Chương 34.1

Tiểu cô nương lộ ra một cái đầu nhỏ từ trong túi vải, cười rạng rỡ như hoa.

Bên cạnh cái đầu nhỏ của nàng, còn có một con chó nhỏ màu trắng lông xù, trừng mắt to ướt sũng cùng tiểu cô nương cứ nhìn Trấn Viễn Hầu như vậy.

Tiểu cô nương mập mạp, chó nhỏ mập mạp, trái tim lão phụ thân của Trấn Viễn Hầu kia, nhất thời lại mềm.

Khuôn mặt già nua của hắn cạo râu nên đẹp trai rất nhiều nhất thời cũng cười như một đóa hoa, ngay cả thanh âm cũng bất tri bất giác mềm mại hơn rất nhiều: "Ai u, là Chu Chu à!"

Nhưng trong nháy mắt hắn lại thay đổi mặt, dựng râu trừng mắt với Ninh Dịch Trì: "Đại lão gia như ngươi, ôm một đứa nhỏ như vậy, mà lại làm cái gì đây. Ngươi đây quả thực là..., là dỗ dành oa nhi đến mất trí sao."

Trấn Viễn Hầu nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một từ như vậy.

Ninh Dịch Trì coi như không nghe thấy, không thèm để ý tới hắn, cúi đầu nhìn tiểu cô nương.

Trấn Viễn Hầu là tướng quân quanh năm mang binh đánh giặc, một thân sát phạt kia tự nhiên mà thành, căng mặt như vậy, thật sự có chút dọa người.

Thẩm Linh Chu hoảng sợ, cho rằng là mình chậm trễ chính sự của Thế tử ca ca, Hầu gia bá bá mới tức giận.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt tươi cười như hoa mặt trời nhất thời uyển động, yên lặng lẳng lặng nhìn Trấn Viễn Hầu.

Thế tử ca ca một ngày phải đọc sách, phải luyện võ, phải xử lý những sản nghiệp kia của hắn, còn muốn giúp Hầu gia làm việc, là đủ bận rộn.

Nàng có phải, không nên luôn quấn lấy Thế tử ca ca hay không?

Được rồi, sau này nàng sẽ bớt đến hơn.

Trong lòng Thẩm Linh Chu có chút mất mát, cúi đầu nhỏ, trở tay vỗ vỗ ngực Ninh Dịch Trì, muốn bảo Thế tử ca ca buông nàng xuống, nàng muốn trở về.

Nhưng Trấn Viễn Hầu đột nhiên lại nở nụ cười, vươn ra hai bàn tay to như quạt hương bồ liền muốn đến cở túi vải: "Để ta đeo một lát."

Thẩm Linh Chu ngẩng đầu, nhìn nụ cười trên mặt Hầu gia bá bá, đều mộng.

Ninh Dịch Trì lui về phía sau một bước, đồng thời giơ tay lên, ngăn cản Trấn Viễn Hầu: "Ngươi dọa nàng."

Không nhìn vật nhỏ cũng đã không cười, còn sắp căng thẳng muốn đi.

Trấn Viễn Hầu lúc này mới chú ý tới đôi mắt to của tiểu cô nương rụt rè, vội vàng cười ha ha: "Chu Chu a, bá bá nói đùa mà."

Nàng không ngu ngốc, nàng có thể nhìn ra.

Thẩm Linh Chu gật cái đầu nhỏ, giống như một tiểu chủ nhân chỉ chỉ ghế bên cạnh: "Bá bá ngồi."

Thế tử ca ca thật đúng là, Hầu gia bá bá đều tới nửa ngày như vậy, hắn cũng không nói nhường chỗ cho Hầu gia bá bá.

Hiển nhiên, Trấn Viễn Hầu cũng nghĩ đến điểm này, giương mắt nhìn đại hỗn trướng nhà mình một chút, hừ lạnh một tiếng: "Thứ không có lương tâm."

Mắng xong lại cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong lòng nhi tử mình, ôn nhu cười nói: "Vẫn là Chu Chu chúng ta hiểu chuyện, bá bá không ngồi, bá bá nhìn con là được rồi."

Nói là nhìn một chút, thật đúng là đứng ở đó cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu cô nương, vẫn luôn nhìn.

Trên khuôn mặt già nua tang thương lộ ra nụ cười giống như lão phụ thân hiền lành, nhìn chằm chằm tiểu cô nương thế nào cũng nhìn không đủ.

Thẩm Linh Chu đưa tay vỗ vỗ cánh tay Ninh Dịch Trì, chỉ chỉ trên giường, ý bảo nàng muốn đi ra.

Hầu gia bá bá đều tới, nàng còn nằm trong túi vải, thật kỳ cục.

Thời gian dài ở chung, hiện tại một ánh mắt một cái thủ thế của tiểu cô nương, dù cho không cần nói chuyện, Ninh Dịch Trì đều có thể hiểu được ý tứ của nàng.

Ninh Dịch Trì nhấc chân đi đến bên giường, đưa tay cởi túi vải trên cổ xuống, tiểu cô nương nâng mông tròn muốn đặt xuống giường.

Trấn Viễn Hầu nhìn cái túi vải kia khá thú vị, đưa tay muốn nhận túi vải lại: "Để ta đeo một chút xem."

Cánh tay Ninh Dịch Trì chợt lóe, né tránh, ngữ khí nhàn nhạt, lại tràn đầy ghét bỏ: "Tay chân vụng về, đừng làm nàng ngã."

Nói xong, đặt túi vải ở trên giường, chờ tiểu cô nương trở mình một cái đứng lên vững, hắn cầm lấy túi vải lên, gấp gấp mấy lớp gọn gàng, cẩn thận cất vào trong tủ.

Trong lòng Trấn Viễn Hầu tức giận, rất muốn mắng chửi tên hỗn trướng này hai tiếng, lại đạp hắn một cước, nhưng cũng nhớ tiểu cô nương ở đây, không thể dọa nàng.

Thẩm Linh Chu bò xuống giường, tự mình mang giày nhỏ, đi đến chỗ ngồi dùng tay mập mạp vỗ vỗ ghế: "Bá bá ngồi."

"Ai, được rồi." Trấn Viễn Hầu cười đi qua, ngồi trên ghế.

Ninh Dịch Trì thu lại túi vải, cũng đi qua ghế dựa bên kia ngồi.

Thấy hai người ngồi ở đó, Thẩm Linh Chu bước chân ngắn đến cửa, tiến đến gần Thường Sơn đứng bên ngoài nói: "Sơn Sơn, trà."

Thẩm Linh Chu gọi Thường Sơn luôn luôn gọi "Sơn Sơn", đã gọi không biết bao nhiêu lần, theo lý thuyết, Thường Sơn nên thành thói quen.

Nhưng mỗi lần Thường Sơn vừa nghe tiếng sữa kia hô lên hai chữ "Sơn Sơn", hắn liền nhịn không được muốn cười, có một loại cảm giác mình trong nháy mắt trở nên nhỏ đi rất nhiều.

Nhất là biểu tình nghiêm trang trên khuôn mặt nhỏ bé của tiểu cô nương, hắn không hiểu sao, còn có một loại ảo giác khi còn bé, bà nội hắn gọi hắn.

Thường Sơn nhịn cười chắp tay đáp: "Thẩm cô nương, đã sai người đi chuẩn bị trà, lập tức tới."

Nhìn xem, Thường Sơn người ta hiểu lễ nghĩa hơn nhiều so với Thế tử ca ca hắn, Thẩm Linh Chu hài lòng gật gật đầu, xoay người trở về phòng.

Ánh mắt Trấn Viễn Hầu vẫn đuổi theo tiểu cô nương, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.

Thẩm Linh Chu bày ra nước trà xong, cũng đi qua muốn ngồi, lại phát hiện hai cái ghế bên cạnh bàn đều bị chiếm.

Nàng theo thói quen muốn bò lên đùi Thế tử ca ca, nhưng lại nhớ tới Hầu gia bá bá vừa rồi nói "dỗ oa mất trí", suy nghĩ một chút vẫn là buông tha. Nàng không cần làm đứa bé khiến Thế tử ca ca mất trí đâu.

Thẩm Linh Chu đi đến bên giường, bò lên ngồi xuống, đưa tay vớt Hoa Hoa ôm lên đùi, sờ cái đầu nhỏ xù xì của nó.

Tiểu cô nương mũm mĩm hồng hồng yên lặng ngồi ở chỗ đó, nhu thuận đến kỳ cục.

Trấn Viễn Hầu và Ninh Dịch Trì ngồi ở trên ghế đều lẳng lặng nhìn nàng, một người vẻ mặt tươi cười, một khóe miệng khẽ nhếch lên.

Thường Sơn bưng nước trà đưa vào, rót cho Trấn Viễn Hầu và Ninh Dịch Trì mỗi người một chén, lại đưa trà hoa chuẩn bị cho tiểu cô nương tới, đặt ở trên bàn trên giường.

Thẩm Linh Chu cười cười với Thường Sơn: "Tạ Sơn Sơn."

"Thẩm cô nương khách khí rồi." Thường Sơn vội vàng chắp tay cười cười, lui ra ngoài.

Trấn Viễn Hầu uống một ngụm trà, nhịn không được vẫy tay với tiểu cô nương: "Chu Chu a, lại đây với bá bá."

Thẩm Linh Chu nghe lời buông Hoa Hoa xuống, bò xuống giường, đi tới, ngửa đầu nhìn Trấn Viễn Hầu: "Bá bá."

Trấn Viễn Hầu từ trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu, đưa cho tiểu cô nương: "Phải một thời gian nữa bá bá mới có thể trở về, tiền này Chu Chu cứ cầm mua bánh mà ăn."

Thẩm Linh Chu nhìn thoáng qua Ninh Dịch Trì, thấy hắn gật đầu, nàng ôm nắm đấm nhỏ chắp tay, lại cúi đầu: "Tạ bá bá." Sau đó mới vươn tay mập mạp nhận lấy ngân phiếu.

Tấm ngân phiếu đầu tiên ở trên là năm mươi lượng, Thẩm Linh Chu có tâm ngó ngó phía dưới là nhiều ít, nhưng ngại Hầu gia bá bá còn chưa đi, nàng cũng không tiện làm ở trước mặt người ta, chỉ đành cầm ngân phiếu trong tay.

Trấn Viễn Hầu đưa tay sờ sờ bím tóc trên đỉnh đầu tiểu cô nương: "Chu Chu a, vậy bá bá đi nha."

Nói là muốn đi, nhưng nửa ngày cũng không đứng dậy, còn đang ở đó nhìn tiểu cô nương.

Thẩm Linh Chu có chút sốt ruột. Bá bá rốt cuộc có đi hay không, nàng còn muốn xem có bao nhiêu tiền đâu.

Thấy tiểu cô nương mũm mĩm ngoan ngoãn, Trấn Viễn Hầu thật sự là nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.

Vừa nghĩ đến lập tức phải trở về quân doanh, cả ngày đối mặt với hán tử cẩu thả cao lớn thô kệch kia, hắn liền quyết định nhìn thêm vài lần nữa.

Nhưng Ninh Dịch Trì lại từ trong ánh mắt thỉnh thoảng ngắm ngân phiếu của tiểu cô nương mà nhìn ra sự lo lắng của nàng, nhịn không được muốn cười, vì thế nhắc nhở Trấn Viễn Hầu: "Hầu gia không phải vội vã đi sao?"

Trấn Viễn Hầu bất mãn trừng mắt nhìn Ninh Dịch Trì một cái. Nhưng không đợi hắn trừng mắt xong, liền nghe tiểu cô nương nãi nãi nhu nhu mở miệng: "Bá bá từ từ, đi."

Ninh Dịch Trì khẽ cười ra tiếng. Hắn biết mà.

Trấn Viễn Hầu cười nhìn tiểu cô nương: "Ai, vậy bá bá đi rồi, chờ qua một thời gian không bận, bá bá lại trở về thăm Chu Chu chúng ta."

Một lớn một nhỏ hai người đưa Trấn Viễn Hầu đến cửa, Trấn Viễn Hầu chỉnh sắc mặt dặn dò Ninh Dịch Trì: "Đừng quên phải đi làm chính sự."

"Yên tâm." Ninh Dịch Trì gật đầu.

Đại hỗn trướng này của mình tuy rằng lớn lên tính tình không tốt, cũng không nghe hắn chỉ huy, nhưng làm chuyện lớn chưa bao giờ xảy ra sai lầm, Trấn Viễn Hầu vẫn rất yên tâm.

Vừa nghĩ đến đây, Trấn Viễn Hầu cảm thấy rất an ủi, đưa tay muốn vỗ vỗ bả vai của đại nhi tử của hắn, lại bị Ninh Dịch Trì lắc mình né tránh.

Hắn cũng không xấu hổ, lại thuận thế đưa tay chuẩn bị sờ sờ cái đầu nhỏ của Chu Chu, kết quả tiểu cô nương cũng bị tên hỗn trướng kia ôm đi, hắn lại sờ vào khoảng không.

Trấn Viễn Hầu đen mặt. Ninh Dịch Trì cúi đầu sửa sang lại dải ruy băng trên đỉnh đầu tiểu cô nương, coi như không nhìn thấy.

Thẩm Linh Chu thấy không khí có chút xấu hổ, chủ động vươn tay mập mạp, nắm lấy bàn tay to của Hầu gia bá bá nắm chặt: "Bá bá."

Trấn Viễn Hầu lúc này mới chuyển giận thành cười, ngồi xổm xuống thật cẩn thận nâng bàn tay nhỏ bé như bánh màn thầu của tiểu cô nương, cười nói: "Chu Chu ngoan."

Thành công nắm tay với tiểu cô nương, Trấn Viễn Hầu lúc này mới cảm thấy mỹ mãn xoay người rời đi.

Ninh Dịch Trì và Thẩm Linh Chu đứng ở cửa nhìn Trấn Viễn Hầu đi xa, hai người xoay người trở về phòng.

Ninh Dịch Trì bất động thanh sắc đánh giá tiểu cô nương. Quả nhiên, chỉ thấy tiểu cô nương bịch bịch chạy đến chỗ giường, khẩn cấp đặt ngân phiếu ở trên giường, từng tờ từng tờ đế, qua.

Chờ sau khi đếm xong tất cả ngân phiếu, tiểu cô nương vui vẻ ra mặt.

Thẩm Linh Chu cất kỹ từng tấm ngân phiếu xếp chồng lên nhau, muốn đặt ngân phiếu ở trên người, nhưng phát hiện không có chỗ để, vì thế liền đeo túi vải lên, để cả chó con vào, cầm ngân phiếu nhấc chân đi ra ngoài: "Chu Chu về."

Năm trăm lượng đâu, mau về nhà đưa cho Tùng Lam nhà nàng thôi.

Hai bàn tay to của Ninh Dịch Trì nắm bả vai nhỏ bé của tiểu cô nương kéo nàng trở về, buồn cười hỏi: "Nói với ca ca tổng cộng có bao nhiêu bạc?"

Thẩm Linh Chu nhét ngân phiếu vào trong túi vải, lấy tay che, nghiêm trang lắc đầu: "Không nhiều lắm." Tiền tài không thể lộ ra ngoài.

Nàng cũng không phải sợ Thế tử ca ca cướp của nàng, nàng chính là sợ Thế tử ca ca thấy nàng có nhiều tiền, về sau không cho nàng tiền tiêu vặt nữa.

Cô nàng mập mạp đây là ngay cả hắn cũng đề phòng sao? Ninh Dịch Trì nhịn không được cười ra tiếng, đưa tay kéo hai cái bím tóc ở trên đầu nàng.

Lúc trước từ trên núi trở về, hắn liền tính toán hai ngày nay sẽ cho tiểu cô nương một ít bạc, làm cho nàng vui vẻ a.

Nhưng hai ngày nay cha Hầu gia của hắn lại cho hai lần liên tiếp, Ninh Dịch Trì liền quyết định đợi hai ngày nữa hắn lại cho.

Thẩm Linh Chu thấy Thế tử ca ca nhìn nàng không nói lời nào, nâng bàn tay mập mạp vỗ vỗ trên bàn tay to nắm bả vai mình, ý bảo hắn buông tay.

"Chu Chu đi đi." Thẩm Linh Chu xoay người đi ra ngoài.