Chương 42.1

Giữ thể diện? Nàng lấy cái gì để giữ thể diện, lấy bụng chống sao? Vậy thì nàng có thể thắng đến tám phần.

Thẩm Linh Chu cúi đầu nhìn thoáng qua cái bụng tròn vo do mình vừa ăn điểm tâm, ở đáy lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi, gật đầu nhỏ, nãi thanh nãi khí: "Chu Chu giữ diện diện."

Tiểu cô nương mập mạp nhu thuận đáng yêu, lão phu nhân ôm Thẩm Linh Chu vào trong ngực, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hiếm lạ không chịu nổi: "Đi, để cho lão già kia nhìn xem, cô nương Trấn Viễn Hầu phủ chúng ta có bao nhiêu người hiếm lạ, miễn cho luôn mang hai cháu gái kia của nàng ra làm ta thèm."

"Lão nô đỡ ngài." Tống ma ma đưa nạng đến tay lão phu nhân, đưa tay nâng bà.

Thẩm Linh Chu chui từ trong ngực lão phu nhân ra, mang theo Hoa Hoa nhu thuận nhường sang một bên.

Lão phu nhân một tay chống nạng, một tay chống tay Tống ma ma, chậm rãi đi về phía trước, còn không quên quay đầu phân phó: "Các ngươi chiếu cố Chu Chu một chút."

"Vâng." Đám người đáp.

Thẩm Linh Chu cọ đến bên người Mai di nương cao lãnh đẹp trai, vươn tay mập mạp nắm lấy đầu ngón tay nàng, nâng đầu nhỏ ngọt ngào hô: "Di di."

Mai di nương cúi đầu nhìn thoáng qua cô nàng mập mạp lôi kéo làm quen với nàng, ánh mắt lạnh lùng không nói gì. Nhưng tay lại nhéo trên tay cô bé mập mạp kia.

Thẩm Linh Chu cũng không quan tâm Mai di nương cao lãnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến lên cọ cọ trên mu bàn tay nàng, đi theo nàng.

Ninh lão phu nhân, Tô di nương, Mai di nương, Thẩm Linh Chu, mang theo một đám nha hoàn bà tử, xuyên qua Hầu phủ đi về phía cửa lớn, đi nghênh đón tân khách đến tham gia yến hội ngắm hoa.

Tên là yến hội ngắm hoa, thực sự là yến tiệc xem mắt.

Tân khách mời cũng không nhiều, cũng chỉ có nữ quyến của bốn hộ gia đình, đều là gia đình ngày xưa lui tới mật thiết với Trấn Viễn Hầu phủ.

Trong bốn gia đình này, phu nhân Tri phủ Dương Châu Trịnh lão phu nhân, là đối tượng mời chủ yếu của Ninh lão phu nhân hôm nay.

Trịnh lão phu nhân hôm nay sẽ mang theo hai đích tôn nữ đến đây. Cháu gái lớn Trịnh Uyển Du mới mười lăm tuổi, tri thư đạt lý, đoan trang hiền lành, tướng mạo bất phàm, là cháu dâu trong lòng Ninh lão phu nhân.

Từ mấy năm trước, hai vị lão phu nhân đã có ý định với nhau, muốn kết thân cho hai đứa nhỏ.

Chẳng qua sau đó Ninh Dịch Trì đột nhiên trúng độc, tình huống nguy cấp, gần như mất mạng, việc này cũng đành gác lại.

Hiện giờ, thân thể Ninh Dịch Trì tốt lên, mà Trịnh gia Đại cô nương không biết vì sao còn chậm chạp chưa đính hôn, Ninh lão phu nhân lúc này mới lại động tâm tư, bày ra hồi thưởng hoa yến này.

Ba nhà còn lại, cũng đều là biết rõ nhau với Trấn Viễn Hầu phủ, quan hệ thâm hậu.

Mấy vị phu nhân trong lòng đều hiểu rõ, hôm nay chính là đi cùng, nhưng cũng đều vui vẻ đến góp vui.

Thân thể lão phu nhân không tốt, chống nạng được người nâng đi chậm rãi.

Chân Thẩm Linh Chu quá ngắn, nắm tay Mai di nương, đi cũng không nhanh.

Một già một nhỏ, ngược lại vô cùng hài hòa.

Chờ mọi người đi tới cửa lớn, chỉ thấy ở cửa có một xe ngựa dừng đúng lúc.

"Ôi chao, lão bà tử ngươi còn sống." Trịnh lão phu nhân tóc hoa râm, tinh thần khỏe mạnh từ trên chiếc xe ngựa đi xuống đầu tiên, nhìn thấy Ninh lão phu nhân, liền sảng khoái cười ha ha chào hỏi.

Ninh lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, cầm nạng đập đập trên mặt đất, cố ý nghiêm mặt: "Lão già như bà không phải cũng chưa chết sao."

"Ha ha ha!" "Ha ha ha!" ......

Mấy vị phu nhân từ phía sau xe ngựa đi xuống, nghe được hai vị lão phu nhân này ân cần hỏi thăm như thế, nhất thời nhịn không được cười ra tiếng.

Vui vẻ luôn dễ lây nhiễm, Thẩm Linh Chu nhìn buồn cười, cũng cười khanh khách không ngừng.

Trịnh lão phu nhân đã đi tới trước mặt Ninh lão phu nhân, hai người đang hàn huyên, nghe được tiếng cười như chuông bạc, tìm thanh âm cúi đầu nhìn lại.

Mắt ngọc mày ngài, tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, bộ dạng mũm mĩm hồng hồng, ăn mặc một thân váy màu hồng nhạt thêu hồ điệp, nhe răng sữa cười như một đóa hoa.

Thân thể nhỏ nhắn tròn trịa thấp lè tè đeo ngang một cái vải màu hồng, trong túi vải chứa một con nhỏ màu trắng cũng mập mạp y vậy.

Một người một chó, bộ dáng kia có bao nhiêu đáng yêu động lòng người liền có bấy nhiêu.

Trái tim Trịnh lão phu nhân nhất thời tan ra, hơi khom lưng, ngay cả thanh âm cũng không tự biết mà mềm mại lại: "Ai u, đây là tiểu cô nương từ đâu tới, sao lại khiến người ta hiếm lạ như vậy!"

Nghĩ đến Đại tướng quân thúc thúc thân phận mẫn cảm của mình, Thẩm Linh Chu không biết tổ mẫu sẽ giới thiệu mình như thế nào, nàng cũng không dám nói lung tung, chỉ lo nhe răng cười.

Hai nhà có quan hệ tốt, Trịnh lão phu nhân trước kia cũng thỉnh thoảng đến Hầu phủ bái phỏng, tự nhiên biết chuyện của Thẩm Linh Chu, cũng từng gặp qua nàng.

Chẳng qua đã lâu không gặp, bà nhất thời không thể liên hệ được tiểu cô nương xinh đẹp thông minh lanh lợi này, cùng với Chu Chu nhỏ bé làm người thương xót lúc trước kia mà thôi.

Ninh lão phu nhân đoán được bà không nhận ra, đưa tay vuốt đầu nhỏ của Chu Chu có chút đắc ý nói: "Đây là cô nương Hầu phủ chúng ta."

"Hầu gia sinh? Sinh khi nào, tại sao ta chưa từng nhìn thấy?" Trịnh lão phu nhân buồn bực hỏi.

Mỗi lần bà mang theo hai cháu gái đến Trấn Viễn Hầu phủ, Ninh lão phu nhân nhìn cháu gái bà ánh mắt giống như muốn cướp.

Nếu Hầu gia sinh ra một tiểu oa nhi xinh đẹp sáng ngời như vậy, vậy Ninh lão phu nhân này đã sớm phải khoe khoang với bà.

"Nếu Hầu gia có mệnh tốt kia, ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh." Ninh lão phu nhân hừ lạnh một tiếng.

Lập tức lại vẻ mặt trìu mến vuốt đầu nhỏ của Chu Chu: "Đây là Chu Chu của chúng ta a."

Trịnh lão phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, lại nhìn kỹ một chút, không phải sao.

Muốn hỏi đứa nhỏ này khi nào thì tốt, nhưng cửa lớn không phải là chỗ nói chuyện, liền gật gật đầu với Ninh lão phu nhân không mở miệng nữa.

Phu nhân ở xe ngựa phía sau mang theo các cô nương trang điểm lộng lẫy đi tới, Ninh lão phu nhân nhiệt tình chào hỏi.

Chào chào, hàn huyên, vô cùng náo nhiệt. Chào hỏi xong, Ninh lão phu nhân kêu mọi người đi vào trong.

Yến hội ngắm hoa, tự nhiên là phải ở trong hoa viên. Tô di nương đã sớm bố trí xong bàn ghế trong đình hậu hoa viên, bày đầy trà điểm tâm, trái cây đồ ăn vặt.

Hôm nay ánh nắng tươi sáng, hoa tươi trong vườn nở rộ, trong không khí có đủ loại hương hoa, thấm vào ruột gan.

Lão phu nhân gọi mọi người ngồi xuống. Bốn vị phu nhân và lão phu nhân ngồi một bàn, uống trà, tán gẫu.

Năm cô nương ngồi ở bàn bên cạnh phu nhân, có chút câu nệ nhỏ giọng nói chuyện, nhìn phong cảnh.

Tô di nương tuy rằng hiện tại quản gia đình, nhưng thân là thϊếp thất, loại tràng diện này là không thể ngồi xuống, bằng không chính là coi thường những phu nhân khác.

Ý cười của nàng trong suốt đứng ở phía sau lão phu nhân, khéo léo trang nhã, cẩn thận hầu hạ, tâm tình cũng coi như không tệ.

Lão phu nhân nói, hôm nay sau trận yến hội này, mặt khác lại thưởng nàng mười lượng bạc.

Mai di nương một mình ngồi trên ghế đá cách đình không xa, ở nơi đó phơi nắng.

Mặc dù trước mặt tân khách, Mai di nương đã cực lực làm ra cử chỉ kỹ lưỡng đoan trang.

Nhưng cánh tay tùy ý chống lên bàn đá của nàng, lại vẫn làm cả người có chút lười biếng tản tản.

Nhưng không có cách nào, là người đều nhìn ra, Mai di nương đã cố gắng rồi.

Cái loại thanh lãnh đứng ngoài cuộc này, giống như mặc kệ thân ở nơi nào, bên cạnh có người nào, đều không liên quan đến nàng.

Nhìn bộ dáng thoải mái tự tại của Mai di nương, Thẩm Linh Chu có lòng muốn đi qua phơi nắng với nàng.

Nhưng lại nghĩ đến tổ mẫu dặn dò, muốn nàng giúp đỡ chọn tẩu tẩu, đành phải nhẫn nại tựa vào đùi lão phu nhân, an tĩnh làm một bảo bối ngoan.

Phu nhân nói chuyện, tầm mắt bị tiểu cô nương mũm mĩm hồng hồng trước người Ninh lão phu nhân hấp dẫn, đề tài tự nhiên rơi vào trên người Thẩm Linh Chu.

Lão phu nhân cười giới thiệu với các vị phu nhân: "Đây là cô nương Hầu phủ chúng ta, Chu Chu."

Lại vuốt đầu Thẩm Linh Chu, cười nói: "Chu Chu a, vị này là Trịnh gia nãi nãi, vị này là Quách gia bá mẫu, vị kia là Lâm bá mẫu của con, còn có vị này là Triệu thẩm thẩm của con."

Sợ tiểu cô nương nhớ không được, lão phu nhân cũng không nói phu nhân đến từ nhà nào, chỉ là đơn giản giới thiệu cách xưng hô.

Thẩm Linh Chu đứng vững, cúi cúi thân thể nhỏ nhắn mập mạpvới các vị phu nhân, nãi thanh nãi khí lần lượt hô một lần.

Tiểu cô nương tròn vo còn mang theo một con chó nhỏ, lúc cúi người chào hỏi, xiêu xiêu vẹo vẹo thiếu chút nữa té ngã, bị Ninh lão phu nhân một phen vớt được.

Tất cả mọi người cười không nhịn nổi. Thẩm Linh Chu cũng cười khanh khách theo.

Lão phu nhân vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của tiểu cô nương: "Chu Chu, đi tìm các tỷ tỷ chơi đi."

Chuyện chính tới rồi! Chọn tẩu tẩu!

Thẩm Linh Chu gật cái đầu nhỏ, cất bước chân ngắn, đi tới trước bàn các cô nương ngồi phía sau.

Nhìn các tỷ tỷ xinh đẹp, Thẩm Linh Chu nhe răng cười, thanh âm ngọt ngào: "Tỷ tỷ!"