nguyền rủa, vì thế dần dần, tòa nhà này đã bị niêm phong lại."

Ngũ Hạ Cửu: "Cho nên, lúc ấy ở trong tòa nhà Khang Phúc này đã chết không ít người, đúng không?"

"Đúng là như vậy."

Vị cảnh sát gật đầu nói, anh ta cũng đã hút xong điếu thuốc giữa hai ngón tay, ném tàn thuốc xuống dưới chân và dùng mũi giày nghiền qua lại, lập tức nói:

"Ai có ngờ, hiện tại trong tòa nhà Khang Nhạc cũng chết người, mà thịt của thi thể kia rõ ràng đã được bỏ trên đông lạnh giữ tươi, để cho người ta ăn."

"Nói không chừng, chính là Bành Đại Tài đang trốn trong tòa nhà Khang Nhạc, nên trong cục đã hạ lệnh đóng chặt tòa nhà, lập tức tìm kiếm....."

Ngũ Hạ Cửu giả vờ như là nhớ đến thứ gì, nói:

"Đúng rồi, cảnh sát à, hôm nay tôi cùng bạn của mình đi đến tầng mười hai mua đèn l*иg, phát hiện...."

Cậu đem chuyện đã phát hiện trong nhà bà Đặng có giấu một người đàn ông nói cho cảnh sát nghe, cũng nói cho anh ta nghe bản thân đã nghe người khác nói qua, đến bây giờ bà ta vẫn luôn sống một mình, không có nghe người khác nói rằng là bà ta còn có người thân hay bạn bè gì đến đây thăm hỏi.

Như vậy, người đàn ông trốn ở trong nhà bà ta chính là ai?

Nghe xong lời của Ngũ Hạ Cửu nói, vị cảnh sát ấy lập tức nhận rõ được, đây có thể mấu chốt để phá án, vì thế đã vội vàng chạy nhanh ra ngoài gặp cảnh sát khác, dự tính hiện tại phải lập tức đi lên nhà của bà Đặng ở tầng mười hai để điều tra.

Ngũ Hạ Cửu cũng đi theo ra khỏi cầu thang.

Mặc dù cảnh sát đã hành động nhanh chóng, nhưng đáng tiếc là, trong nhà bà Đặng đã sớm không còn một ai, tìm không thấy bà Đặng cùng với người đàn ông đã trốn ở trong nhà này đâu.

Có lẽ, vào lúc tiếng còi của cảnh sát vang lên đã khiến cho bọn họ cảnh giác, hiện tại không biết người đã trốn nơi nào.

Cảnh sát hỏi Lý Bảo trong tòa nhà Khang Phúc có camera theo dõi không.

Lý Bảo nói: "Không có, cảnh sát à, nhà ở đây đều đã rất cũ, anh xem bên ngoài có nhiều dây điện xen kẽ như vậy, tôi sợ lại kéo thêm dây điện của camera quan sát, mỗi ngày sẽ dễ dàng sập cầu dao, ngay cả trong thang máy cũng không có máy theo dõi."

Vừa nghe tin phạm nhân gϊếŧ người đã có thể bỏ chạy, người đàn ông trung niên trước đó đã tìm thấy thi thể vội vàng nói, ông ta ở tầng bảy, có lắp một cái camera theo dõi ở cầu thang, có thể vào trong nhà ông ấy xem qua.

Cảnh sát đi qua, nhưng xem hết đoạn băng theo dõi, cũng không có nhìn thấy bóng dáng của bà Đặng cùng Bành Đại Tài đi xuống lầu.

Ở trong tòa nhà Khang Phúc, từ tầng mười hai đi xuống đến tầng sáu, rồi từ tầng sáu đến tầng một, chỉ xây duy nhất một lối đi bằng cầu thang, nếu có người thông qua cầu thang đi xuống, vậy thì camera theo dõi ở tầng bảy không thể nào không quay trúng được.

Với lại, bà Đặng cùng Bành Đại Tài cũng không có thể trèo qua cửa sổ để trốn thoát, vì đây chính là tầng mười hai, độ cao có thể dọa chết người như vậy.

Càng không nói đến cách để xuống dưới, nếu không cẩn thận sẽ ngã chết.

Cho nên khả năng duy nhất chính là, có thể bà Đặng cùng Bành Đại Tài, hai người này vẫn còn đang ở trong tòa nhà chưa rời đi, nhưng không biết đã trốn ở bên trong căn phòng trống nào.

Dựa theo lời nói của Lý Bảo, từ tầng mưới tám trở lên là không có phòng.

Mà cánh cửa phòng cũng đã cũ kỹ, khóa cửa cũng vậy, chỉ cần hơi dùng sức đẩy một chút là cửa đã có thể mở ra.

Vừa nghe nói hung thủ vẫn còn ở trong tòa nhà, người đàn ông trung niên đã bị dọa cho sợ đến sắc mặt tái nhợt.

"Cảnh sát, cảnh sát à, anh phải nhất định bảo vệ tôi thật tốt nha, lỡ như cái tên nghi phạm gϊếŧ người kia lại đến tìm tôi báo thù thì phải làm sao đây, tôi không muốn chết."

Người đàn ông trung niên suýt đã bật khóc, vội vàng lôi kéo cảnh sát cầu cúu.

Ngũ Hạ Cửu ở bên này không lên tiếng.

Vạn Niên Thanh và Vân Du cũng là người đi theo người đàn ông trung niên kia, phát hiện ra được thi thể nạn nhân.

Mà ba người Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử cùng Lộ Nam trước đó đã "Không cẩn thận" biết được sự tồn tại của Bành Đại Tài, lúc sau còn đem tiết lộ cho cảnh sát.

Nếu Bành Đại Tài muốn trả thù, vậy chắc chắn cũng sẽ tính cả người Ngũ Hạ Cửu vào trong đó.

Nhưng mà, cho dù Ngũ Hạ Cửu không nói, thì việc người đàn ông trốn trong phòng của bà Đặng cũng đã biết, ba người Ngũ Hạ Cửu đã nhìn thấy gã ở đó. Hơn nữa khi cảnh sát đến, trong lòng gã cũng sẽ nghi ngờ, cho nên có nói hay không thì thật ra cũng không có gì khác nhau.