Người có thể vào cao môn đại hộ làm thϊếp, tướng mạo sẽ không kém. Nhưng bộ dạng Trịnh phu nhân cũng không tính là quá mức xuất chúng, nhiều lắm là trên trung đẳng một chút.
Có thể được sủng ái nhiều năm như vậy, đơn giản là bởi vì ở trước mặt Trấn Viễn Hầu, nàng ta luôn luôn là loại ôn nhu như nước, hiểu ý người.
Mặc kệ Trấn Viễn Hầu xuất hiện trong viện nàng ta khi nào, nàng ta vĩnh viễn đều là tươi cười nghênh đón, ôn nhu đối đãi.
Tuy rằng nàng ta có chút không phóng khoáng, nhưng trước khi thành phù chính phu nhân, cũng không có làm ra chuyện gì quá mức khác thường.
Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì trong tay nàng ta không có quyền lợi, căn bản là làm không được mà thôi.
Nguyên phối phu nhân năm đó, cũng chính là mẫu thân của Ninh Dịch Trì qua đời, vợ chồng thiếu niên, sau khi Trấn Viễn Hầu thương tâm qua, cũng không có ý định tái hôn.
Nhưng lão phu nhân tuổi tác càng lúc càng cao, thân thể càng ngày càng không tốt, đã không quản được việc, rất cần có người đứng ra giúp đỡ xử lý hậu viện Hầu phủ.
Trấn Viễn Hầu Ninh Thuần ngoại trừ nguyên phối phu nhân, còn có bốn tiểu thϊếp.
Một người chính là Trịnh phu nhân này, sinh Nhị công tử Ninh Chính An và Ngũ công tử Ninh Hạo Nhàn, là lương gia nữ từ bên ngoài dùng kiệu nghênh đón, xuất thân tiểu môn tiểu hộ.
Một người khác là thân mẫu của Tứ công tử Ninh Nhược Tri, vị xuất thân thanh lâu kia, Tô di nương. Tuy rằng Tô di nương có thể thư họa, tài tình nổi bật, nhưng rốt cuộc xuất thân vẫn thấp hơn một chút.
Còn một người là nữ thị vệ bên cạnh Trấn Viễn Hầu trước kia, Mai di nương. Mai di nương có một thân võ nghệ tốt, nhưng chữ lại không biết được mấy cái, tính tình cũng không tốt.
Trước kia làm thị vệ cho Trấn Viễn Hầu còn tốt, từ khi vì bảo vệ Trấn Viễn Hầu bị thương thân thể không có cách nào sinh sản, sau khi được Trấn Viễn Hầu nạp làm thϊếp, tính tình liền trở nên nóng nảy, nghe nói còn động thủ với Trấn Viễn Hầu. Nguyên nhân cụ thể không biết, dù sao tính tình cũng rất bạo.
Ngươi để cho nàng quản hậu trạch, đoán chừng không quá nửa tháng, hạ nhân Hầu phủ đều sẽ bị nàng đánh tàn phế một nửa.
Vị cuối cùng là thân mẫu của Tam công tử đã chết yểu, Trần di nương.
Từ khi đứa nhỏ sinh bệnh không còn, Trần di nương nản lòng thoái chí, ngoại trừ thỉnh an lão phu nhân, ngày lễ tết lộ diện ra thì cả ngày niệm kinh bái Phật trong phòng, đã sắp nhìn thấu hồng trần, tự nhiên cũng không thích hợp.
Thật sự không ai có thể sử dụng, loại trừ trong bốn di nương, chuyện hậu trạch cũng chỉ có thể để cho Trịnh phu nhân xuất thân còn có thể coi là hiểu biết chữ nghĩa giúp đỡ xử lý.
Sau đó, Nhị công tử Ninh Chính An và Thẩm Linh Chu đính hôn, Trịnh phu nhân mới mượn cơ hội mở miệng, Ninh Chính An một thân phận thứ xuất, không xứng với Thẩm Linh Chu, hy vọng Hầu gia vì hai đứa nhỏ mà suy nghĩ, để nàng phù chính.
Nghĩ đến thân thể lão phu nhân càng ngày càng kém, bọn nhỏ dần dần cũng lớn lên, cũng muốn phải bắt đầu sắp đặt hôn sự, hậu viện không có khả năng vĩnh viễn không có chủ mẫu, lại nhớ đến Trịnh phu nhân vì hắn sinh hai đứa con trai, Trấn Viễn Hầu lúc này mới buông lỏng.
Vì chuyện này, hắn còn đến trước linh vị của phát thê (vợ cả) ngồi một ngày một đêm.
Hắn cũng là thật tâm sủng ái Trịnh phu nhân, nhưng hiện tại hắn cảm thấy, hắn sai rồi, thϊếp vẫn nên là thϊếp.
Nếu như lúc ấy không để Trịnh di nương phù chính, có lẽ nàng vẫn là Trịnh di nương hiểu ý người kia, mà không phải được đằng chân lân đằng đầu, sinh ra nhiều tham niệm như vậy, làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy.
Một cái tát tát đánh ra, lại giận dữ mắng một trận, Trấn Viễn Hầu đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, so với hắn mang binh đánh giặc còn mệt mỏi hơn.
Ham tiền tài cũng tốt, muốn quyền thế cũng được, nhưng vì mấy thứ này, dùng thủ đoạn hạ thấp bức bách nữ nhi của ân nhân cứu mạng phải lui thân, lại dung túng chất nữ ruột của nàng đi đầu độc lão phu nhân, đây là đυ.ng tới điểm mấu chốt của Ninh Thuần hắn.
Hơn nữa nữ nhân này phạm phải sai lầm lớn như vậy, vậy mà không biết hối cải chút nào. Lúc hắn tới chất vấn, lại còn dám mặt cười hỏi hắn làm sao vậy.
Trấn Viễn Hầu cảm thấy, hắn không chỉ làm sai, ánh mắt hắn cũng mù.
Hắn chỉ vào cửa, giọng nói lạnh lẽo: "Ngươi cút cho ta, trở lại nhà mẹ đẻ của ngươi đi."
Cho tới bây giờ chưa từng thấy Trấn Viễn Hầu đối với nàng như vậy, Trịnh phu nhân sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi, bùm bùm quỳ gối trước mặt hắn, kéo vạt áo hắn: "Hầu gia, ta sai rồi, thật sự sai rồi. Ta chỉ là vì tiền đồ của Chính An, không muốn cả đời hắn bị hủy hoại trong mối hôn sự này."
Trấn Viễn Hầu cúi đầu nhìn Trịnh phu nhân: "Con cháu đời trước của Ninh gia ta, bất kể là muốn quyền thế, hay là muốn tiền tài và địa vị, tất cả đều là dựa vào bản lĩnh thật sự liều mạng, chưa từng có ai là dựa vào hôn sự mà lấy được."
Trấn Viễn Hầu xách cánh tay Trịnh phu nhân quăng nàng sang một bên, hận rèn sắt không thành thép nói: "Nếu Chính An để tiền đồ của mình toàn bộ trông cậy vào một hôn sự, vậy hắn chính là phế vật, không xứng làm Ninh gia nhi lang ta."
Trịnh phu nhân bị thô lỗ quăng quất trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Trấn Viễn Hầu, mắt đầy lệ, thương tâm muốn chết: "Hầu gia, ta chính là phu nhân của ngươi mà, ngươi làm sao lại nhẫn tâm đối với ta như thế!"
Trấn Viễn Hầu đè nén lửa giận tràn đầy: "Ngươi đừng quên chức phu nhân của ngươi đến từ đâu, hiện giờ cửa hôn sự này không còn, chức phu nhân ngươi không làm cũng được. Ninh Thuần ta, không làm người vong ân phụ nghĩa."
Từ khi phù chính làm Trấn Viễn Hầu phu nhân, Trịnh phu nhân vẫn cho rằng danh tiếng "Trấn Viễn Hầu phu nhân", liền đặt trên đầu nàng, đã là chuyện cả đời.
Cho dù vừa rồi nàng bị tát một cái, lại bị mắng, nàng cũng cho rằng chỉ là phu thê cãi nhau, qua một thời gian chờ Hầu gia bớt giận, nàng chịu thua một chút là tốt rồi.
Nhưng bây giờ hắn có ý gì? Cái gì gọi nàng là, phu nhân hay không làm cũng được?
"Phụ thân!" Ngũ công tử Ninh Hạo Nhàn ở chính viện dưỡng thương nghe được động tĩnh, từ trong gian bò ra.
Lần này hắn bị thương quả thật không nhẹ, dưỡng nhiều ngày như vậy, vẫn không thể nằm, chỉ có thể nằm nghiêng hoặc nằm sấp.
Nghe được tiếng bạt tai bên ngoài, tiếng mắng chửi giận dữ của phụ thân, còn có tiếng khóc rống của mẫu thân, tâm hắn hoảng không thôi.
Từ khi hắn sinh ra, phụ mẫu ở trước mặt hắn vĩnh viễn đều là tiếng cười nói vui vẻ, hòa thuận ở chung, hắn chưa từng thấy qua phụ mẫu mắng chửi.
Hắn sợ, cố nén đau đớn, giãy dụa xuống đất, đứng không vững trực tiếp ngã trên mặt đất, tất cả người hầu hạ trong phòng đều đi ra ngoài, hắn chỉ có thể tự bò ra.
Hai chân còn không dám dùng lực, chỉ có thể dùng cánh tay chống đỡ bò về phía trước, vừa bò vừa nhỏ giọng gọi phụ thân, bộ dáng có thể nói là thê thảm không thôi.
Trấn Viễn Hầu nhìn thấy bộ dáng tiểu nhi tử xưa nay mình sủng ái, muốn nói không đau lòng đó là không có khả năng.
Nhưng hắn nhớ tới Ninh Dịch Trì nói với hắn cái đồ hỗn trướng này dám làm chuyện kia với tiểu cô nương, chỉ hận không thể một cước đạp chết hắn.
Hắn là một võ tướng, tin vào hiếu tử được sinh ra dưới gậy gộc, không đánh không thành tài, ngoại trừ Tứ công tử an tĩnh hiểu chuyện Ninh Nhược Tri từ nhỏ đã ngoan, chưa từng bị đánh ra.
Hai người lớn, Ninh Dịch Trì và Ninh Chính An, phàm là phạm sai lầm, đều từng bị hắn đạp qua.
Ninh Chính An giống như một cái túi khí, mỗi lần bị đạp, đều thành thành thật thật quỳ ở đó, không có một chút chính trực. Làm hắn thấy mà tức giận.
Thế tử gia hỗn trướng kia thì sao, thân thủ lưu loát, mỗi lần hắn vừa nhấc chân lên, hắn "vèo" một cái liền bỏ chạy, cho tới bây giờ cũng chưa từng để cho hắn chân chính đạp trúng. Hắn lại càng tức giận hơn.
Chỉ có đứa nhỏ nhất này, tuy rằng nghịch ngợm, nhưng tuổi còn nhỏ, miệng lại ngọt, lại thích làm nũng với hắn, cho tới bây giờ hắn còn thật sự chưa từng động thủ đánh qua.
Nhưng nghĩ đến chuyện hắn làm chuyện hỗn đản kia, hiện tại hắn thật sự rất muốn hung hăng đạp hắn một cước. Nhưng lại thấy hắn đứng cũng không đứng được, thật sự không đành lòng đặt chân xuống.
Chỉ có thể giận dữ mắng: "Một phế vật bắt nạt người nhỏ yếu! Cút về, dưỡng thương tốt, sau đó lập tức theo lời đại ca ngươi nói, chuyển đến ngoại viện."
Nếu tiếp tục được độc phụ này nuôi dưỡng, hắn sợ đứa nhỏ này sẽ bị phế!
Ninh Hạo Nhàn bị dọa sợ, nằm sấp trên mặt đất không dám đi về phía trước, cũng không dám nói nữa.
Trấn Viễn Hầu ngửa đầu nhắm mắt lại, một hồi lâu sau, tỉnh táo lại, chỉ vào Trịnh phu nhân khóc rống: "Giao đối bài và sổ sách ra, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là đương gia chủ mẫu ở hậu viện này nữa."
Vừa rồi dưới cơn thịnh nộ, hắn vốn là muốn bỏ độc phụ này. Nhưng nếu thật sự hưu nàng, hai hài tử sau này thành thân sẽ khó khăn, sợ là muốn kết thù với hắn.
Đây là để cho nàng làm thϊếp sao? Trịnh phu nhân hoảng sợ, khóc cũng quên khóc: "Hầu gia?"
"Đi lấy đối bài và sổ sách, đừng để ta nói lần thứ hai." Trấn Viễn Hầu không còn nổi giận như lúc trước, nhưng thanh âm bình tĩnh của hắn lại làm cho người ta càng thêm run sợ.
Điều làm cho người ta nản lòng nhất, không có gì khác hơn là ngươi rất muốn có được một cái gì đó, ngươi đã có được, nhưng chỉ được nếm trái ngọt sau đó mất đi.
Trịnh phu nhân ngồi trên mặt đất không nhúc nhích, nàng sẽ không giao đối bài và sổ sách đại biểu cho địa vị phu nhân ra ngoài.
Thấy nàng như thế, Trấn Viễn Hầu cũng lười mở miệng, nhấc chân đi vào trong, trực tiếp lấy rương đối bài và sổ sách ra, ôm lấy rời đi.
Trịnh phu nhân thấy hắn cầm đồ đi ra, tiến lên ôm lấy chân hắn: "Hầu gia, ngươi không thể mang mấy thứ này đi, những thứ này đều là của ta!"
Thấy đã đến lúc này, nàng còn không thấy rõ, Trấn Viễn Hầu càng thêm thất vọng: "Ngươi tự giải quyết cho tốt, sống yên ổn làm tốt chức di nương của ngươi, Hầu phủ này còn có chỗ dung thân cho ngươi."
Sau đó không muốn nói chuyện với nàng ta nữa, nhấc chân hất nàng ta ra: "Bắt đầu từ hôm nay, không có sự cho phép của ta, không được phép bước ra khỏi viện này nửa bước."
Dứt lời, trong tiếng khóc rống, xoay người rời đi.
Trấn Viễn Hầu Ninh Thuần cầm đối bài và rương đựng sổ sách, một đường ra khỏi chính viện, mặt tái mét, đi đến trong viện lão phu nhân, vừa vào phòng liền trực tiếp quỳ xuống: "Mẫu thân, nhi tử bất hiếu!"
Ninh Dịch Trì vừa rồi từ thư phòng đi ra, liền đến chỗ lão phu nhân, thông khí cho lão phu nhân, nói lời nói giữa hai phụ tử với bà.
Cho nên, nhìn thấy Trấn Viễn Hầu như vậy, lão phu nhân cũng không kinh ngạc.
Ninh lão phu nhân nháy mắt với Tống ma ma, Tống ma ma gật đầu, mang theo nha hoàn bà tử hầu hạ trong phòng đều lui ra ngoài, tránh ra xa.
Lúc này mới run rẩy từ trên giường đứng dậy, chống nạng đi qua, đỡ cánh tay Trấn Viễn Hầu: "Đứng lên đi."
Hai mẫu tử ngồi xuống, Trấn Viễn Hầu áy náy không thôi: "Mẫu thân, là nhi tử trị gia không nghiêm, nhìn người không rõ, mới nháo đến gia trạch không yên, còn thiếu chút nữa làm cho ngài chịu khổ."
Ninh lão phu nhân: "Ta ngược lại không sợ, thủ đoạn bận này làm không làm gì được ta. Chính là đứa nhỏ Chu Chu kia chịu không ít ủy khuất, quay đầu ngươi đi xem nó một chút."
Trấn Viễn Hầu vội vàng gật đầu: "Vâng, lát nữa nhi tử sẽ đi qua."
Trấn Viễn Hầu lại nói những chuyện vừa xảy ra ở chính viện cho lão phu nhân nghe, lão phu nhân thở dài: "Đồ không lên được mặt bàn, chung quy cũng không lên được mặt bàn. Cũng được, tóm lại cũng hầu hạ ngươi nhiều năm như vậy, lại sinh ra Chính An và Hạo Nhàn, nể mặt hai hài tử, cũng không thể thật sự đuổi ra ngoài."
Nhớ tới chuyện mấy năm như vậy, hai mẩu tử thổn thức không thôi, đều vô cùng hoài niệm thân mẫu của Ninh Dịch Trì.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Trấn Viễn Hầu lại mở miệng: "Mẫu thân, người xem chuyện quản gia, nên làm thế nào cho phải?"
Biết nhi tử của mình cũng không có ý định tái hôn, Ninh lão phu nhân suy nghĩ một chút: "Trước tiên để Tô di nương quản đi, để Mai di nương giúp đỡ một chút. Sau đó lại chờ Thế tử gia thành gia, để Thế tử phu nhân trực tiếp giữ."
Một văn một võ, cũng được. Trấn Viễn Hầu gật đầu: "Vậy thì làm theo lời mẫu thân nói."
Hai mẫu tử lại nói một hồi lâu, Trấn Viễn Hầu từ chỗ lão phu nhân rời đi, trực tiếp đi đến một sân hẻo lánh đơn giản ở hậu viện.
"Hầu gia? Ngài trở về rồi?" Tô di nương nhìn thấy Trấn Viễn Hầu đột nhiên trở về, mặt lộ ra kinh hỉ, váy áo bồng bềnh, phong tình vạn chủng nghênh đón.
Trấn Viễn Hầu tiện tay đưa hộp đối bài và sổ sách vào trong tay Tô di nương: "Về sau ngươi quản gia, thẳng đến khi Thế tử phu nhân vào cửa mới thôi."