Chương 31.2

Tô di nương khó hiểu: "Hầu gia, đây là tại sao? Phu nhân nàng..."

Trấn Viễn Hầu giơ tay cắt ngang nàng: "Ngày sau chớ gọi nàng là phu nhân nữa."

Trấn Viễn Hầu phủ lớn như vậy, những chuyện gần đây phát sinh ở Hầu phủ, Tô di nương cũng đều biết không sai biệt lắm, thấy Hầu gia đưa đối bài và sổ sách quản gia tới, lại bảo nàng không cần gọi Trịnh phu nhân là phu nhân, trong lòng hơi cân nhắc một chút, liền đoán được đại khái.

Tô di nương là người thông minh, không nói nhiều, cũng không hỏi nhiều, chỉ là uyển chuyển cự tuyệt: "Hầu gia, thϊếp thân ngu ngốc, lá gan lại nhỏ, thϊếp thân làm không được đại sự như vậy."

"Ta biết ngươi làm được, không cần sợ, ta bảo Mai di nương giúp đỡ ngươi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi liền nhanh chóng thu xếp." Trấn Viễn Hầu nói xong, đứng dậy rời đi, không cho Tô di nương cơ hội mở miệng.

"Nhưng mà Hầu gia." Tô di nương lên tiếng gọi Trấn Viễn Hầu: "Nếu thϊếp quản, có thể tăng bao nhiêu nguyệt ngân (bạc trong tháng) đây?"

Bước chân Trấn Viễn Hầu dừng lại: "... Quay lại hỏi lão phu nhân." Dứt lời, nhấc chân rời đi.

Tô di nương nhìn đối bài và sổ sách trong tay, nhíu mày nặng nề thở dài: "Cuộc sống thanh nhàn xem như kết thúc rồi."

Nha hoàn bên cạnh tiến lại gần, kinh hỉ không thôi: "Di nương, đây là chuyện tốt."

Tô di nương nhìn nàng một cái: "Ngươi thì biết cái gì."

Tuy nói là tạm quản, chờ Thế tử phu nhân vào cửa mới có thể giao ra ngoài.

Nhưng nàng biết rõ, quản gia cũng không phải là chuyện tốt gì, tất cả đều là công việc phí sức không có kết quả tốt.

Hơn nữa nàng còn là thân phận di nương xuất thân thanh lâu, không chừng còn có bao nhiêu người âm thầm nói nàng, không phục nàng.

Chủ yếu nhất, Hầu gia cũng không nói là tăng cho nàng bao nhiêu bạc tháng, ngày mai nàng phải nhớ kỹ hỏi lão phu nhân xem rốt cuộc có thể tăng bao nhiêu. Bây giờ thứ gì mà không cần tiền bạc đâu.

Trấn Viễn Hầu từ trong viện Tô di nương đi ra, lại đi một đoạn đến trong viện Mai di nương.

Vừa vào cửa, chỉ thấy Mai di nương không hề có hình tượng vén làn váy lên, một chân giẫm lên ghế, một cánh tay gác lên đùi cong lên, đang cầm cây con chọc con vẹt nuôi trong l*иg, trong miệng còn huýt sáo.

Nghe được tiếng bước chân, nàng giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Hầu gia đi vào.

Mai di nương cũng không giống Tô di nương, mặt mày tươi cười nghênh đón, ném cây con trong tay, chân từ trên ghế lấy xuống, lạnh lùng nói: "Hầu gia sợ không phải là đi nhầm cửa chứ?"

Trấn Viễn Hầu nghẹn một trận, nghĩ đến đức hạnh của nàng, cũng không phát tác, tự mình đi vào.

Nhưng chờ hắn nói ý đồ xong, Mai di nương liền bạo.

Nàng tiến lên, xách cánh tay Trấn Viễn Hầu đẩy ra ngoài: "Muốn ta giúp đỡ quản gia, nghĩ hay lắm! Ra ngoài đi."

Trấn Viễn Hầu đã lâu chưa hồi phủ, hai người đã lâu không gặp, vừa trở về đã bị không chút lưu tình xách ra ngoài, vẫn là ở trước mặt nha hoàn, trên khuôn mặt già nua của Trấn Viễn Hầu ít nhiều có chút không nhịn được, vươn tay nghĩ muốn chế phục Mai di nương.

Mai di nương mặc dù vì thể lực nữ tử mà chiếm chút bất lợi, nhưng thân thủ cũng không kém, hai người ngươi tới ta lui, bày ra rất nhiều chiêu, Trấn Viễn Hầu mới xuất kỳ bất ý (hành động khi người ta không đề phòng) ấn cánh tay Mai di nương đặt nàng ở trên bàn.

Hai người động thủ cũng không phải một lần hai lần, hai nha hoàn trong phòng đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, tại thời khắc hai người ra tay các nàng liền gặp loạn không sợ mà yên lặng lui ra ngoài, còn đóng cửa lại, đứng ở trong viện nhỏ giọng tán gẫu kiểu dáng hoa gần đây.

Tay Mai di nương bị chế ở phía sau, mặt bị đè ở trên bàn, chân móc ra sau liền đi đá Trấn Viễn Hầu.

Trấn Viễn Hầu đen mặt né tránh, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đây là muốn phế lão tử đúng không?"

"Ta cũng không thể sinh, giữ nó lại dùng để làm gì!" Mai di nương bị đè không nhúc nhích được, lạnh lùng nói: "Buông ta ra."

"Ngươi..." Trấn Viễn Hầu thật sự là không có biện pháp với nữ nhân này, cũng không buông tay, cứ như vậy đặt nàng ở trên bàn, đen mặt hỏi: "Ta hỏi ngươi, có giúp không?"

"Có chỗ tốt gì?" Mai di nương suy nghĩ trong chốc lát, hỏi.

Trấn Viễn Hầu biết nàng muốn cái gì: "Chờ Thế tử phu nhân vào phủ, ngươi có thể xuất phủ, muốn đi đâu thì đi, lão tử không quản ngươi nữa."

Thế tử gia đã mười sáu tuổi, cưới vợ cũng chỉ là chuyện trong một hai năm nữa.

Nghĩ như vậy, Mai di nương cảm thấy cũng được, dù sao cũng không bao lâu.

Vì vậy gật đầu: "Được, vậy ta sẽ giúp nữ nhân dối trá đó. Nhưng mà nói rõ rồi, Thế tử phu nhân vừa vào phủ, ta liền đi. Nếu ngươi dám ngăn cản ta, ta chặt ngươi."

Trấn Viễn Hầu bị Mai di nương đuổi ra, cảm thấy mình nghẹn đến hoảng hốt, chắp tay sau lưng vòng qua viện tử Trần di nương.

Vừa vào cửa, nghe được tiếng đinh đinh đang gõ mộc ngư, hắn chỉ cảm thấy đầu óc ong ong đau đớn, xoay người rời đi.

Đi dạo vài vòng ở Trấn Viễn Hầu phủ cực lớn, Trấn Viễn Hầu đột nhiên phát hiện hắn vậy mà không có chỗ để đi, cuối cùng vòng qua viện Thế tử gia.

"Phụ thân, người có việc gì sao?" Ninh Dịch Trì có chút ngoài ý muốn. Bình thường đều là Hầu gia gọi hắn qua, rất ít khi trực tiếp đến chỗ hắn.

Trấn Viễn Hầu cũng không ngồi: "Tổ mẫu ngươi nói, ngươi và Chu Chu gần đây rất thân thiết, ngươi có biết đứa nhỏ kia thích cái gì không?"

Ninh Dịch Trì biết Hầu gia muốn bù đắp cho tiểu cô nương một chút, suy nghĩ một chút nói: "Nàng thích bạc."

"..." Trấn Viễn Hầu trầm mặc trong chốc lát, dõng dạc vươn tay với Ninh Dịch Trì: "Sở thích của đứa nhỏ này thực tế. Vậy được, ngươi cho cha mượn một ngàn lượng ngân phiếu trước, hôm khác ta đi phòng thu chu lấy lại trả ngươi."

Sắc mặt Ninh Dịch Trì không đẹp lắm: "Hầu gia, con nhớ rõ, con còn chưa từng thành gia."

Nào có đạo lý lão tử đến đòi tiền nhi tử chưa lập gia đình. Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên, hai lần trước đều chưa trả.

Trấn Viễn Hầu trừng mắt nhìn: "Ta là cha ngươi! Hơn nữa, ai bảo ngươi giàu như vậy!"

Đường đường là một Trấn Viễn Hầu không đến mức ngay cả mấy ngàn lượng cũng không lấy ra được, chỉ là tìm cơ hội trao đổi chút với tên hỗn trướng này mà thôi, trước kia như vậy, hiện tại cũng vậy.

Ninh Dịch Trì không tình nguyện lấy ra một ngàn lượng ngân phiếu, đưa cho Hầu gia, còn lấy sổ sách nhỏ của mình thêm một gạch, thêm xong nâng lên cho Hầu gia nhìn một chút: "Tổng cộng hai ngàn năm trăm lượng, trước cuối năm nhớ trả cho con."

"Biết rồi." Trấn Viễn Hầu cất ngân phiếu xong, nhấc chân đi ra ngoài: "Ngươi cùng ta đi gặp Chu Chu."

Hai cha con ra ngoài, đạp ánh trăng xuyên qua hậu hoa viên, đi tới tiểu viện Thẩm Linh Chu.

Thu Tử đang đi ra lấy nước, nhìn thấy hai người, vội vàng cúi thân thể chạy nhỏ đến cửa chính phòng nói một tiếng.

Buổi chiều Thẩm Linh Chu ngủ nhiều, lúc này không buồn ngủ, mặc một thân áσ ɭóŧ nhỏ màu trắng, tóc xõa tung, đang ở trên giường chơi đùa với chó nhỏ.

Vừa nghe Thế tử ca ca và Hầu gia đến, tiểu cô nương vội vàng gọi Tùng Lam: "Tùng Tùng."

Tùng Lam đã cầm quần áo tới: "Nô tỳ mặc cho ngài."

Xuân Phúc cũng tới hỗ trợ, rất nhanh mặc xong xiêm y cho tiểu cô nương, tóc cũng buộc thành hai cái bím nhỏ.

Mang giày cho nàng, Xuân Phúc liền vội vàng chạy tới mở cửa, cung kính chào: "Hầu gia, Thế tử gia."

Hai người đều gật gật đầu, còn không đợi mở miệng, chỉ thấy một đoàn nhỏ phấn phấn nộn nộn từ trong phòng đi ra, đi tới trước mặt hai người.

Chỉ thấy tiểu đoàn tử nghiêm trang, lại xiêu xiêu vẹo vẹo cúi thân thể mập mạp hành lễ, nãi nãi nhu nhu kêu một tiếng: "Bá bá."

Nhìn thấy hắn cũng không thi lễ, nhìn thấy Hầu gia liền lễ phép như vậy, Ninh Dịch Trì tức giận đến đưa tay xoa xoa bím tóc trên đỉnh đầu nàng.

Thẩm Linh Chu tức giận muốn đánh hắn, nhưng ngại Hầu gia bá bá còn ở đây, nàng cũng không tiện đánh con hắn trước mặt bá bá người ta, đành phải nhớ kỹ trước.

Trấn Viễn Hầu sống hơn ba mươi năm, tiếc nuối lớn nhất chính là không có một nữ nhi nào, nhìn thấy cục nhỏ tròn tròn đáng yêu, lòng đều muốn nảy mầm, vội vàng ngồi xổm xuống: "Chu Chu, con còn nhận ra bá bá sao?"

Thẩm Linh Chu gật đầu: "Chu Chu không ngốc."

Nàng không nhớ rõ, nhưng vừa rồi Thu Tử tới gõ cửa nói, không phải vừa rồi Xuân Phúc cũng nói sao, nàng cũng không ngốc.

Ninh Dịch Trì nghe ra ý của tiểu cô nương, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Nhưng Trấn Viễn Hầu không nghe ra, chỉ cho rằng tiểu cô nương đang nói với hắn chuyện nàng đã tốt, vội vàng gật đầu: "Bá bá biết, Chu Chu tốt rồi, bá bá rất cao hứng."

Nói xong, Trấn Viễn Hầu vươn tay muốn đi ôm Thẩm Linh Chu, nhưng Ninh Dịch Trì đi trước một bước đưa tay vớt tiểu cô nương đi.

Trấn Viễn Hầu ôm không khí, đành phải vung tay áo đứng dậy đi vào trong. Trong lòng thầm mắng Ninh Dịch Trì là đứa bất hiếu.

Ninh Dịch Trì đưa tay véo khuôn mặt tiểu cô nương, ôm nàng cũng vào cửa.

Chờ Trấn Viễn Hầu ngồi trên ghế, Ninh Dịch Trì cũng ôm Thẩm Linh Chu ngồi trên ghế.

Trấn Viễn Hầu mang binh gϊếŧ địch có thể, đạp nhi tử cũng được, nhưng hắn rất ít khi tiếp xúc với tiểu cô nương mềm nhũn như vậy. Chỉ cười nhìn nàng, một hồi lâu không biết mở miệng như thế nào.

Hơn nửa đêm tới tìm nàng, vậy là có chuyện. Thẩm Linh Chu ngoan ngoãn ngồi trên đùi Ninh Dịch Trì, lẳng lặng nhìn Trấn Viễn Hầu, chờ hắn nói chuyện.

Đợi một hồi lâu, cũng không thấy Trấn Viễn Hầu mở miệng, Thẩm Linh Chu cảm thấy cứ hao tổn thời gian như vậy cũng không phải biện pháp, liền nãi thanh nãi khí hỏi một câu: "Bá bá, chuyện gì?"

Trấn Viễn Hầu không nghe rõ, nhìn về phía Ninh Dịch Trì, Ninh Dịch Trì cầm tay mập mạp của tiểu cô nương lên nắm vuốt, đầu cũng không ngẩng lên: "Nàng hỏi người có phải có việc hay không."

"À, thì ra là như thế." Trấn Viễn Hầu cười ha ha, từ trong ngực lấy ra một ngàn lượng ngân phiếu kia, đưa tới trước mặt tiểu cô nương: "Chu Chu a, đây là một chút tâm ý của bá bá, Chu Chu cầm đi tiêu xài."

Nghe thấy dòng chữ một ngàn lượng, ánh mắt tiểu cô nương trợn tròn. Giàu rồi, giàu đi, Chu Chu giàu to rồi!

Đúng lúc rất tốt, nhưng mà tại sao đột nhiên cho nàng tiền? Nàng khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Thế tử ca ca.

Ninh Dịch Trì cười nói: "Hầu gia bá bá cho tiền tiêu vặt, cầm đi."

Thế tử ca ca lên tiếng, Thẩm Linh Chu mặt mày hớn hở kéo tay mập mạp từ trong tay Ninh Dịch Trì ra, ôm nắm đấm nhỏ chắp tay trước: "Tạ bá bá."

Nói lời cảm ơn, lúc này mới đưa tay kéo ngân phiếu lại, đặt ở dưới mí mắt nhìn một chút, xác nhận là một ngàn lượng, ánh mắt trực tiếp cười đến không nhìn thấy.

Trấn Viễn Hầu lúc này mới tin tưởng đại nhi tử của hắn không có lừa gạt hắn, tiểu oa nhi mới hơn ba tuổi này đúng là rất yêu tiền.

Hắn bị bộ dáng ngây thơ khả ái của tiểu cô nương chọc cho vui vẻ, kìm lòng không được vươn tay, muốn sờ sờ hai cái bím tóc trên đầu tiểu cô nương.

Nhưng tay vừa duỗi qua, đã bị Ninh Dịch Trì nâng cánh tay ngăn cản, còn ghét bỏ nhìn thoáng qua: "Tay người nặng, đừng làm nàng bị thương."

Trấn Viễn Hầu: "..."

Thẩm Linh Chu cẩn thận nắm ngân phiếu trong tay, nhe răng cười với Trấn Viễn Hầu: "Bá bá tốt, bá bá tốt."

Trấn Viễn Hầu lại nghi hoặc nhìn về phía Ninh Dịch Trì. Ninh Dịch Trì khẽ hừ một tiếng khó nghe thấy, lay bím tóc tiểu cô nương một chút: "Nàng nói người cho nàng tiền người là người tốt, bảo người sau này thường xuyên tới."

"Ai, tốt tốt! Sau này bá bá nhất định thường xuyên đến." Trấn Viễn Hầu vui vẻ sờ râu.

Thấy tiểu cô nương mũm mĩm ngồi trong ngực Ninh Dịch Trì nhu thuận đáng yêu động lòng người, Trấn Viễn Hầu thèm thuồng không chịu nổi, xúc động mở miệng: "Chu Chu a, con làm nữ nhi của bá bá được không?"

Nhi tức làm không được, làm nữ nhi cho hắn chẳng phải rất vừa vặn sao.

Nhưng hắn vừa dứt lời, Ninh Dịch Trì và Thẩm Linh Châu đồng thanh mở miệng.

"Không được."

"Không muốn."