Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 19: Anh đây cắn chết nhóc!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit by Thiên Bách Nguyệt

* * *

Có lẽ là do sức chiến đấu của Cố Diệu Diệu quá mức dũng mãnh nên đừng nói tới trẻ con, ngay cả mấy người lớn cũng có cảm giác thất bại thua dưới tay một đứa nhỏ.

Ba Điềm Điềm vừa nghỉ ngơi lấy sức, tổng kết kinh nghiệm với con gái, vừa giơ ngón cái với Cố Khải Châu.

"Cố đạo, Diệu Diệu nhà anh thật lợi hại."

Có thể không lợi hại à?

Hắn là một vận động viên bóng bàn, cái khác không nói nhưng phản xạ và thị lực của hắn không tệ.

Kết quả là Cố Diệu Diệu bắt lấy Điềm Điềm nhà hắn nhẹ nhàng như hái rau hẹ, một phát trực tiếp cắt đi, đầu rau cũng không mang về.

Này cũng hơi quá rồi.

Cố Khải Châu rất có cảm giác vinh dự cười cười:

"Cũng không lợi hại như vậy, đều nhờ may mắn, may mắn thôi."

Nói thì nói vậy nhưng Cố Diệu Diệu cảm giác được, Cố Khải Châu nghe hai ba câu tâng bốc xong thì sống lưng cũng thẳng hơn không ít, bên ngoài khiêm tốn bình tĩnh nhưng thực tế vừa quay đầu đã nói với Cố Diệu Diệu:

"Lát nữa chúng ta lại cố gắng, tranh thủ thắng liên tiếp!"

Cố Diệu Diệu nhẫn nhịn, lại không nhịn được, nói: "Hình như Người không có nỗ lực nào đi? Nãy Người vừa vướng cục đá một chút đã xém làm ngã con."

Cố Khải Châu bị vạch trần lập tức cười gượng vài tiếng để che dấu, ậm ừ cho qua.

Khán giả sôi nổi cười nhạo:

【 ha ha ha ha Cái cách Cố đạo khoe con y đúc lúc ba tui đi khoe thành tích thi cử! 】

【 Cha ruột toàn thế giới khoe con gái đều là cùng kiểu hành động này à kkk này quá giống rồi】

【 ha ha ha cuối cùng tui cũng biết vì sao U U thẳng ruột như vậy! Thì ra là di truyền từ bố bé! 】

【 Hiện tại tôi nghi không biết Diệu Diệu có thật là con ruột của Cố đạo không, sao tôi cảm thấy con bé là ruột thịt của Úc Lan mới đúng? 】

【 ha ha ha ha ha anh bạn mù, cậu đã phát hiện được điểm sáng*! 】

(*một từ thông dụng trên internet, có nghĩa là "bạn đã khám phá ra những điều và những nơi mà người bình thường không nhìn thấy")

"Chị chị!"

U U lần nữa gia nhập trận đấu ngậm kẹo que, mơ hồ không rõ gọi Cố Diệu.

Tay nhỏ của bé dơ hề hề, ăn kẹo vô cùng thỏa mãn.

Mặc dù kẹo trong tay bé chỉ có mấy đồng tiền, còn không bằng một phần mười đồ ăn quý ngày thường bé ăn.

Cố Diệu Diệu nhìn cô bé ghé vào vào đỉnh đầu Đinh Nghiêu, nhíu nhíu mày:

"Lát nữa em nhớ theo sát chị, biết chưa?"

U U ăn kẹp chóp chép: "Dạ biết~"

Chờ tiếng còi vang lên, khi các bố con bắt đầu trận hỗn chiến thứ hai thì quả nhiên phát hiện Cố Diệu Diệu bảo vệ U U thật sự kín mít.

Thực ra cũng có ông bố tinh mắt muốn giải quyết nhanh gọn lẹ đi cướp khăn trùm của U U, nhưng Đinh Nghiêu phản ứng rất nhanh, bên cạnh còn có kẻ hủy diệt Cố Diệu Diệu như hổ rình mồi.

Cũng chỉ dùng vài chiêu cũ, Cố Diệu Diệu đã lấy được khăn của Tiểu Tỏa và Joe.

Tiểu Tỏa sờ sờ trán, ý thức được mình lại bị loại trừ, oa một tiếng khóc lớn.

U U vô tâm vô phổi còn vui vẻ vỗ tay cho chị, vỗ tay xong lại nói:

"Em cũng muốn chơi nhưng mà sao em không thể cướp được lần nào nhỉ?"

Đinh Nghiêu thầm đáp, với cái phản xạ này của nhóc, người ta có lấy khăn trùm của nhóc chạy ra xa 800 mét, nhóc còn chưa phản ứng kịp mà đồi cướp của người khác?

Cố Diệu Diệu nhìn Điềm Điềm và Chu Chu còn dư lại trong sân.

"Điềm Điềm." Cô bỗng nhiên mở miệng, "Chúng ta thương lượng một chút, chị không cướp của em, em hỗ trợ vây Chu Chu để U U giành được một lần, được chứ?"

Chu Chu: ?

Tui là một công cụ hình người à?

Nhưng U U vừa nghe, đôi mắt liền sáng lên.

"Được! Được!"

Điềm Điềm cũng không có khát vọng chiến thắng gì, thấy U U vui vẻ như vậy, dường như cô bé cũng vui theo, gật gật đầu.

"Chúng ta đây cùng đi cướp Chu Chu đi!"

Chu Chu: QAQ

Ba cô bé lập thành liên minh, Điềm Điềm và Cố Diệu Diệu một trái một phải vây Chu Chu lại.

Chu Chu bị kẹp bên trongnhỏ yếu đáng thương lại bất lực, uất ức nói:

"Ba ơi, mấy bạn bắt nạt con!"

Ba Chu Chu nén cười: "Nam nhi thì sợ cái gì? Con cũng tới cướp đi nha."

Chu Chu bi phẫn nói: "Hu hu con không lấy được!"

Để cậu ta đi cướp cùng Cố Diệu Diệu là muốn hắn chết à!

Quá đáng lắm rồi!

Trò chơi này khong cách nào chơi tiếp nữa!

Vì thế bé nam tử hán Chu Chu cứ vậy bị một trái một phải đè lại, khuất nhục bị U U đoạt khăn trùm.

"Yeah! U U cướp được rồi!"

U U vô cùng phấn khích với sự sung sướиɠ được tạo trên nỗi đau của Chu Chu.

Nhưng vui vẻ chưa được hai phút, bé quay đầu nhìn Chu Chu trông sắp khóc, áy náy gãi gãi đầu:

"Anh, anh đừng khóc nha, em rất công bằng, cho anh đoạt của U U."

Nói rồi U U liền vươn đầu nhỏ đến trước mặt hắn, hai móng vuốt nhỏ đặt trên đầu Đinh Nghiêu, ngoan ngoãn như mèo con không biết phản kháng.

Chu Chu muốn khóc lại chưa khóc thử thăm dò nhẹ nhàng gỡ khăn trùm đầu của U U xuống.

"Yeah! Anh cũng cướp được rồi!"

U U vui vẻ chúc mừng cho đối thủ cướp đi khăn của mình.

Chu Chu nhìn nhìn khăn trong tay, lại nhìn nhìn U U cổ vũ cho hắn, rất nhanh cũng cùng quơ chân múa tay hì hì cười lên.

Vì thế U U Chu Chu Điềm Điềm ba bạn nhỏ chính gốc không thể hiểu được mà vui vẻ hoan hô.

Cố Diệu Diệu – MPV* của trận đấu không được tính là trẻ con đầu đầy chấm hỏi, không rõ hai người này tặng đầu người cho nhau thì có gì mà vui vẻ.

(*từ viết tắt của các cụm từ sau: Most Valuable Player: Người chơi được đánh giá là quan trọng nhất, có thành tích tốt nhất trận và có những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu)

"Được rồi, thi đấu hữu nghị hôm nay kết thúc."

Bên cạnh lửa trại, Chu đạo triệu tập mọi người, bắt đầu tổng kết đợt cuối đêm nay.

Đầu tiên chắc chắn là MPV đêm nay – sát thủ trẻ con – cái máy thu hoạch vô tình – bạn nhỏ Cố Diệu Diệu, tuyên bố phần thưởng chiến thắng.

Là một cái vương miện công chúa nhỏ lấp lánh lấp lánh!

Điềm Điềm & U U: "Oa --!"

Cố Diệu Diệu vẻ mặt ghét bỏ:

"Cái này có ích gì? Chú Chu, cháu không muốn cái này, có thể đổi nhà ở cho bọn cháu không?"

Khán giả:

【 Không hổ là Diệu tổng thực tế của tui 】

【 Diệu tổng: Đừng nhét cho tôi mấy cái mã lộn xộn đó, trông tôi giống người sẽ thích vương miện công chúa? 】

【 ha ha ha đưa cho Diệu tổng bọn tôi một căn phòng lớn! Diệu tổng bá đạo bọn tôi sao có thể ở cái nhà rách này được? Thể loại gì đây? 】

Chu đạo uyển chuyển từ chối yêu cầu đổi phần thưởng vô lý của cô, thậm chí tặng cho căn nhà rách của bọn thêm một vị khách:

"Các lần ghi hình sắp tới, thực tập ca ca là Đinh Nghiêu sẽ thay phiên ở lại nhà của các bạn nhỏ, đêm nay liền bắt đầu từ nhà của U U và Cố Diệu Diệu, U U, có vui không nè?"

U U vua cổ vũ, vung tay hô to:

"Vui ạ!"

Cố Diệu Diệu: "Chậc."

Bốn người ngủ chung cái giường lớn cũng sẽ rất chật!

Hơn nữa..

Cố Diệu Diệu cảnh giác nhìn sườn mặt Đinh Nghiêu.

Tuy là lúc này hắn còn tùy ý để U U ngồi trên vai, nhưng cô vẫn cảm thấy, như có như không nhìn thấy hắn dùng ánh mắt không mấy thân thiện thầm lặng quan sát U U.

Cố Diệu Diệu còn đang đoán xem người này có ý đồ u ám gì không thì thấy U U đang ngồi trên vai hắn vì quá vui vẻ mà kẹo que bé ngậm trong miệng rơi ra ngoài.

Bụp.

Rơi nát.

Khuôn mặt nhỏ của U U khϊếp sợ, hơi mở miệng nhìn cây kẹo đã rơi vỡ.

Chữ vui in hoa trên người cũng hóa thành buồn.

Đinh Nghiêu không cảm thấy là chuyện lớn gì, nhưng lại sợ bé khóc, an ủi nói:

"Không sao không sao, rớt rồi thì lần sau anh mua lại U U.."

Thật lâu cũng không thấy trên đỉnh đầu có động tĩnh, đinh Nghiêu có chút ngoài ý muốn, nhưng giây tiếp theo, bỗng nhiên cảm giác đỉnh đầu lành lạnh, nghi hoặc đưa tay sờ----

"Giấy giấy giấy giấy giấy --!"

Đinh Nghiêu có bệnh sạch sẽ nhìn cả tay dính nước miếng, ngón tay hơi hơi phát run, lại nghĩ đến bay giừo đầu anh đầy nước miếng.

* * *Anh xác định.

Cố U U vẫn là Cố U U khiến hắn hận không thể bóp chết tại chỗ.

Mà U U bị Đinh Nghiêu đang hoảng loạn thả xuống đất, đau đớn khôn nguôi ngồi xổm xuống trước que kẹo.

Âm thanh Đinh Nghiêu hoảng loạn sắp hỏng nhưng phảng phất như bé chẳng nghe thấy gì, ngây người nhìn "di hài" của que kẹo.

Đồng thời bé cũng yên lặng tính trong lòng, kẹo rớt trên đất chưa quá 5 giây.

Mà cũng giống như đã qua.

Nếu chưa quá 5 giây, nhặt lên kịp thời vẫn ăn được.

Nhưng nếu đã qua, bé đành phải xúc một đống bùn, trịnh trọng chôn que kẹo bé âu yếm.

"Thật xin lỗi, tớ không cố ý làm rớt cậu."

"Xin hãy an giấc ngàn thu."

Cố Diệu Diệu: ?

Hình như em cô không được thông minh lắm.

- -

Sau khi thương tiếc cho cây kẹo mới ăn được một nửa, về nhà bé liền thấy Đinh Nghiêu yên lặng múc nước giếng trong sân, lại yên lặng tự nhóm lửa nấu nước, cuối cùng là gội sạch cái đầu.

Lúc về phòng, U U và Cố Diệu Diệu đều đã rửa mặt nằm ổn định.

Buổi tối dừng livestream, Cố Khải Châu bận cả ngày nằm lên giường chung lớn, để U U giẫm giẫm lưng ông.

"Ài, tổ chương trình này cũng quá thành thật, nói trải nghiệm sinh hoạt nông thôn liền thật sự để chúng ta ở loại nhà cũ xuống cấp này." Cố Khải Châu thuận miệng hỏi, "Tiểu Nghiêu, cháu chưa từng ngủ loại giường chung* này đi?"

(*giường kiểu ba bốn cái nhỏ ghéo lại với nhau thành một gường lớn nhiều người ngủ chung)

Ngũ quan Đinh Nghiêu cũng có đôi chút khí chất cao quý, nhìn không giống người từng chịu khổ.

Nhưng anh lại đáp: "Đã từng ở, là chuyện của hai năm trước."

Cố Khải Châu có chút kinh ngạc.

"Sao lại vậy?"

Anh liếc nhìn U U nhảy loạn trên lưng Cố Khải Châu, đơn giản nói vài câu:

"Công ty bọn cháu ký rất nhiều nghệ sĩ, lại không có ký túc xá đủ lớn cho bọn cháu, nên lúc trước bọn cháu vẫn luôn ngủ chung giường lớn."

Cố Khải Châu nghĩ nghĩ, hỏi: "Công ty cháu là công ty nào?"

"Diệu Tinh truyền thông."

Cùng là người trong nghề, rất nhanh Cố Khải Châu đã biết đây là dạng công ty gì.

Quy mô không lớn, nhưng quả thật là có cho ra vài thần tượng hạng một trong nước, bọn họ luôn tự hào khoe khoang Diệu Tinh truyền thông tinh mắt, nâng ai là người đó nổi, lừa không ít thiếu niên trẻ tuổi lòng mang giấc mộng ngôi sao.

Đinh Nghiêu mười một tuổi của năm đó cũng là như thế.

Phụ huynh của các thực tập sinh nhỏ không hiểu biết nhiều về giới giải trí, chỉ biết là một công ty nổi tiếng nên vô cùng tin tưởng ký hợp đồng.

Ai ngờ công ty này thật ra mỗi năm đều sẽ ký thêm nhiều thực tập sinh mới, chị cần vẻ ngoài hơi đẹp, có chút tài năng thì hầu như ai đến cũng không từ chối.

Nhân số tăng, xác xuất đào tạo ra thần tượng cũng lớn hơn.

Về phần những người còn lại, dựa theo hợp đồng, mỗi năm công ty chỉ cần tùy tiền đưa cho họ một ít hoạt động để đối phó liền không tính là vi phạm hợp đồng.

Gia cảnh hơi tốt thì có thể chi ra tiền vi phạm, chuộc thân chạy lấy người.

Gia cảnh không tốt, cứ vậy bị chôn vùi mười mấy năm cũng không có một ngày được trở mình đứng dậy.

Chỉ dựa vào tiền vi phạm hợp đồng của đám thực tập sinh bị lừa thì mỗi năm Diệu Tinh đã kiếm được một số tiền không nhỏ.

Đinh Nghiêu rất may mắn, anh đã trở thành cả triệu người chỉ có một người được nâng đỡ.

Nhưng dù bây giờ anh nổi tiếng như vậy thì dưới điều khoản của công ty, tiền kiếm được cũng chẳng vào tay anh được bao nhiêu.

Cho nên đời trước, lúc giải trí Lộc Minh vươn cành ôliu* cho anh, anh liền không chút do dự giải ước đổi công ty, cho rằng đã có thể thoát thân tự do.

(*biểu tượng của sự phong phú, vinh quang và hòa bình)

Kết quả không nghĩ tới lại bị Cố U U một chân chặn ngang.

Dù anh có là cây rụng tiền lớn nhất của công ty, cho dù bán anh cho công ty khác cũng có thể kiếm được một khoản lớn.

Thì đại tiểu thư này cũng nguyện ý bồi tiền, khăng khăng cố chấp phải đóng băng anh.

Cố Khải Châu không biết suy nghĩ trong lòng Đinh Nghiêu, nhưng ông cũng đoán được phần nào về cảnh ngộ của Đinh Nghiêu.

Bởi vậy ông hơi đồng tình nói:

"Tuổi còn nhỏ đã phải làm việc vất vả."

"Vất vả?" U U dẫm lưng dẫm đến nghiện nghe vậy quay đầu hỏi, "Đinh Nghiêu ca ca cũng rất vất vả ạ? U U có thể dẫm lưng cho anh!"

Đinh Nghiêu vô cảm liếc nhìn U U.

Anh nghĩ thầm, kiếp trước người khiến đời tôi liên tiếp gặp tai ương không phải là tiểu vương bát đản* nhóc à?

(*Đồ con rùa rụt cổ)

Nhưng tiểu vương bát đản àny không hề biết tự giác, còn rất hưng phấn vỗ vỗ giường:

"Em rất lợi hại! Tin em tin em!"

Giường ngủ của Đinh Nghiêu bên cạnh Cố Khải Châu, khi anh bị bắt buộc phải nằm lên thì trên lưng truyền đến một lực độ vừa phải.

Chân bạn nhỏ chỉ lướn bằng bàn tay, cả người dẫm lên cũng rất nhẹ.

Nhẹ như vậy làm lòng người hàoi nghi chỉ cần thoáng dùng sức là có thể bẻ gãy chân tay nhỏ của bé.

* * *Một cục bông nhỏ như vậy.

Vì sao tương lai lại biến thành bộ dạng khiến người ta ghét như vậy?

Sắc trời dần tối hơn.

Cố Khải Châu đứng dậy thổi tắt ngọn nến, căn phòng nhỏ cũ xưa bị bóng đêm bao phủ.

Cả ngày ghi hình, mọi người đều rất mệt, nằm xuống không lâu sau đều chìm vào giấc ngủ.

Vốn Cố Khải Châu cũng vậy nhưng dù sao ông cũng là người trưởng thành, phải cảnh giác chút, bởi thế lúc nửa đêm ông liền nhận thấy được Cố Diệu Diệu bên kia có chút động tĩnh.

"Sao vậy?"

Ông nhỏ giọng hỏi.

"Có muỗi."

Cố Diệu Diệu đang ngủ ngon lành, bị muỗi cắn tỉnh, đến sát khi cũng có.

Trời mới biết thân thể bây giờ của cô chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi, rất dễ mệt mỏi mất ngủ, ngày còn phải dậy sớm, cô càng ngủ càng say.

Có điều cô cũng chỉ oán giận chứ không muốn Cố Khải Châu phải làm gì.

Nhưng cô nói xong, Cố Khải Châu liền dịu mắt, ngồi dậy thắp sáng nến.

"Diệu Diệu đi ngủ sớm một chút, không là mai dậy không được, ta giúp con đập muỗi."

Nam nhân ngáp một cái, lê dép lê đi, lấy dây cột tóc nhỏ của U U cột lại mái tóc hơi dài, cầm quạt hương bồ (1) trên bàn lên.

"Mau ngủ đi."

Có lẽ là bóng đêm ôn nhu, nên bong hình của Cố Khải Châu trong ánh nến mỏng manh cũng dịu dàng hơn.

Cố Diệu Diệu ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đang tìm muỗi khắc giường.

Ông nửa rũ mắt, vẻ mặt buồn ngủ

Hắn nửa rũ mắt, thần sắc buồn ngủ, thỉnh thoảng xua xua tay đuổi muỗi, ngẫu nhiên nhìn thấy một điểm đen nhỏ, liền tập trung tinh thần vươn tay bắt.

Sau đó bắt được khoảng không.

Không biết vì sao, Cố Diệu Diệu nhìn nhìn, bỗng nhiên giận dỗi quay lưng không muốn nhìn.

Dù sao cũng không phải đuổi muỗi cho cô.

Còn không phải là sợ U U cũng bị muỗi cấn à?

Cô không tức giận.

Dù sao cô cũng quen rồi.

Một chút cô cũng không hiếm lạ.

Cố Diệu Diệu một bụng tức giận bực mình trừng mắt U U đang ngủ khò khò, sau đó vươn tay, càng tức giận mà --

Dịch dịch chăn cho bé.

Ngủ!

U U hoàn toàn không biết lúc bé ngủ, chị bé nằm bên cạnh đã trải qua hành trình gian nan cỡ nào.

Bé chỉ biết bé mơ thật nhiều, trong mơ thoáng hiện lên rất nhiều bóng người.

Nó giống như một bộ phim truyền hình có tốc độ nhân 2, hình ảnh trên đó đều có cùng một khuôn mặt, trong mơ bé gọi tên đối phương:

Đinh Nghiêu.

Không biết là nhìn thấy gì, U U trong mộng nhăn mày, rầm rì trở mình.

Sau đó gác chân nhỏ lên mặt Đinh Nghiêu ở đầu bên kia.

Đinh Nghiêu ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy bên miệng như có thứ gì, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn nửa ngày, mới thấy rõ là cái gì.

"..."

Cố U U!

Nhóc dám gác chân vào miệng anh!

Anh đây cắn chết nhóc!

* * *

(1) Quạt hương bồ:

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
« Chương TrướcChương Tiếp »