Chương 38.1

Ninh Dịch Trì vững vàng nâng tiểu cô nương, bước nhanh về phía viện tử của mình.

Mấy người Tùng Lam chạy thở hổn hển, trên đường gặp Thế tử gia ôm cô nương nhà mình trở về, đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhường đường.

Bảo Xuân Phúc mang theo mấy tiểu nha hoàn trở về trước, Tùng Lam lo lắng đuổi theo: "Cô nương, người còn tốt sao?"

Tiểu cô nương tròn vo nhỏ bé nằm ngửa trên cánh tay Thế tử gia, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, cảm giác mình còn đang bay a bay.

Nghe được giọng điệu lo lắng của Tùng Lam, sợ nàng sốt ruột, tiểu cô nương cố gắng chống đỡ nhe răng nở nụ cười.

Tiếng sữa hữu khí vô lực: "Tùng Tùng về, Chu Chu tốt. Ọe~"

Một chữ "Tốt" còn chưa dứt, một trận choáng váng đánh úp lại, hai bàn tay mập mạp của tiểu cô nương nắm chặt vạt áo Ninh Dịch Trì, lại bắt đầu nôn khan.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khôi phục sắc mặt một chút, lại đỏ bừng.

Trong lòng Thẩm Linh Chu cực kỳ khẩn trương, nàng thật sợ nôn lên người Thế tử ca ca, quay đầu lại làm Thế tử ca ca ghê tởm nôn ra, xong hai người bọn họ đều nôn...

Vừa nghĩ đến tràng diện mùi hương nồng nặc kia, Thẩm Linh Chu thành công làm mình ghê tởm, trong dạ dày như dời sông lấp hải, không nhịn được lại bắt đầu nôn khan: "Ọe~"

Nôn vài tiếng vẫn không nôn ra được thứ gì đó. Thẩm Linh Chu suy yếu nghĩ, may mà cơm trưa ăn sớm, buổi chiều nàng còn chạy không ít, trong bụng đã không còn gì.

Vật nhỏ đều đã như vậy, còn nói mình tốt. Sắc mặt Ninh Dịch Trì đen đến khó coi, tay nhẹ nhàng thuận lưng cho nàng: "Đừng nói chuyện, nhắm mắt lại."

Thẩm Linh Chu ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Bởi vì không đóng không được, đầu thật sự rất choáng váng nha.

Dưới chân Ninh Dịch Trì tăng nhanh tốc độ, trở về viện tử, vào phòng.

Tùng Lam gấp đến độ nước mắt đều rơi ra, treo một cánh tay, một đường đuổi theo chạy.

Chạy đến cửa phòng Thế tử gia cũng không dám đi vào, liền đứng ở cửa, vừa gấp vừa lo lắng, nước mắt rơi thẳng.

Thẩm Linh Chu biết tình huống của mình là như thế nào, đơn giản chính là di chứng của trò tàu lượn siêu tốc.

Bay quá kí©h thí©ɧ, hài tử còn quá nhỏ, không chịu đựng được. Đợi lát nữa là tốt rồi, không có gì to tát.

Trước khi vào cửa, nàng nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tùng Tùng nhà mình, bàn tay mập mạp lại vung lên: "Tùng Tùng không khóc, về."

Tùng Lam làm sao yên tâm được, tự nhiên không chịu trả lời: "Cô nương, nô tỳ đang chờ ở ngoài cửa, người muốn tìm nô tỳ liền hô một tiếng."

Biết Thế tử ca ca không thích có người khác ở trong phòng hắn lâu, nhất là nữ nhân, Thẩm Linh Chu cũng không dám mở miệng cho Tùng Lam tiến vào. Chủ yếu là, hiện tại nàng cũng không có khí lực nói nhiều, vừa mở miệng liền muốn nôn.

Ninh Dịch Trì ôm tiểu cô nương mềm nhũn đi vào phòng, đi đến bên giường ngồi.

Cũng không buông nàng xuống, cứ ôm trên tay như vậy, giương mắt nhìn Thường Sơn bưng nước ấm tới hỏi: "Đại phu sao lại chậm như vậy?" Trong giọng nói mang theo một tia không vui.

Thường Sơn trả lời: "Sai người đi mời, sắp tới rồi."

Thẩm Linh Chu muốn thở dài. Đại phu ở bên ngoài, cho dù thị vệ Hầu phủ có thể bay, bay qua rồi bay trở về, hắn cũng phải có thời gian nha.

Ninh Dịch Trì tiếp nhận ly nước, đỡ tiểu cô nương trong ngực dậy một chút, đút đến bên miệng nàng: "Nào, uống nước."

Thẩm Linh Chu ngẩng đầu lên, liền đỡ tay Thế tử gia uống một ngụm nước, cảm giác tốt hơn nhiều. Uống xong lại mềm nhũn nằm xuống.

Nghĩ đến cảnh tượng trước đó, Thẩm Linh Chu có chút muốn cười.

Bay tới bay lui, thực sự thú vị. Thì ra đứng ở chỗ cao, Hầu phủ thoạt nhìn rộng lớn tráng lệ như vậy.

Nhưng mà ai u, não thật sự choáng váng. Lông mày nhỏ của tiểu cô nương lại nhíu lại, còn nâng một bàn tay mập mạp lên trên trán.

Ninh Dịch Trì cúi đầu, chỉ thấy tiểu đoàn tử nằm trên cánh tay hắn, tóc tai bù xù, mềm oặt vô lực, sắc mặt lúc thì đỏ lúc thì trắng...

Sắc mặt Ninh Dịch Trì lại tối đi một chút, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé che trên trán tiểu cô nương: "Đừng sợ, đại phu rất nhanh sẽ tới."

Nàng không sợ, nghỉ chốc lát là tốt rồi, nàng biết. Thẩm Linh Chu muốn giải thích với Thế tử ca ca, nhưng nàng thật sự không có khí lực mở miệng.

Thường Sơn lại tiến vào báo: "Thế tử gia, Mai di nương lại đây, muốn nhìn Thẩm cô nương một chút."

Ninh Dịch Trì mặt lạnh: "Để nàng đi ra ngoài, nói cho nàng biết sau này đừng tới gần vật nhỏ nữa."

Hả? Vậy cũng không được, Mai di nương tốt như vậy, đẹp trai như vậy, nàng muốn cùng chơi đùa với Mai di nương.

Hơn nữa, chuyện hôm nay, là nàng bảo Mai di nương mang theo bay, không trách Mai di nương được.

Sợ lời của Thế tử ca ca truyền đến tai Mai di nương, Mai di nương sau này thật sự không để ý tới nàng, Thẩm Linh Chu tính toán đứng lên, đi vài bước cho Thế tử ca ca, chứng minh nàng không có việc gì.

Nghĩ như vậy, Thẩm Linh Chu liền giãy dụa từ trong ngực Thế tử gia đứng lên, nương tay mềm chân đứng trên giường.

Nâng chân mập lên bắt đầu đi: "Ca ca, Chu Chu tốt, không mắng di di, ọe~"

Tiểu cô nương tóc tai bù xù, ánh mắt mê ly, giống như hán tử nhỏ say rượu, thân thể nhỏ nhắn tròn vo ngã trái ngã phải.

Lảo đảo còn chưa đi được hai bước, chân mập mạp không nghe sai khiến, trực tiếp ngã sang một bên, lại bắt đầu nôn khan.

Ninh Dịch Trì đưa tay vớt người lại, ôm vào trong ngực: "Ngươi ngoan ngoãn nằm."

Thẩm Linh Chu trừng mắt to mê ly, duỗi tay mập mạp sờ sờ mặt Thế tử ca ca, hơi thở mong manh, nãi nãi nhu nhu năn nỉ: "Ca ca, di di nghe Chu Chu, không mắng di di."

Chỉ biết che chở cho người khác. Ninh Dịch Trì căng thẳng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, cuối cùng thở dài: "Thôi, bảo nàng về trước đi."

Từ khi tiểu cô nương đứng lên, Thường Sơn vẫn chờ ở cửa không đi, thấy Thế tử gia lên tiếng, thầm nghĩ quả nhiên, đáp vâng, xoay người ra cửa.

Thẩm Linh Chu thấy Thế tử ca ca lo lắng cho mình, trong lòng băn khoăn, giơ tay vỗ vỗ trên mặt hắn, nãi thanh nãi khí an ủi hắn: "Ca ca không sợ, Chu Chu ngủ ngủ." Nàng hứa ngủ một giấc liền tốt.

Thấy Thường Sơn đi ra, Mai di nương lo lắng tiến lên hỏi: "Tiểu mập mạp thế nào?"

Thường Sơn chắp tay: "Mai di nương, Thẩm cô nương giống như vừa rồi, vẫn nhịn không được muốn nôn, đứng cũng đứng không vững. Thế tử gia nói bảo ngài trở về trước, đợi lát nữa đại phu tới, sau khi chẩn mạch, ta sai người báo tin cho ngài."

Mai di nương trả lời: "Quên đi, ta liền chờ ở đây, tiếp đãi đại phu nói như thế nào."

Trong lòng Mai di nương mơ hồ có chút hối hận, không nên nhìn cô nàng mập mạp cười vui vẻ liền không biết nặng nhẹ dẫn nàng bay cao như vậy. Chủ yếu là nàng cũng không biết cô nàng mập mạp yếu ớt, mập như vậy.

Giống như mấy người Ninh Dịch Trì, giống như Mai di nương, Thường Sơn từ nhỏ đã tập võ mà nói, căn bản liền nghĩ không ra vì sao Thẩm Linh Chu lại như vậy.

Thị vệ Trấn Viễn Hầu phủ làm việc hiệu suất cao. Chỉ trong thời gian ngắn, đại phu đã được tìm thấy, nhưng cũng có thể nói là bị đỡ tới.

Đại phu vào phòng, hai chân như đi trên mây, thở hổn hển vài hơi mới thở dốc. Thấy sắc mặt Thế tử gia không dễ nhìn, cũng không dám trì hoãn, vội vàng đi tới.

Trên đường tới, thị vệ đã nói nguyên nhân vì sao tiểu cô nương lại như vậy, đại phu lớn tuổi kiến thức rộng rãi, vừa nghe tình huống, đại khái liền biết là chuyện gì.

Sau khi chẩn mạch phát hiện mình phán đoán không sai, thở phào nhẹ nhõm, giải thích rất rõ ràng với Thế tử gia.

Đơn giản là hài tử còn nhỏ, đột nhiên nhảy từ chỗ cao như vậy xuống, thân thể không khỏe, gây ra choáng váng, lại tiếp tục dẫn đến nôn mửa. Uống một ít nước ấm, nghỉ ngơi cho tốt hẳn là không có gì đáng ngại.

Thẩm Linh Chu gật cái đầu nhỏ. Nhìn kìa, giống như nàng nói, chỉ cần ngủ một giấc.

"Muốn uống thuốc gì?" Ninh Dịch Trì lại hỏi. Ngữ khí ngược lại không căng thẳng như vừa rồi.

Còn không đợi đại phu mở miệng, Thẩm Linh Chu lắc lắc đầu nhỏ: "Không cần, Chu Chu không cần."

Là thuốc ba phần độc, hơn nữa lúc này thuốc đều là chén, đắng như vậy, Thế tử ca ca mỗi ngày uống thuốc mặt mày ủ rũ, lúc Tùng Lam uống thuốc cũng nhe răng trợn mắt, nàng mới không cần.

Nhoáng đầu lại có chút muốn nôn, Thẩm Linh Chu vội vàng thành thật.

Đại phu vốn cho rằng, loại tình huống này không cần uống thuốc, nghỉ ngơi một chút cũng tốt rồi.

Có thể thấy được sắc mặt Thế tử gia thật sự là khó coi, giống như nếu hắn không kê chút thuốc ra, có thể lập tức kéo hắn ra ngoài đánh gậy, sợ tới mức vội vàng nói: "Uống một liều an thần, vẫn là nên."

Ninh Dịch Trì gật đầu: "Nhanh chóng đi ra, mau nấu xong bưng tới. "

"Vâng, thuộc hạ tự mình nhìn chằm chằm." Thường Sơn mang theo đại phu ra cửa, kê thuốc bốc thuốc nấu thuốc.

Thực sự không muốn a! Thẩm Linh Chu chỉ muốn kêu rên, nhưng nàng ngay cả khí lực gào thét cũng không có.

Vì thế quyết định ngủ, ngủ thϊếp đi, Thế tử ca ca sẽ không ép nàng uống thuốc.

Nói xong với đại phu, Ninh Dịch Trì cúi đầu, chỉ thấy tiểu cô nương trên đùi hắn nhắm chặt hai mắt, không nhúc nhích.

Vội vàng nhẹ nhàng nắm chặt tay mập mạp của nàng, nhẹ giọng gọi nàng: "Chu Chu?"

Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, thường xuyên ngủ một giấc thật lâu cũng không tỉnh, Ninh Dịch Trì cảm thấy vẫn là để cho tiểu cô nương uống thuốc trước rồi mới ngủ, cũng không cần giữa chừng gọi nàng dậy, miễn cho bị đánh thức lại muốn nháo.

Thẩm Linh Chu giả chết không kêu. Ninh Dịch Trì lại vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Chu Chu?"

Này! Thế tử ca ca đây là sợ nàng chết sao? Thẩm Linh Chu bất đắc dĩ mở mắt, như bà cụ non: "Ca ca không sợ, Chu Chu không chết."