Chương 18: Diệu tỷ uy vũ!

Chương 18: Diệu tỷ uy vũ!

Edit by Thiên Bách Nguyệt

* * *

Ăn xong cơm chiều do bố Chu Chu đầu bếp khách sạn 5 sao nấu thì cả nhóm 6 bạn nhỏ vác cái bụng tròn vo đi đến trước cái đập nước trên núi để tham gia lửa trại được tổ chức cho họ đêm nay.

Vì nhà của gia đình U U ở chân núi nên trên đường lên núi thì cả đám cũng thuận tiện đi tham quan mấy nhà khác.

Mấy cái đi thăm trước tiên đều là nhà nông thôn bình thường, cùng lắm là nhà không bị hư hỏng, không có nuôi heo vịt gì, còn có nước ấm tắm rửa..

Có được mấy cái này là không tệ rồi.

Nhưng nhà ở của hai cha con Joe thì hơi bị quá mức đi!

"Wow!"

U U cứ như bà ngoại Lưu lạc vào khu vườn thần tiên*, chuẩn bộ dáng người dưới quê lên thành phố không hiểu sự đời, bé vuốt ghế ngồi bằng gỗ lim sáng bóng ở phòng khách, giương mắt tha thiết hỏi:

"Cả nơi đây đều là nhà của anh ạ? Cả lầu trên và lầu dưới luôn?"

(*một câu chuyện bên Trung, ẩn dụ chỉ người lần đầu thấy một nơi đẹp đẽ, tráng lệ)

Tòa nhà này vốn là biệt viện của một đại quan thời cổ nào đó, bây giờ được một phú thương* mua lại dùng làm nghỉ dưỡng.

(*Người buôn bán giàu có)

U U ở cái nhà cũ kia đã lâu, tay đều đầy bụi bặm nên ngượng ngùng không dám sờ lâu mấy đồ nội thất trông rất quý của nhà người ta, bé chỉ có thể mở to mắt hâm mộ nhìn ngắm.

Cô bé buồn bã làm lòng khán giả đều mềm nhũn.

Joe nhận ra niềm khao khát của U U, cúi người hỏi bé:

"Em thích nhà của anh à? Giường của nhà anh rất lớn, em có thể tới đây ngủ."

U U ngây ngốc còn chưa trả lời thì đằng sau đã vang lên một âm thanh lạnh lẽo:

"Không được, U U muốn ngủ với tôi."

Không cần nghĩ Joe đã biết là Cố Diệu Diệu.

Joe lập tức xụ mặt, tuy hắn là anh trai lớn nhất nhưng hắn vẫn không nhịn được cáo trạng với ba:

"Ba ơi, em Diệu Diệu thật độc đoán, em ấy không cho U U chơi với chúng ta."

Ba Joe đành chịu nói: "Vì U U là em gái của Diêu Diệu mà."

Cố Diệu Diệu vô cùng đắc ý hất hất cầm.

Joe càng nóng nảy.

"Vậy, nếu con cũng cũng muốn U U làm em gái con thì phải làm sao ạ?"

"Chuyện này con phải hỏi U U nha."

Quả nhiên Joe hỏi U U ngay: "Em có thích ca ca không?"

U U không hiểu hắn đang hỏi gì nên cười rất ngọt ngào đáp:

"Em thích Đinh Nghiêu ca ca!"

Vừa lúc Đinh Nghiêu đi tới đằng sau bé thì nghe được lời này.

Cố Diệu Diệu vô tình phun tào*: "Em chỉ là thích mặt của người ta thôi."

(*chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc)

Nghĩ đến đây, Cố Diệu Diệu tò mò hỏi:

"Nếu có người đẹp hơn cả hắn thì có phải em liền không thích Đinh Nghiêu ca ca nữa?"

U U ngẩn người, giống như tạm thời bé còn chưa tính tới khả năng này.

Mấy bạn nhỏ cỡ tuổi U U đều cảm thấy nam sinh soái nhất là hơn kém mình không quá hai mươi tuổi.

Muốn tìm ra người tầm tuổi Đinh Nghiêu soái hơn anh, hình như.. có chút khó.

Mặc kệ đi!

U U lâm vào trạng thái triết học gia ngây người tự hỏi một lát, không suy nghĩ ra được cái gì có ích thì rất nhanh bé liền từ bỏ cái vấn đề phiền phức này, nhảy nhót đi theo chị ra ngoài.

Phía trên biệt cao cấp nhà Joe một chút là địa điểm tổ chức tiệc lửa trại.

Các thôn dân đã nhiệt tình đốt lửa trại lên, bắt đầu vây quanh lại vừa hát dân ca vừa nhảy, bọn họ gia nhập giữa chừng, tuy họ sẽ không hát nhảy chung nhưng náo nhiệt thì vẫn phải tham gia.

".. Lửa trại hôm nay, hoạt động của chúng ta không chỉ là nhảy múa cùng dân bản địa mà các cặp cha con còn phải tham gia trận thi đấu đầu tiên."

Chu đạo bế U U ngồi lên cổ mình, làm mẫu cho mọi người:

"Mỗi bé sẽ được chuẩn bị một khăn trùm đầu màu vàng, lát nữa sẽ chia thành sáu đội, mấy bố không được động thủ, còn các bé con sẽ cướp khăn trùm đầu của đối phương, ai bị cướp mất khăn trùm rồi sẽ bị loại, cuối cùng ai có nhiều khăn nhất sẽ là quán quân."

"Mọi người đã hiểu chưa?"

Những người còn lại gật đầu, còn Cố Diệu Diệu giơ tay hỏi:

"Cháu và U U chỉ có một người bố thì 6 đội ở đâu ra ạ?"

Chu đạo hiền từ cười: "Con với bố con một đội, còn U U và Đinh Nghiêu là một đội nha."

Cố Diệu Diệu & U U & Đinh Nghiêu: Ba khuôn mặt khϊếp sợ.

Đây quả nhiên là một tên đạo diễn cáo già xảo quyệt.

Nếu để bọn họ tự chọn thì chắc chắn Cố Khải Châu sẽ chọn U U, còn Cố Diệu Diệu sẽ chọn Đinh Nghiêu.

Nhưng nếu chọn như vậy thì chương trình sẽ không được thú vị nữa.

Bỏi vì hiện tại người thông minh đều đã phát hiện tình cảm cha con của Cố Diệu Diệu và Cố Khải Châu khá lạnh nhạt, mà U U tời giờ vẫn không dám nói chuyện với Đinh Nghiêu.

Có thể nói, Chu đạo hiểu rất rõ khán giả của hắn muốn xem cái gì.

"Vâng? Cháu không muốn! Cháu đổi với U U!" Quả nhiên Cố Diệu Diệu kháng cự.

"Cháu cháu cháu cũng muốn cặp với ba ba!"

Khuôn mặt nhỏ của U U đỏ bừng, bé giơ cao tay lên.

Hic.

Ngồi trên vai Đinh Nghiêu ca ca ngượng ngùng lắm.

Quá xấu hổ rồi!

Chu đạo lại ôn nhu bác bỏ:

"Đây là quy tắc, bé ngoan là phải tuân thủ quy tắt của trò chơi."

Cố Diệu Diệu mới không thèm để ý ngoan hay không ngoan, nhưng U U lại nhanh chóng bị lừa.

"Vậy, vậy được ạ.."

U U thật cẩn thận nhích đến cạnh chân Đinh Nghiêu, nhút nhát sợ sệt nhìn anh, hoàn toàn không có chút nhảy nhót hưng phấn nào như đối với TV ở nhà.

Đinh Nghiêu rũ mắt nhìn cô bé cao đến đầu gối mình.

Khác hoàn toàn với thiếu nữ có đôi môi đỏ mọng, sáng sủa rực rỡ trong trí nhớ.

Cô bé ba tuổi như chùm hoa tử đinh hương (1) nho nhỏ, rụt rè non nớt, là một cục bông trắng trẻo sạch sẽ, sinh ra đã không có chút phiền não nào, nhìn một lần là có thể thấy sâu bên trong.

Mà cùng lúc Đinh Nghiêu đánh giá U U thì U U cũng trộm quan sát anh.

Phản chiếu trong mắt bé là một thiếu niên mới 14 tuổi.

So với nam sinh cấp 2 bình thường thì tóc Đinh Nghiêu được chăm chút rất đẹp, tóc đen mềm mại được cắt thật khéo léo, ngọn tóc hơi dài qua lông mày, lộ ra một đôi mắt sáng sủa thẳng thắn.

Gió cuối xuân thổi bay vạt áo trắng, thân hình gầy ốm cao cao có nét trẻ con lại có dáng vẻ của một thiếu niên.

* * *Rất là đẹp!

Hai con mắt nông cạn của U U dính vào vẻ đẹp của Đinh Nghiêu, bé tạm thời quên đi vụ nước mũi xấu hổ, mắt cười cong cong giang hai tay:

"Ôm một cái!"

Đinh Nghiêu hơi giật mình.

Cặp mắt nhìn anh trong suốt lại đơn thuần.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú thật dễ khiến người ta sinh ra ảo giác "Ngươi chính là cả thế giới của bé."

Khi bế bé con đặt lên vai, tâm tình của Đinh Nghiêu rất phức tạp.

Con nhóc không phòng bị chút nào, ngây thơ không biết gì tin tưởng hắn, đây rõ ràng là phát triển thuận lợi như trong kế hoạch.

Nhưng sao hắn cứ cảm thấy.. Hình như hắn đang làm chuyện gì đó xấu xa?

Cố Diệu Diệu xụ mặt, lạnh lùng nhìn U U vô tâm vô phổi chưa chi đã bỏ phe cô, quay đầu ôm ấp với idol nhỏ của bé.

Cái loại em gái nhan cẩu không tiền đồ này thật khiến cô thất vọng!

"Diệu Diệu? Con.. muốn ngồi lên chứ?"

Cố Khải Châu ngồi xổm xuống trước mặt Cố Diệu Diệu.

Ông gãi gãi đầu, muốn chủ động bế cô nhưng tay giơ lên lại cảm thấy cả người cô như con nhím, không biết nên đặt tay chỗ nào.

Cố Diệu Diệu vô cảm đưa tay ra, lúc này Cố Khải Châu mới miễn cưỡng nâng cô đặt lên trên vai.

Lúc Cố đạo đưa khăn trùm cho Diệu Diệu, Cố Khải Châu giữ lấy hai chân nhỏ của cô tìm lời để nói:

"Lát nữa Diệu Diệu cố lên! Nếu là em con thì ta cũng không hy vọng nhiều, nhưng con thì ta rất yên tâm! Cố lên! Xí nữa chúng ta cướp hết khăn của bọn họ!"

Cố Diệu Diệu có chút kinh ngạc.

Đây là lần đầu.. Cô được Cố Khải Châu tin tưởng như vậy.

Lại nghĩ nghĩ thì hình như được Cố Khải Châu bế lên vai ngồi cũng là lần đầu.

Công việc của Cố Khải Châu rất bận, hai ba tháng không về nhà là bình thường, đời trước U U sợ cô đoạt ba của bé nên suốt ngày như keo dán, lúc nào cũng dính lấy Cố Khải Châu.

Mà từ nhỏ cô đã không thích làm nũng, hầu hết thời gian chỉ có thể ngước nhìn hai cha con họ chơi cưỡi ngựa bay cao.

Cái vị trí kia là của U U, chưa bao giờ là của cô.

Giờ phút này Cố Diệu Diệu nhìn đỉnh đầu Cố Khải Châu, ông nắm hai chân cô, nói đùa với bố Điềm Điềm: "Tuy tôi không được giỏi nhưng Diệu Diệu nhà chúng tôi chắc chắc có thể."

Mấy lời khoe con gái lạ lẫm này làm Cố Diệu Diệu nhất thời có chút mờ mịt.

Có lẽ bản thân cô không có cảm giác gì nhưng khán giả vẫn luôn nhìn chăm chú bọn họ đã nhận thấy được chút thay đổi kỳ diệu.

【 Hình như đây là lần đầu Cố đạo khen Diệu Diệu trong chương trình đúng không? 】

【 Này có tính là lần đầu hắn ở một mình với Diệu Diệu không? 】

【 Con gái vợ trước và có gái hiện tại thật sự chênh lệch rất lớn.. Hình như Diệu Diệu còn hơi lạ lẫm với Cố Khải Châu 】

【 Nghe nói lúc trước luôn ở cùng bà ngoại nên giờ mới không được thân nhau lắm? 】

【 Diệu Diệu cũng thực đáng yêu! Đừng vì con bé không ưa làm nhũng mà xem con bé là người lớn chứ! 】

【 Diệu Diệu và U U đều là tiểu bảo bối! Đều cần một cái ôm! 】

"Thời gian chuẩn bị kết thúc, cả nhà mỗi người vào vị trí của mình nào!"

Nghe được âm thanh Chu đạo thổi còi, Đinh Nghiêu cõng theo U U trên vai đến gần lửa trại tập trung.

"U U, quy tắt Chu đạo vừa nói em nghe hiểu không?"

U U ngồi trên đôi vai gầy yếu của thiếu niên còn chút choáng váng, đầu dưa nhỏ của bé xiêu xiêu vẹo vẹo, nhỏ giọng nói:

"Có phải chúng ta phải cướp khăn trùm trên đầu người khác?"

"Đúng rồi, U U thật thông minh."

Lời khen không thiện chí của Đinh Nghiêu thật sự dỗ U U đến vui vẻ, vì thế lúc thời gian thi đấu chính thức bắt đầu, bé thật tập trung, muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Đinh Nghiêu ca ca.

Ánh mắt hay ngây ngốc của bé cũng sắc bén thêm đôi chút, U U ghé vào đỉnh đầu Đinh Nghiêu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Chu Chu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, vươn tay muốn lấy khăn của hắn.

"Bíp bíp!"

Tiếng còi vang lên.

"Nhóm U U Đinh Nghiêu, out!"

Móng vuốt nhỏ của U U còn đang treo giữa không trung, chỉ cách khăn của Chu Chu có 20 cm.

Bé ngẩng đầu nhỏ lên liền thấy.

Ối!

Khăn của bé biến mất rồi!

Joe đang cầm khăn của U U cũng rất ngỡ ngàng.

Nhóc ta gãi gãi đầu, cứ như bản thân nhóc cũng chưa từng nghĩ sẽ đơn giản vậy, nhỏ giọng nói:

"Anh, anh chỉ thử thử.."

Cuộc thi bắt đầu chưa được nửa phút, U U cùng đỉnh đầu trống trơn và Đinh Nghiêu ngồi xổm bên bờ ruộng với nhau, lẻ loi nhìn mấy bạn nhỏ khác đang vui cười đuổi nhau quanh lửa trại.

Hắn là ai?

Hắn đang ở đâu?

Vì sao bọn họ vui vẻ như vậy?

Đinh-ham muốn thắng bại rất lớn-Nghiêu mặt vô cảm nhìn về phía Cố U U đang chơi bùn.

Hình như bé không quan tâm gì đến thắng thua, tuy chơi chưa được 2 phút đã out nhưng lực chú ý của bé lại rất nhanh đã bị những thứ khác hấp dẫn.

"Đinh Nghiêu ca ca, anh xem này!" Cô bé phấn khởi đưa cho anh xem, "Anh xem cái này có phải rất giống bánh tròn!"

Đinh Nghiêu: .

Vậy mà Cố U U lại chơi bùn.

Cố U U lại có thể nhào bùn thành một đống phân.

Cố U U nhào bùn thành phân rồi vậy mà còn đưa cho hắn xem!

Trong đầu anh không tự chủ được mà tưởng tượng cảnh tượng Cố U U hai mươi tuổi đưa một cục bùn như phân cho anh nhìn.

Khóe mắt anh giật giật, gắng hết sức để bình tĩnh đáp:

Hắn khóe mắt co giật, kiệt lực bình tĩnh mà đáp:

"Rất, rất giống.."

Điên rồi.

Thế giới này điên rồi.

Nhưng U U cầm bùn thấy Đinh Nghiêu cười gượng gạo thì tưởng anh đang giận bé.

Vì thế U U cuống quýt vứa đống bùn bé nhào cẩn thận cả buổi ra, đi dỗ anh:

"Đinh Nghiêu ca ca, thật xin lỗi, U U đã không cẩn thận để người ta cướp đi khăn, anh đừng giận U U được không.."

Đinh Nghiêu hoàn toàn không ngờ đầu nhỏ này có thể bổ não nhiều như vậy, nháy mắt đã từ vui vẻ nhào bùn biến thành tủi thân uất ức.

"Không phải.. U U em hiểu lầm rồi.. Anh không có giận em.."

Nhưng U U không tin lời giải thích của anh.

Không chỉ không tin, bé còn càng nói càng áy náy, khóe miệng méo thành một vòng cong đáng thương, mắt thấy sắp có nước mắt trào ra.

"Từ từ bình tĩnh! Đừng khóc đừng khóc!"

Hiện tại Đinh Nghiêu thấy bé sắp khóc da đầu liền tê dại.

Sau khi ổn định U U, anh lập tức đi tìm một cô bé ăn kẹo anh thấy khi nãy trong đám người.

Camera quay cả đường Đinh Nghiêu đi thì thấy Đinh Nghiêu không hiểu sao đột nhiên đi vào trong quần chúng đang vây xem, ngồi xổm xuống dịu dàng nói với một bé gái đang ăn kẹo:

"Em gái, em còn kẹo không?"

Khán giả: ?

Sao cứ như hành động của đại ca cấp 2 chặn đường cướp học sinh tiểu học thế nhỉ?

Bé gái kia trông khoảng bảy tám tuôi, rất hào phòng cho Đinh Nghiêu bao kẹo.

Dù sao thì người đẹp làm gì cũng được tha thứ.

Đinh Nghiêu lấy được kẹo xoa đầu cô bé, qoay đầu liền như một tên tra nam vô tâm, mở bao kẹo bỏ vào miệng U U.

"Ăn kẹo rồi thì không được khóc."

Đinh Nghiêu vốn không có kiên nhẫn dỗ con nít, chỉ tùy tiện lấy vài viên kẹo để dỗ, tệ lắm thì cũng bịt miệng nhỏ được một lúc lại không ngờ con nhóc này thật sự không khóc nữa.

"Cảm ơn ca ca."

Hu hu.

Cả một ngày bé chưa được ăn kẹo rồi.

Đinh Nghiêu ca ca quả nhiên là một anh trai vừa đẹp vừa tốt bụng!

Bé con vô cùng biết ơn lấy hết can đảm báo đáp, nghiêm túc an ủi anh:

"Anh đừng giận em, em đi xin chú Chu, xin chú ấy cho em một cơ hội nữa."

"Ài không phải.."

Anh chưa kịp ngăn cản U U đã thấy tấm lưng bi tráng của bé đi đến cạnh Chu đạo, giật nhẹ góc áo ông:

"Chú Chu, làm ơn làm ơn, cháu có thể tham gia lần nữa không ạ? Đinh Nghiêu ca ca không vui, cháu muốn làm anh ấy vui lại, xin chú đó."

Móng vuốt nhỏ của cô bé bẩn như con mèo nhỏ cứ quơ quơ trước ngực, ánh mắt chân thành tha thiết đầy chờ mong.

Đinh Nghiêu đuổi theo nhất thời sững sờ tại chỗ.

Anh rất muốn hoài nghi có phải Cố U U lên âm mưu cố ý bôi đen anh qua livestream không.

Nhưng đôi mắt bé con ngập nước, nghiêm túc như vậy, giống như anh nhăn mày một cái thì bé sẽ đau lòng theo.

Đinh Nghiêu không biết bé có phải thật sự đau lòng cho anh nhưng khán giả thì là thật.

【 Hiu hiu hiu sao cục cưng lại khóc khóc, bé khóc chị cũng muốn khóc theo 】

【 Làm ơn làm ơn, cho tiểu khả ái U U của chúng ta thêm một cơ hội được không? Bé con thật thảm không được trải nghiệm trò chơi thật vui! 】

【 U U đừng buồn! Đinh Nghiêu ca ca của bé rất vui! Được bảo bối đáng yêu như này đau lòng ai không vui! 】

【 Không vui cũng phải vui cho tui! 】

Chu đạo cũng bị đôi mắt ngập nước của U U nhìn đến băn khoăn, vì thế thừa dịp nghỉ ngơi giữa trận thì ông hỏi những người còn lại trong trận có đồng ý chơi lại một ván?

Ngoài Cố Diệu Diệu thì các bạn nhỏ cùng đồng thanh:

"Đồng ý!"

Bọn họ siêu siêu đồng ý!

Cố Diệu Diệu thành thạo knockout tất cả bọn họ làm họ cũng chẳng có cảm giác sung sướиɠ thi đấu gì!

Cố Diệu Diệu cầm một nhúm khăn trùm đầu, lắc lắc đuôi ngựa.

Hừ.

Còn dám bắt nạt em gái tôi, ai cũng đừng mơ được yên!

16/8/2021

Hoa tử đinh hương:Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi - Chương 18: Diệu tỷ uy vũ!Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi - Chương 18: Diệu tỷ uy vũ!