Chương 33.1

Ninh Dịch Trì dừng bước, nhìn thoáng qua trong tay Xuân Phúc, chỉ cho rằng nha hoàn mới may túi vải cho tiểu cô nương.

Thấy chất liệu kia cùng màu với cẩm bào trên người hắn, Ninh Dịch Trì hỏi: "Sao không dùng vải màu hồng?"

Tiểu cô nương từ trên đầu đeo hoa ruy băng, đến đôi giày nhỏ trên chân, luôn luôn là màu hồng.

"Hồi Thế tử gia, vải này là do cô nương tự chọn." Xuân Phúc cung kính đáp.

Đây là cố ý làm thành màu giống như y phục của hắn sao? Ninh Dịch Trì nhìn thoáng qua tiểu cô nương nằm trong lòng hắn, buồn cười hỏi thử: "Muốn cầm không?"

Nhưng tiểu cô nương không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt nhìn phía trước có chút ngốc trệ, không trả lời hắn.

Cánh tay Ninh Dịch Trì từ trên xuống dưới nhẹ nhàng lắc lắc một chút, gọi nàng: "Chu Chu?"

Thẩm Linh Chu đói thảm, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Đang suy nghĩ đợi lát nữa ăn cơm có món ăn ngon gì đó, nghĩ đến hăng hái, lại bị lắc đến hoàn hồn.

Ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Dịch Trì, vẻ mặt mộng.

Ninh Dịch Trì lại hỏi một lần, lúc này nàng mới đưa tay nhận lấy túi vải, ôm vào trong ngực.

Dù sao là cho Thế tử ca ca, làm tốt thì cầm thôi.

Ninh Dịch Trì ôm tiểu cô nương, một đường trở về viện tử.

Chờ tiểu cô nương đặt túi vải và chó lên giường, hắn kêu người đưa nước vào rửa tay cho tiểu cô nương, bảo người mang đồ ăn bày lên.

Ngồi ở trước bàn, Thẩm Linh Chu nhìn thoáng qua đùi gà lớn trên bàn, nuốt nước miếng.

Thơm quá nha!

Nhưng nàng vẫn không nên ăn, ăn một ít lá rau xanh gì đó là được rồi.

Nàng đưa tay bưng chén đựng đùi gà lên, lưu luyến không rời bỏ ra xa.

Đoán được tâm tư của tiểu cô nương, Ninh Dịch Trì cười khuyên: "Ăn đi, không quan trọng, ăn xong ca ca dẫn ngươi đi dạo."

Vậy được rồi, nếu là Thế tử ca ca bảo nàng ăn, vậy nàng chỉ có thể ăn.

Thẩm Linh Chu lại trơn tru mà bưng chén về, cầm lấy đùi gà gặm.

Ăn một miếng, liền ăn đến vui vẻ, một đôi mắt to cong thành trăng lưỡi liềm.

Vật nhỏ dễ khuyên như vậy. Ninh Dịch Trì nhịn không được cười, cũng cầm lấy đũa gắp đồ ăn.

Tuy rằng đồ ăn rất ngon, nhưng mà Trầm Linh Chu vẫn cố ý chú ý, ăn no liền ngừng miệng.

Thị vệ thu dọn bàn, dâng trà. Cho Thẩm Linh Chu là trà hoa nhài, nàng ôm chén uống một ngụm, cả người đều thỏa mãn.

Ăn no uống đủ liền mệt mỏi, tiểu cô nương ngồi ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm một phương hướng, vẻ mặt có chút ngốc trệ.

Mỗi buổi trưa ăn cơm xong, tiểu cô nương đều phải ngủ một giấc thật ngon. Nhưng hôm nay tâm tình nàng không tốt, buổi trưa không ăn cơm, vốn nằm đó muốn ngủ, nhưng đói đến sững sờ không ngủ nổi.

Hiện tại ăn no, liền không chịu nổi, ngồi ở chỗ đó ngẩn người trong chốc lát, lông mi chớp chớp, mắt nhắm lại, trực tiếp ngủ thϊếp đi.

Ngay sau đó thân thể nhỏ bé nghiêng mạnh một cái, mắt thấy sắp ngã xuống, một cái chân mập mạp đá đạp một cái, lại dọa mình tỉnh lại.

Đôi mắt to mê man trừng mắt nhìn trong chốc lát, giống như là không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra.

Ninh Dịch Trì buồn cười ôm tiểu cô nương lên: "Là buồn ngủ sao?"

"Chu Chu buồn buồn." Thẩm Linh Chu gật gật đầu, hai tay ôm cổ Ninh Dịch Trì, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào trên vai hắn, lông mi xoăn dày run rẩy, không bao lâu đã ngủ thϊếp đi.

Ninh Dịch Trì ôm trong chốc lát, mới kéo chăn trải xong, nhẹ nhàng đặt tiểu cô nương lên, lại cầm một cái chăn đắp lên bụng nàng.

Ninh Dịch Trì ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ nàng, chờ tiểu cô nương ngủ say, lúc này mới thu tay về. Không có đứng dậy, liền ngồi ở chỗ đó nhìn tiểu đoàn tử ngây thơ chân thành ngủ.

Nghĩ đến lúc trước tiểu cô nương than thở nói bộ dáng mập mạp với mình, Ninh Dịch Trì lại nhịn không được nở nụ cười.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đặt bên ngoài chăn, ngón cái nhẹ nhàng ấn lên mu bàn tay, cười nhỏ giọng nói: "Cô bé mập."

Giúp tiểu cô nương đắp chăn tốt một chút, Ninh Dịch Trì đứng dậy ra cửa, phân phó Thường Sơn: "Nghe chút động tĩnh trong phòng, ta đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh trở về. "

Thường Sơn đáp ứng.

Ninh Dịch Trì xuyên qua hậu hoa viên, đi đến viện tử của Mai di nương.

Mai di nương ăn cơm trưa xong cũng không nghỉ trưa, ngồi ở trên ghế trong viện, ngay dưới ánh mặt trời khắc đồ.

Hai nha hoàn của nàng, đang ở dưới hành lang râm mát, vừa nói chuyện phiếm vừa thêu hoa.

Nghe được tiếng bước chân, Mai di nương ngẩng đầu lên.

Thấy là Ninh Dịch Trì, không có biểu tình gì mà nói: "Thế tử gia đại giá quang lâm, mặt trời mọc từ phía Tây sao."

Ninh Dịch Trì chắp tay: "Mai di nương."

Hoàn toàn khác với thái độ chẳng thèm ngó tới, cực kỳ chán ghét đối với Trịnh di nương, trong giọng nói còn mang theo tôn trọng.

Mai di nương không đứng dậy: "Chuyện gì, nói."

Ninh Dịch Trì đi thẳng vào vấn đề: "Muốn nhờ Mai di nương làm roi cho ta."

Mai di nương giương mắt nhìn Ninh Dịch Trì: "Làm cho cô bé mập kia đi."

"Vâng, Chu Chu thích." Ninh Dịch Trì cũng không giấu diếm.

"Không làm." Con dao trong tay Mai di nương xoát xoát gọt gỗ, mảnh gỗ vụn rơi xuống đất. Không chút nào e ngại mặt mũiTthế tử gia như mọi người.

"..." Ninh Dịch Trì trầm mặc trong chốc lát, bất đắc dĩ nói: "Ta ra một trăm lượng mua."

Mai di nương: "Ai mà thèm."

Ninh Dịch Trì cũng không tức giận: "Ta biết Mai di nương chướng mắt những tục vật này, nhưng ngày sau không phải người muốn xuất phủ sao, không có tiền sợ là nửa bước khó đi."

Mai di nương suy nghĩ trong chốc lát, vươn tay ra: "Trước giao tiền, sau đó giao hàng."

Ninh Dịch Trì lấy một trăm lượng đã sớm chuẩn bị tốt ra, đi qua, đưa cho Mai di nương.

Mai di nương vẫy tay với nha hoàn thêu hoa ở chỗ râm mát, chờ nha hoàn tiến lên, đưa ngân phiếu cho nàng, quay đầu nhìn Ninh Dịch Trì: "Ba ngày."

Ninh Dịch Trì gật đầu tỏ vẻ có thể, lại nói: "Muốn một màu hồng, mặt trên tốt nhất nên có đóa hoa." Vật nhỏ thích những thứ màu phấn này, cả hoa nữa.

Mai di nương cười nhạo một tiếng: "Yêu cầu còn rất nhiều, làm không được."

Hình như là không dễ làm, Ninh Dịch Trì suy nghĩ một chút, cũng không kiên trì: "Cố gắng đẹp mắt một chút đi."

Sau khi nói xong, Ninh Dịch Trì cũng không dừng lại lâu, chắp tay, xoay người rời đi.

"Đợi một lát." Mai di nương gọi hắn lại: "Khi nào ngươi cưới vợ."

Ninh Dịch Trì hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Mai di nương.

Một Thế tử khi nào cưới vợ, thật đúng là không tới phiên một di nương hỏi thăm.

Dù cho Ninh Dịch Trì trong lòng có kính ý đối với Mai di nương, nhưng trong lòng vẫn có một tia không vui.

Nhưng nghĩ lại, Mai di nương cũng không phải loại người thích xen vào việc của người khác, hỏi như thế, chắc là có nguyên nhân, vì thế hỏi: "Vì sao?"

Mai di nương đập gỗ đã chạm khắc bên cạnh ghế gỗ, đầu cũng không ngẩng lên giải thích: "Hầu gia bảo ta giúp Tô di nương quản gia, cho đến khi ngươi cưới vợ mới thôi. Chờ Thế tử phu nhân vào cửa, ta có thể ra khỏi phủ."

Ninh Dịch Trì vốn định nói hắn đời này không có ý định cưới vợ, nhưng lại sợ phá đài của Hầu gia, Mai di nương buông tay mặc kệ, Tô di nương một mình làm không xong, hậu viện này lại muốn loạn lên, quay đầu lại còn phải mệt mỏi lão phu nhân.

Suy nghĩ một chút, Ninh Dịch Trì nói qua loa: "Chờ đi." Dứt lời nhấc chân đi ra ngoài.

Mai di nương hướng bóng dáng hắn nói một câu: "Mong Thế tử gia nắm chắc." Phiền nhất loại lằng nhà lằng nhằng này.

Thư phòng Trấn Viễn Hầu, Ninh Chính An sáng nay từ thư viện trở về, đã quỳ bên ngoài thư phòng nửa ngày.

Vốn hắn đang quỳ trong phòng, khẩn cầu Trấn Viễn Hầu thu hồi quyết định, khôi phục thân phận phu nhân của Trịnh di nương.

Trấn Viễn Hầu đầu tiên là đá hắn một cước, lại mắng hắn một trận. Mắng hắn không biết tốt xấu gì, người lớn như vậy, một chút lòng biết ơn chưa từng có, trong đầu chỉ có hám lợi.

Mắng đến Ninh Chính An hối hận khóc rống, nhận lỗi đủ kiểu. Nhưng sau khi nhận lỗi vẫn là cầu tình cho Trịnh di nương, nói Trịnh di nương đều là vì hắn, kính xin phụ thân khai ân.

Trấn Viễn Hầu thấy hắn nói không thông, chỉ vào cửa bảo hắn cút, hắn lại không đứng dậy, vẫn quỳ ở nơi đó. Một bộ Trấn Viễn Hầu không đáp ứng, hắn liền không đứng lên.

Trấn Viễn Hầu tức giận đến mức lại đá một cước. Bảo hắn nếu muốn quỳ, thì cút ra sân quỳ.

Dưới ánh mặt trời, Ninh Chính An đã quỳ gần hai canh giờ, cơm trưa không ăn, nước cũng không uống một ngụm.

Một thư sinh chỉ biết học, rốt cuộc là chống đỡ không nổi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trấn Viễn Hầu nghe được người hầu bẩm báo, chắp tay đứng ở cửa thư phòng nhìn thoáng qua, càng thêm tức giận.

Hắn đường đường là một võ tướng, nhi tử nuôi ra lại vô dụng như vậy, quỳ một lát là có thể ngất xỉu.

Mắng một câu "phế vật", Trấn Viễn Hầu sai người mang Ninh Chính An mang về viện của hắn, gọi đại phu cho hắn.

Nghĩ đến bốn nhi tử của mình, Trấn Viễn Hầu lại nhịn không được than thở.

Hắn là một võ tướng, thứ hắn muốn chính là một tướng môn như hổ tử, nhi tử tốt nhất mỗi người có thể chinh chiến thiện chiến.

Hắn tuy rằng có năm đứa con trai, nhưng một đứa chết yểu, bốn đứa còn lại, lại chỉ có lão đại Thế tử gia Ninh Dịch Trì giống hắn nhất.

Ninh Dịch Trì từ nhỏ đã thích cưỡi ngựa luyện kiếm, cũng là không phụ kỳ vọng của hắn, thân thủ tương đối không tệ, ít nhất hắn đường đường là Trấn Viễn Hầu trẻ trung khoẻ mạnh hiện tại cũng đã đánh không lại.

Ba người còn lại, lão nhị Ninh Chính An, đọc sách còn có thể, lại trời sinh không phải cơ thể luyện võ kia, tuy rằng từ nhỏ cũng luyện, nhưng thành quả lại một lời khó nói hết.

Cứ nói như vậy đi, Ninh Chính An trời sinh trong lòng thiếu một cỗ huyết tính của võ nhân, nếu gặp phải thương thật đao thật, có lẽ hắn cũng có thể tìm một chỗ trốn trước.

Tuy rằng cũng không ít lần luyện, nhưng luyện ra chút đồ kia, nhiều lắm là để cường thân kiện thể.

Lão tứ Ninh Nhược Tri, sách cũng đọc, võ cũng luyện, nhưng năm nay mới tám tuổi, tuổi còn nhỏ, còn nhìn không ra cái gì. Hơn nữa tính tình đứa nhỏ kia quá ngoan. Trấn Viễn Hầu lắc đầu.

Lại nói đến đứa nhỏ tuổi nhất, lão ngũ Ninh Hạo Nhàn, lại quá mức bướng bỉnh một chút, rất lười, lớn như vậy còn ở trong phòng di nương ở hậu viện, cả ngày làm nũng gây sự. Thế tử nói đúng, nên chuyển ra ngoại viện.

Trấn Viễn Hầu ngồi trên ghế, lần lượt lôi kéo bốn nhi tử của mình ra ở trong đầu, lại kéo lại, phát hiện vẫn là đại nhi tử của hắn lăn lộn tranh giành tốt hơn một chút.

Mới lớn hơn Ninh Chính An một tuổi, nhưng đã âm thầm giúp hắn làm rất nhiều chuyện.

Sát phạt quyết đoán, thủ đoạn sắc bén, làm việc dứt khoát lưu loát, không bao giờ dây dưa dài dòng. Là một người giỏi đánh giặc.

Chính là tính tình kia thật sự là quá thối, lại không chịu quản giáo.