Ngũ Hạ Cửu gặp ba người Phương Tử, Chung Nam và Đường Vân Ti ở trong đại sảnh khởi động.
Đoàn tàu lần này bọn họ đăng ký có rất nhiều hành khách, có khoảng mười bốn người, chỉ là những hành khách cũ đã là mười một người.
Bởi vậy, sau khi bọn họ bước lên đoàn tàu, trong xe đã đến ba người, là ba chàng trai trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ dường như đã quen biết từ trước và đến đây cùng nhau.
Mà bọn họ sau khi nhìn thấy nhóm người Ngũ Hạ Cửu, đầu tiên là im lặng đánh giá, sau đó mới gật đầu xem như lên tiếng chào hỏi.
Nhóm người Ngũ Hạ Cửu cũng gật đầu chào hỏi lại.
Không bao lâu sau, trong xe lại đi đến một người, lần này là một cô gái xinh đẹp và đơn độc, cô ta có một đầu tóc dài đã được buộc gọn lên, thân hình cao gầy, mặc áo khoác da và quần jean, dưới chân đi đôi bốt đen bình thường.
Tuy là như vậy, nhưng cô ta cũng cao khoảng 1m7, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn rất giống ‘ngự tỷ’, khi cô ta nhìn thấy bọn họ cũng chỉ là quét mắt một cái, sau đó ngồi xuống dựa vào ghế da màu xanh lục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngũ Hạ Cửu đếm một chút, trong xe hiện tại đã có tám người, một lúc sau, ba hành khách cuối cùng đã đến, đó là hai người đàn ông và một cô gái.
Sau khi tất cả hành khách cũ đã đến, theo thông lệ vẫn là bọn họ sẽ giới thiệu lẫn nhau.
Ba chàng trai đến đầu tiên ở gọi lần lượt là Sơ Bát, Tô Trụ và Hứa Cửu, ba người bọn họ dường như trạc tuổi nhau, bộ dáng vẫn còn rất trẻ, không biết là đang học đại học hay vẫn là đã tốt nghiệp.
Trong đó, Sơ Bát và Hứa Cửu thoạt nhìn có vẻ hoạt bát và nói nhiều hơn, còn Tô Trụ thì trầm ổn, trong ba người, anh ta cũng là người cầm đầu.
Cô gái đi một mình nhìn giống ngự tỷ tên gọi là Hồ Điệp Lan.
Ba người lên đoàn tàu luân hồi cuối cùng, một người đàn ông trung niên tên lão Tào, một chàng trai trẻ tuổi gọi là Lý Thú.
Ngoài ra, cô gái đi theo hai người bọn họ có dáng vẻ đáng yêu và trong sáng, tóc cô được uốn từng lọn và tết thành bím ở hai bên, tự giới thiệu mình tên là Mạn Mạn.
Trông cô có chút nhát gan, bám vào bên người Lý Thú, cô giống như là một đoá hoa lụa mỏng manh.
Đoàn tàu luân hồi phái Hồ Điệp Lan có nhiệm vụ hướng dẫn cho hành khách mới, ở trên đường đi đến, Đường Vân Ti nói nhỏ: “Đối với toàn tàu có số lượng hành khách đăng ký nộp đơn nhiều, thường thì sẽ có một đội nhỏ đăng ký tiến vào, đương nhiên, cũng có một người nhưng chẳng qua rất ít.”
“Nhìn như thế này, ở trong đoàn tàu này, tính cả chúng ta, đã có ba đội nhỏ……”
Phương Tử: “Cho nên, cô gái Hồ Điệp Lan kia thực sự rất dũng cảm.”
Chung Nam gãi mặt nói: “Trước đây tôi cũng chỉ có một người, có lần những đội viên ở đội khác đã bị toàn diệt, chỉ có tôi một mình trở lại.”
Phương Tử: “... Cậu cũng rất dũng cảm.”
“Hắc hắc, nào có.” Chung Nam cười khiêm tốn rồi nói.
Ba hành khách mới cũng là hai nam một nữ, sau khi bọn họ đặt biệt danh rồi mới báo tên, cô gái trẻ tuổi gọi là Lâm Na, con hai người đàn ông trẻ tuổi, một người gọi là Tượng Bì, người còn lại là Tường Tử.
Sau khi hướng dẫn xong hành khách mới, đoàn tàu chạy được hai mươi phút và tin nhắn nhắc nhở của Xa Hạ Thế Giới hiện lên.
Tổng cộng có 25 phút, rủi ro cao.
Tin nhắn nhắc nhở của Xa Hạ Thế Giới ——【 tại sao những chuyện kỳ lạ thường xuyên xảy ra ở Quảng Trường Ngũ Tỉnh bị bỏ hoang? Người chết liên tục? 】
【 các bạn là một nhóm bảo vệ tuần tra mới được tuyển dụng bởi một công ty trực ca đêm của Quảng Trường Ngũ Tỉnh, màn đêm buông xuống tiềm ẩn thật nhiều nguy hiểm, hãy thoát đi Quảng Trường Ngũ Tỉnh trong khoảng thời gian quy định. 】
【 hành khách yêu cầu sinh tồn ở Xa Hạ Thế Giới bảy ngày. 】
【 đoàn tàu luân hồi sẽ đón hành khách vào đúng 9 giờ ngày thứ bảy, hành khách vui lòng lên tàu trong thời gian quy định bằng vé tàu riêng. 】
【 cuối cùng, chúc bạn có một hành trình vui vẻ. 】
Lần này, đoàn tàu luân hồi đã tặng một “Gói quà bất ngờ” và “Phân công thân phận” —— thân phận tất nhiên là bảo vệ tuần tra ban đêm, mà bên trong ba lô là một bộ đồng phục bảo vệ màu đen, thẻ công tác, dùi cui.
Sau khi đoàn tàu dừng lại với hai tiếng bíp dài, Ngũ Hạ Cửu và những người khác đã thay quần áo trước đi xuống đoàn tàu, trước mặt là một tấm biển lớn viết Quảng Trường Ngũ Tỉnh.
Tuy nhiên tấm biển này cũng không biết được lấy từ đâu, nó bị tùy ý ném xuống đất rách tung toé, miếng vải ở bên cạnh đã lộ ra, lộ ra đinh rỉ giá sắt ở phía dưới.
Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu rời đi tấm biển, nhướng mắt nhìn lại —— ở giữa quảng trường có một đài phun nước không lớn không nhỏ, xung quanh là các tòa nhà, nhưng trông nó rất cổ kính.
Cũ xưa, đây là cảm giác đầu tiên mang đến cho người nhìn, đặc biệt là có rất nhiều rác rưởi và chất thải vứt đi trên mặt đất ở quảng trường.
Ngũ Hạ Cửu thậm chí còn nhìn thấy được bàn ghế làm việc, tủ bị vỡ, có vẻ như không có ai đến đây dọn dẹp kể từ khi nó bị bỏ hoang.
Nhưng công ty trực ca đêm ở đâu?
Ngũ Hạ Cửu và những người khác bước vào quảng trường vài bước, một lúc sau bọn họ đã nhìn thấy ba người từ một phương hướng khác đi đến quảng trường.
Cả ba người kia rất nhanh đã tới, tất cả bọn họ đều mặc đồng phục bảo vệ trên người.
Chẳng qua bộ quần áo đồng phục mà hai người cầm đầu mang có chút khác biệt, bên cánh tay trái được dán một cái huy chương, đây là thân phận của đội trưởng đội bảo vệ.
Một người tên là Trần Hưng, là đội trưởng đội bảo vệ số ba, một người khác tên là Ngô Hữu, là đội trưởng đội bảo vệ số bốn.
Đến nỗi người đàn ông đang đi ở phía sau, anh có một khuôn mặt bình thường, chỉ có một đôi mắt ưa nhìn, dường như không thích hợp với gương mặt này.
Đặc biệt anh còn có một giọng nói dễ nghe, trầm thấp, anh tự giới thiệu: “Thành viên đội bảo vệ số ba, Tá Hữu.”
Sau khi nghe thấy cái này tên, Ngũ Hạ Cửu dường như vểnh tai lên về phía Tá Hữu, ánh mắt cậu lóe lên, ngay sau đó, khi đối diện với ánh mắt của Tá Hữu nhìn qua, cậu hơi rũ lông mi.
Đội trưởng đội bảo vệ số ba Trần Hưng nói: “Nếu như mọi người đến đông đủ, liền theo chúng ta đi thôi.”
Sau khi nói xong, anh ta xoay người và dẫn đường ở phía trước.
Phương Tử tìm cơ hội đến gần Ngũ Hạ Cửu, vươn tay che miệng, nói nhỏ: “Anh Lâu, cái kia ‘Tá Hữu’ không phải là……”
“Đúng vậy.” Ngũ Hạ Cửu nhỏ giọng đáp lại.
Phương Tử chớp chớp mắt.