Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Tiểu Trà Xanh Ba Tuổi

Chương 41.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vật nhỏ có biết tẩu tẩu là cái gì hay không, liền ở chỗ này mò mẫm ồn ào.

Ninh Dịch Trì dựa vào ngồi trên ghế, bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Thấy lão phu nhân không sai biệt lắm phải nghỉ trưa ngủ, Ninh Dịch Trì đi đến bên giường, vươn tay với tiểu cô nương: "Đi, trở về."

Thẩm Linh Chu đứng lên, dán mặt với lão phu nhân, nãi thanh nãi khí: "Tổ mẫu, Chu Chu đi."

Ninh lão phu nhân đưa tay vỗ vỗ trên cái mông nhỏ nhắn của tiểu cô nương: "Đi đi, Chu Chu nhớ rõ ngày mai lại đến thăm tổ mẫu nhé."

Thẩm Linh Chu ngoan ngoãn gật cái đầu nhỏ, xoay người đẩy Thế tử ca ca vươn tới muốn ôm nàng: "Chu Chu đến."

Luôn ôm tới ôm lui, cái này là muốn ôm đứa nhỏ thành một quả bóng mà, thật sự là.

Thẩm Linh Chu nằm sấp xuống giường, tự mình mang giày nhỏ, đeo túi vải và vớt chó nhỏ từ trên giường lên, thành thạo quấn lên cổ, cất chân ngắn đi ra ngoài.

Một phen động tác, nước chảy mây trôi, triệt để bỏ qua Thế tử gia chờ ở một bên.

Ninh Dịch Trì chắp tay cáo từ lão phu nhân, xoay người đi theo phía sau tiểu cô nương ra cửa.

Ra khỏi cửa viện, nghĩ mình cũng nên ngủ trưa, Thẩm Linh Chu liền tự mình đi về phía viện tử của mình.

Ninh Dịch Trì tiến lên một bước, nắm bả vai nhỏ của tiểu cô nương làm cho nàng xoay người lại, sau đó ngồi xổm trước mặt nàng: "Không đi trong viện ca ca?"

Hai bàn tay mập mạp của Thẩm Linh Chu hợp lại đặt ở bên cạnh mặt, nghiêng đầu một cái: "Ca ca bận, Chu Chu buồn buồn."

Thế tử ca ca rất ít khi ngủ trưa, lại vừa mới từ bên ngoài làm việc trở về, khẳng định có rất nhiều việc bận rộn, nàng liền không đến quấy rầy.

Miễn cho Thế tử ca ca trong chốc lát lại bắt nàng uống nước, mội hồi lại hỏi nàng có muốn ăn cái gì không, chậm trễ chính sự nhiều.

Ninh Dịch Trì đưa tay sờ sờ trên đỉnh đầu tiểu cô nương: "Đi thôi, ca ca đưa ngươi trở về."

Một lớn một nhỏ hai người chậm rãi đi ở hậu hoa viên, Thẩm Linh Chu đưa tay kéo tay áo Ninh Dịch Trì: "Ca ca, Chu Chu tìm di di?"

Thế tử ca ca trước khi ra cửa, cũng dặn dò Tùng Lam không cho nàng đi tìm Mai di nương, hai ngày nay Tùng Lam đều nhìn nàng đến gắt gao, nàng chạy trộm vài lần đều bị ngăn trở về.

Hiện tại Thế tử ca ca đã trở lại, nàng phải nhanh chóng hỏi một chút. Còn phải học roi đâu.

Ninh Dịch Trì cúi đầu nhìn tiểu cô nương thấp bé, biết tâm tư của nàng, điểm một cái ở trên trán nàng: "Đi tìm thì được, nhưng không thể quấn lấy Mai di nương bay tới bay lui."

Thẩm Linh Chu cong mắt nở nụ cười, lắc lắc tay áo Ninh Dịch Trì, trơn tru nói cảm ơn: "Tạ ca ca."

Trong lúc nói chuyện, đến cửa tiểu viện, Thẩm Linh Chu buông tay áo Ninh Dịch Trì ra, mang theo Hoa Hoa chạy vào trong: "Tùng Tùng, Chu Chu đến."

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Linh Chu ăn điểm tâm xong, nắm tay Tùng Lam, trước tiên đi vào phòng lão phu nhân thỉnh an.

Ngoan ngoãn khéo léo nói chuyện với lão phu nhân một lát, lúc này mới cáo từ.

Từ chỗ lão phu nhân đi ra, trở về tiểu viện của mình, dạy cho sáu nha hoàn đã làm xong việc.

Bây giờ ngoài việc dạy chữ, nàng đã thêm dạy số đếm.

Đương nhiên, Thu Lục và Thu Tử tuy rằng tính tình không hoạt bát, cũng không thích nói chuyện, thoạt nhìn còn có chút mộc mạc, nhưng dù sao lớn như vậy, số đếm vẫn hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy tới đó, Thẩm Linh Chu dạy bốn tiểu nha hoàn cầm gậy gỗ nhỏ đếm, liền bố trí nhiệm vụ viết chữ cho Thu Lục Thu Tử.

Cả hai Thu Thu đều mười lăm hoặc mười sáu tuổi, học những điều này hơi chậm chút, mỗi ngày cũng còn rất nhiều việc phải làm.

Thẩm Linh Chu cũng không yêu cầu các nàng viết thật tốt, suy nghĩ các nàng có thể nhận ra mặt chữ là được.

Nhưng đối với bốn tiểu nha hoàn, yêu cầu của Thẩm Linh Chu có hơi cao hơn một chút.

Dù sao các nàng còn nhỏ như vậy, học nhiều một chút, học tốt một chút, nói không chừng lớn lên có thể làm một nha hoàn quản sự gì đó. Đến lúc đó có thể kiếm thêm chút tiền tháng, cũng có thể làm một ít công việc thoải mái một chút.

Chờ nàng dạy xong bốn tiểu nha hoàn đếm, Thu Lục và Thu Tử cũng viết xong chữ.

Thẩm Linh Chu kiểm tra xong, nghiêm trang khen hai câu "Tốt", liền cho hai người các nàng tan học, để cho các nàng đi bận rộn.

Sau đó lại mang theo bốn tiểu nha hoàn viết chữ lớn trong chốc lát, chờ cổ tay nhỏ của nàng viết đến mệt mỏi, một buổi sáng bận rộn bận rộn, cũng cứ như vậy mà qua.

Công tác giảng dạy hoàn thành, Thẩm Linh Chu đi ra ngoài cửa: "Tùng Tùng, tìm ca ca."

Đến giờ cơm, nàng đi ăn cùng Thế tử ca ca một bữa cơm.

Tùng Lam vội vàng đuổi theo, đưa tiểu cô nương một đường đến viện Thế tử gia. Thẩm Linh Chu vung tay nhỏ bé: "Tùng Tùng về, ăn cơm."

Tùng Lam đáp ứng, lại dặn dò tiểu cô nương thêm vài câu, nhìn nàng vào cửa phòng, mới xoay người rời đi.

"Ca ca, Chu Chu tới rồi." Thẩm Linh Châu cất chân ngắn vào cửa.

Không ai trả lời, nhìn xung quanh, phát hiện Thế tử ca ca không có ở trong phòng.

Nàng cởi túi vải ra, ôm Hoa Hoa ra đặt lên giường, roi nhỏ cũng đặt ở trên giường, quen thuộc đi vào trong, ghé vào cửa, nghiêng đầu nhìn xung quanh.

Ca ca cũng không có ở đây, người đâu rồi?

"Ở đây." Âm thanh Ninh Dịch Trì truyền đến từ ngoài cửa.

Chưởng quỹ Trân Ngọc Các đưa đồ tới, hắn đến sảnh đãi khách ở Đông Sương phòng xem.

Nghe Thường Sơn nói tiểu cô nương vào cửa, hắn liền vội vàng trở về. Quả nhiên, tiểu cô nương đang tìm hắn.

Thẩm Linh Chu xoay người, chỉ thấy Thế tử ca ca một thân xanh nhạt, trong tay nâng một cái hộp gỗ đi vào.

Tiểu cô nương cười ngọt ngào, nãi thanh nãi khí hô một câu: "Ca ca."

"Lại đây, xem có thích không." Ninh Dịch Trì đặt hộp gỗ ở trên giường, gọi tiểu cô nương.

Thẩm Linh Chu bịch bịch đi qua, cũng không cần Ninh Dịch Trì hỗ trợ, tự mình trèo lên giường, đá rơi giày nhỏ, ngồi ở trước hộp.

Bàn tay mập mạp vỗ tay trên hộp, tò mò hỏi: "Chu Chu?"

Ninh Dịch Trì gật đầu: "Chu Chu, mở ra đi."

Thẩm Linh Chu quỳ gối ngồi dậy, hai tay mập mạp cầm nắp hộp có chút nặng chậm rãi mở ra.

Ngay sau khi nắp mở ra, đôi mắt to xinh đẹp của nàng đột nhiên sáng lên. Đây là hai cái trâm cài tóc lần trước Thế tử ca ca vẽ cho nàng.

Oa! Nó cũng quá đẹp đi.

Những con bướm lấp lánh ánh vàng lắc lư, trên cánh khảm đầy bảo thạch màu đỏ lớn nhỏ khác nhau, dây xích màu vàng rơi xuống dùng hạt châu màu đỏ làm thành.

Cái này còn xinh đẹp hơn cái bị Thế tử ca ca làm hỏng.

Thẩm Linh Chu vươn tay mập mạp thật cẩn thận cầm lấy trâm cài tóc lên, nhìn trong chốc lát, làm điệu mò mẫm muốn đeo lên trên đầu nhỏ của mình.

Không có gương, bàn tay mập mạp sờ soạng nửa ngày, cũng không đeo được.

Ninh Dịch Trì cười đưa tay tiếp nhận, cắm một cái trâm cài tóc ở trên một cái bím tóc nhỏ của tiểu cô nương.

Thẩm Linh Chu lại đi xem trâm cài tóc hoa anh đào trong hộp. Trâm cài tóc hoa anh đào được làm bằng bạc, ba bông hoa anh đào không biết sơn màu gì mà có màu hồng nhạt, ở giữa là bảo thạch màu hồng, dưới tua rua bạc rơi xuống là ba viên đá màu hồng hình giọt nước.

Vừa rồi trâm cài tóc mày vàng phối hợp với bộ bướm màu đỏ công nghệ tinh xảo, phú quý xinh đẹp, nhưng so với tiểu cô nương mà nói, có chút quá mức trầm ổn dày nặng.

Trâm cài tóc hoa anh đào màu bạc này phối với màu hồng, quả thực chọc vào trong lòng tiểu cô nương.

Nàng dùng hai bàn tay nhỏ bé nâng trâm cài tóc lật qua lật lại nhìn xem, ánh mắt đều cười đến biến mất.

Ninh Dịch Trì nhìn buồn cười, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu tiểu cô nương: "Có thích không?"

Thẩm Linh Chu gật cái đầu nhỏ, chân mập mạp vặn vẹo từ trên giường đứng lên, đi tới trước mặt Ninh Dịch Trì.

Thân thể mập mạp tròn trịa dựa vào trước người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp mềm mại dán lên mặt Thế tử ca ca, giọng nói ngọt ngào nhu nhu: "Tạ ca ca." Thật lòng.

Ninh Dịch Trì giúp tiểu cô nương đeo trâm cài tóc hoa anh đào vào một bím tóc khác, có lần trước làm hỏng chuyện, lần này là nhẹ nhàng phóng khoáng, một chút cũng không dám dùng sức.

Chờ hắn đeo xong, Thẩm Linh Chu lắc lắc đầu nhỏ, nghe tiếng đinh linh lách cách kia, ngay cả gương cũng không cần nhìn, liền tự mình khen: "Đẹp mắt."

"Đẹp mắt." Ninh Dịch Trì nhịn không được cười, đưa tay cầm lấy tầng lửng của hộp gỗ lên: "Những bông hoa cài đầu này, là cửa hàng đưa tới, ngươi cầm chơi đi."

Hắn vốn là muốn bảo Trân Ngọc Các tặng thêm chút trang sức cao cấp tới, muốn mua thêm một ít gia sản cho tiểu cô nương.

Không biết là hắn nói không rõ ràng, hay là người phía dưới truyền lời không thỏa đáng, cuối cùng cùng hai cây trâm đưa tới, đều là một ít hoa đầu mà tiểu oa nhi đeo. Loè loẹt, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, chưởng quỹ nói đưa cho cô nương Hầu phủ chơi, mời hắn vui vẻ nhận.

Nếu đã đưa tới, vậy cho tiểu cô nương chơi đi. Ngày sau khi nào nhàn rỗi, lại mang tiểu cô nương đi chọn một ít là được.

Thẩm Linh Chu nhìn đống hoa đầu đủ màu sắc trong hộp, nhịn không được nở nụ cười. Nàng cầm lấy một cái nhìn, ngẩng mặt lên cười hỏi: "Cho Nha Nha?"

Những thứ này vừa nhìn chính là đồ tiểu cô nương nhà đeo chơi đùa, bốn tiểu nha hoàn nhà nàng vừa vặn cũng không có cái hoa đầu nào.

Ninh Dịch Trì cười nói: "Là của ngươi, ngươi tùy ý an bài." Chỉ cần vui vẻ là được rồi.

"Tạ ca ca ngao." Tiểu cô nương ôm nắm đấm ủi ui.

Thẩm Linh Chu lấy hết hoa đầu trong hộp châu hoa kia, đặt ở trên giường theo màu sắc phân chia. Trong lòng tính toán cái nào cho ai.

Ninh Dịch Trì ngồi ở một bên nhìn, đợi một lát, thấy tiểu cô nương bày ra không sai biệt lắm rồi đều thu lại, liền gọi Thường Sơn bày cơm.

Hai người yên lặng lại hài hòa ăn cơm trưa, bàn vừa thu xuống, tiểu cô nương liền căng da bụng trùng da mắt buồn ngủ, liên tiếp ngáp hai cái.

Nghĩ đến buổi chiều còn phải học chữ, học đếm với Thế tử ca ca, Thẩm Linh Chu cũng lười chạy về.

Nàng đi tới góc giường, lấy đệm nhỏ màu hồng nhạt mới xuất hiện trên giường của Thế tử ca ca tới, kéo a kéo a rồi trải phẳng.

Lại bày cái gối nhỏ màu hồng xinh đẹp tươi sáng ra, ôm Hoa Hoa nằm nghiêng người, liền chuẩn bị ngủ một giấc ở đây.

Chiếc chăn nhỏ màu hồng thêu đầy hoa anh đào cũng rất đẹp, nhưng hôm nay trời quá nóng, nàng không muốn đắp.

Ninh Dịch Trì uống một ngụm trà, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy tiểu cô nương tự mình trải đệm đã nằm xong, mắt to nhìn chằm chằm mái nhà, ánh mắt có chút ngốc trệ.

Chó nhỏ màu trắng đặt trên bụng tròn của nàng, hai bàn tay béo hơi chạm vào lông trên đầu chó con.

Vật nhỏ thật chăm chỉ. Ninh Dịch Trì nhịn không được cười, đi qua ngồi ở một bên, đưa tay lấy chó con từ trên bụng tiểu cô nương xuống, đặt ở trên giường: "Nóng, không cần ôm."

Thẩm Linh Chu mê muội trừng mắt, lông mi run rẩy, đưa tay sờ sờ tay Thế tử ca ca, nhắm hai mắt lại.

Nằm trong chốc lát, dường như là không thoải mái, thân thể nhỏ nhắn tròn trịa lật qua lật lại.

Cuối cùng còn đứng lên, cầm lấy cái gối nhỏ, quay đầu, nằm sấp xuống ủi ủi, tìm một tư thế thoải mái bất động.

Chờ Ninh Dịch Trì thò đầu nhìn, chỉ thấy tiểu cô nương liền nghiêng mặt nhỏ, cứ nằm úp sấp ngủ thϊếp đi như vậy.

Ngủ cũng đủ nhanh. Khóe miệng Ninh Dịch Trì thản nhiên cong lên, lại đợi một lát, đoán chừng tiểu cô nương ngủ say, lúc này mới đưa tay đi qua, lấy hai cây trâm còn đeo trên đầu tiểu cô nương xuống, tiện tay đặt lên bàn.

Sau đó nhẹ nhàng ôm tiểu cô nương lên, tựa vào trong ngực mình chậm rãi trở mặt cho nàng, để nàng nằm ngửa đặt trở lại trên giường.

Đưa tay kéo chăn nhỏ màu hồng nhạt, đắp lên bụng tiểu cô nương, sợ nàng nóng, để cánh tay mập mạp và chân mập mạp ra bên ngoài.

Đắp chăn cho tiểu cô nương xong, Ninh Dịch Trì đứng dậy đi đến chỗ ngồi trên bàn, mài mực bắt đầu vẽ tranh.

Ngày đó tiểu cô nương bảo hắn vẽ nàng, mấy ngày nay quá bận rộn, hắn vẫn chưa từng động bút.

Nhớ tới lần trước tiểu cô nương nằm nghiêng trên giường giống như một phu nhân phú quý, Ninh Dịch Trì lại nhịn không được cười, lắc đầu, chấp bút dính mực, bắt đầu vẽ.

Thẩm Linh Chu vừa tỉnh lại, nhắm mắt duỗi thắt lưng xong, mơ mơ màng màng gọi ca ca hai tiếng, nhưng không ai trả lời, chỉ có Hoa Hoa chạy tới ủi ủi nàng.

Mở mắt ra, phát hiện Thế tử ca ca không ở trong phòng.

Vốn còn muốn híp mắt lại một lát nữa, nhưng cổ họng khô ráp, muốn uống nước.

Nằm trên giường lăn lăn hai vòng, Thẩm Linh Chu giãy dụa đứng lên.

Gấp chăn nhỏ xinh đẹp đặt lại góc, lại đặt cái gối nhỏ trở lại, lúc này mới tự mình mang giày nhỏ xuống đất.

Đi tới bàn Bát Tiên, bưng chén trà nhỏ độc quyền của nàng lên, ừng ực ừng ực uống một ngụm trà hoa lớn, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Uống trà xong, Thẩm Linh Chu trở về giường bò lên ngồi xuống, chơi một lát với Hoa Hoa, vẫn không thấy Thế tử gia lão nhân gia trở về.
« Chương TrướcChương Tiếp »