Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 169.2: Chê bẩn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 169.2: Chê bẩn

Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt.

* * *

"Em đã cướp kẹo của con bé?"

Hơi thở tự nhiên của chúa sơn lâm rất có lực uy hϊếp với các yêu quái khác, huống chi Hầu Thời Việt có lợi hại hơn cũng chỉ là một con khỉ nhỏ chưa trưởng thành, lập tức bị dọa sợ đến mức không thể di chuyển.

"Là.. Là em.."

"Lúc tới sở thú, hẳn là Lộc tiên sinh đã nói với từng tiểu yêu quái rằng trong thành phố không giống trên núi, bọn em tới đây thì phải học tập và tuân thủ những mẫu mực của xã hội loài người đi?"

Khỉ con đáng thương bị dọa đến mức sau lưng chảy ròng mồ hôi lạnh.

Quá kinh khủng!

Hơi thở của người này quá kinh khủng! Rốt cuộc sư tử có ăn thịt khỉ không vậy?

"Buổi tối hôm nay không cần ăn chuối, tự kiểm điểm một chút đi."

Hầu Thời Việt vừa cho rằng chuyện này cứ như vậy qua đi, nào ngờ giây tiếp theo Ung Trạch đã vươn tay tới, tiến về phía trán của hắn chính là một-

Cú búng trán vững chắc.

"Wow.." U U ngạc nhiên nhìn Hầu Thời Việt lăn ra thật xa: "Cậu ấy bị làm sao vậy? Vì sao có thể giống cái bánh xe như vậy? Lăn lộc cộc lộc cộc.. thật là xa?"

Ung Trạch dùng mu bàn tay sạch sẽ cọ đi một hạt bụi ở chóp mũi của bé.

"Muốn biết?"

"Muốn!"

Gấu mèo nhỏ còn đang đứng một bên cười ha ha vì Hầu Thời Việt đã bị trừng phạt, không nghĩ tới bản thân không kịp đề phòng, ác mộng đã đột nhiên rơi xuống đầu mình.

Ầm–

"Chính là như vậy." Ung Trạch bình tĩnh thu tay về.

Đây chỉ là hình phạt nhỏ dành cho Trì Hoán, cậu không dùng nhiều sức.

Lúc này U U rốt cuộc đã thấy rõ động tác của Ung Trạch, bé nhìn Trì Hoán nhào lộn trên mặt đất một vòng xong, kích động vỗ tay: "Đây là thủ đoạn gì! Thật lợi hại! Anh Ung Trạch, em muốn học cái này!"

Trì Hoán: . Mi học cái rắm.

* * *

Hầu Thời Việt bị phạt đứng một tiếng, sau đó mới nghe được mấy con khỉ nhỏ khác nói cho thông tin của U U.

"Hóa ra nó không phải tiểu yêu quái mà là người."

Thành tích bài kiểm tra kiến thức tổng quát về yêu quái của Hầu Thời Việt rất tốt, hắn biết cái gì gọi là sự lại giống, không giống loại yêu quái nhiều tuổi mà não nhỏ như Trì Hoán.

"Là người thì sao chứ?" Hầu Thời Việt nhìn tới hộp kẹo hắn nhặt về kia: "Là người thì rất ghê gớm à? Là người thì có thể mắng yêu quái bẩn sao? Không thể kỳ thị chủng tộc thế này được!"

Nhóm khỉ con: ?

"Anh Thời Việt, nếu anh ghét nó như vậy thì anh rửa kẹo làm gì vậy?"

Hầu Thời Việt đã hóa thành hình người vừa rửa tay vừa rửa kẹo: "..."

"Ai cần mày lo!"

Hầu Thời Việt thẹn quá hóa giận đuổi đám khỉ xem náo nhiệt đi, hắn cũng không biết mình đang tức giận cái gì, nhìn viên kẹo đã được rửa sạch lớp đường trên bề mặt trong hộp, lầm nhẩm lầm bầm nói: "Nhân loại đúng là phiền phức! Lúc mình ở trong núi ngày nào cũng tắm rửa, rõ ràng là con khỉ thích sạch sẽ nhất đó có được không!"

Nhân lúc đêm trăng mờ gió lớn, Hầu Thời Việt sờ soạng đến khu gấu trúc ở sở thú.

Kỳ thật không phải hắn cố tình muốn hóa thành hình người. Trong mắt tiểu yêu quái, hình người không có những tiện lợi của động vật.

Nhưng nếu ở nguyên hình, hắn phải dùng tứ chi di chuyển, móng vuốt vừa rửa sạch sẽ lại bị bẩn.

Cho nên mới nói.. Nhân loại thật phiền phức!

Hầu Thời Việt hùng hổ nghĩ, mở cửa khu gấu trúc ra.

Hắn biết nơi này ngoài gấu trúc loài người kia còn có gấu trúc bình thường, vì vậy động tác rất nhẹ nhàng.

Đèn trong khu gấu trúc còn sáng, nhà gỗ nhỏ có cửa được đặt trên cây, ánh đèn vàng cam ấm áp, nhìn qua là một mái nhà nhỏ thoải mái.

"Cậu là ai vậy?"

Hầu Thời Việt còn đang do dự có nên gọi người hay không thì đã nghe thấy âm thanh của U U truyền đến từ trên cây.

Một bóng dáng tròn tròn màu trắng chậm rì rì bám thân cây trèo xuống dưới, trên đường đi còn xém chút trượt chân rơi vì chân trơn.

Động tác của bé có chút vụng về, nhưng là kiểu vụng về đáng yêu.

Giống như lúc bé nhào lộn trước mặt hắn hôm nay, ngốc nghếch đáng yêu.

"Trả mi." Hầu Thời Việt hơi mất tự nhiên nhét hộp kẹo vào trong ngực bánh bao nhỏ.

"Kẹo ta đã rửa sạch hết mới trả lại mi, về sau mi không được bảo Ung Trạch búng ta nữa, biết chưa?"

Hắn bị búng rất đau!

Quan trọng nhất là hắn còn làm trò lăn vài vòng trước mặt nhiều khỉ con như vậy, mặt mũi của khỉ biết ném ở đâu? Về sau hắn biết tung hoành ở sở thú kiểu gì?

U U nhìn hộp kẹo trong ngực, lúc này mới phản ứng lại người này là ai.

"Cậu là con khỉ nhỏ đúng không?"

Gấu trúc con di chuyển bước chân, vươn đầu nhìn sườn mặt của hắn.

"Cậu trông đẹp hơn mình tưởng tượng một chút."

Hầu Thời Việt không nghĩ tới bé sẽ nói như vậy.

Tiểu yêu quái chỉ biết khen đánh nhau lợi hại, chưa bao giờ sẽ khen ngoại hình của người khác, hơn nữa trong mắt yêu quái ai cũng như nhau.

Hóa ra từ ngữ khen ngợi của nhân loại cũng nhiều giống như lời chửi nha..

Hắn muốn khoe khoang một chút, nhưng còn chưa mở miệng đã nghe U U nói tiếp: "Nhưng mà vẫn không đẹp bằng anh Ung Trạch, anh Ung Trạch là đẹp nhất!"

Hầu Thời Việt: ?

Còn không quên hạ thấp hắn hả?

"Cậu mở hộp kẹo giúp mình được không? Mình mở không được."

U U vẻ mặt đau khổ, móng vuốt gấu trúc của bé sử dụng không tốt chút nào, cào hư hộp có lẽ làm được nhưng muốn mở ra lại cần phải cố gắng rất nhiều.

"Được."

Hầu Thời Việt nhẹ nhàng mở ra giúp bé.

"Thuận tiện có thể đút mình một chút không." U U được voi đòi tiên: "Mình chưa rửa tay, tay dơ dơ."

Sau khi nghe được một câu này, Hầu Thời Việt mím môi.

"Mi không chê tay ta bẩn?"

U U sửng sốt: "Mình.. Có sao?"

Bạn nhỏ có bệnh hay quên, U U lại không hề mang thù, hoàn toàn không nhớ được việc bản thân đã từng vô tình tổn thương tâm hồn của một tiểu yêu quái.

"Mi có!" Hầu Thời Việt nắm một viên kẹo dậm chân: "Mi còn không thừa nhận! Rõ ràng là có!"

Nó rõ ràng có ghét bỏ hắn bẩn! Đặc biệt ghét! Vậy mà nó dám không nhớ rõ!

U U không rõ vì sao hắn tức giận như vậy, ngày thường bé hôn chị một cái, chị bé còn ghét bỏ nước miếng bé bẩn, lúc ấy trên tay hắn toàn là đất, ghét bỏ một chút cũng rất bình thường nha.

Vì thế sau khi U U ngơ ngác nhìn hắn dậm chân tại chỗ một lát thì a ô một ngụm, ăn viên kẹo kia trong tay hắn.

"Còn tức giận không?"

Gấu trúc con ăn kẹo nhóp nhép chớp chớp mắt, đôi mắt tròn xoe đen như mực nhìn hắn.

"Cậu xem, mình không chê cậu."

Hầu Thời Việt nhìn tay hắn đầy nước miếng: "..."

Có phải nếu bây giờ hắn nói mình ghét bỏ bé thì sẽ có sư tử từ trên trời rơi xuống, búng hắn một cái hay không?

25/7/2022
« Chương TrướcChương Tiếp »