Chương 29.2

Thẩm Linh Chu nằm bên cạnh Ninh Dịch Trì, nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn trong chốc lát, thấy hắn vẫn không để ý tới nàng, nhịn không được muốn thở dài.

Ai, tính tình Thế tử ca ca này còn rất lớn.

Phải làm gì đây? Làm thế nào mới có thể dỗ dành Thế tử ca ca đây?

Thẩm Linh Chu nằm trên giường, cau mày nhỏ suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên linh quang chợt hiện lên, có rồi.

Nàng đứng dậy, bò xuống giường, đá giày leo lên bàn, chạm vào quyển Tam Tự Kinh.

Bịch bịch bịch đi đến bên giường, lại đá giày bò lên, đặt mông ngồi bên cạnh Ninh Dịch Trì.

Vươn ra một bàn tay mập mạp vỗ hai cái trên vai Ninh Dịch Trì, giả vờ nói: "Ca ca ngủ ngủ, Chu Chu đọc đọc."

Mí mắt Ninh Dịch Trì khẽ nhấc lên, nhìn thoáng qua, chỉ thấy hai tay mập mạp cuat tiểu cô nương đang cầm quyển Tam Tự Kinh nàng thường độc, rầm rầm lật từng trang.

Vật nhỏ này là muốn dỗ hắn ngủ sao? Coi như có một chút lương tâm vậy.

Khóe miệng Ninh Dịch Trì thản nhiên cong một chút, nhắm mắt lại nằm xuống. Chờ tiểu cô nương dỗ dành hắn.

Thầm nghĩ, lúc bị vật nhỏ làm tức giận là thật sự tức giận, nhưng lúc nàng nhu thuận hiểu chuyện, cũng là thật sự khiến người ta hiếm thấy.

Lúc này hắn mới dạy mấy ngày, hiện tại hài tử đều có thể đọc sách cho hắn.

Ninh Dịch Trì nhất thời có một loại vui mừng cùng tự hào của lão phụ thân, khóe miệng không tự biết chậm rãi nhếch lên.

Thẩm Linh Chu lật hơn nửa ngày, cuối cùng dùng lại, ngón tay mập mạp cố ý tìm được một trang kia, vụиɠ ŧяộʍ ngước mắt liếc mắt nhìn Thế tử ca ca nhắm mắt dưỡng thần, nãi nãi nhu bắt đầu đọc.

"Tử, bất, giáo, phụ, chi quá."

Đọc xong, Thẩm Linh Chu giương mắt lại nhìn trộm lão nhân gia Thế tử gia một chút.

Không có phản ứng, ok, tiếp tục đọc.

"Giáo, bất, nghiêm, sư, chi, nọa."

Ngay từ đầu, Ninh Dịch Trì bình chân như vại nghe, nghe được câu đầu tiên còn bình luận ở trong lòng.

Không sai, phương pháp học hành quả nhiên là đúng, tiểu cô nương rất tiến bộ. Lưu loát hơn nhiều so với lúc mới bắt đầu đọc, thời gian dừng lại ở giữa mỗi từ cũng ít hơn.

Xem ra, lại đọc như vậy ba đến năm tháng nữa, phỏng chừng tiểu cô nương có thể liên tục nói ra năm sáu chữ.

Nhưng khi hắn nghe được tiểu cô nương tăng thêm giọng điệu đọc câu thứ hai, Ninh Dịch Trì liền phát hiện ra không thích hợp.

Khóe miệng còn đang từ từ nhếch lên cứng đờ tại chỗ, lên, không lên được, xuống, cũng không xuống được.

Sao hắn lại có cảm giác như hai câu tiểu cô nương đọc này, là đang ném đá giấu tay mắng hắn đây?

Hắn rất muốn mở mắt ra nhìn xem biểu tình của tiểu cô nương là như thế nào. Nhưng lại do dự trong chốc lát, tiểu cô nương tiếp tục đọc một câu.

"Chu, bất, giáo, ca, ca chi, quá." (Chu Chu hư, lỗi ca ca) Thanh âm nãi nãi, nhu nhu, còn ngọt ngào.

Ninh Dịch Trì mở mắt, đối diện chính là con mắt cong thành lưỡi liềm của tiểu cô nương, còn có một hàm răng trắng nhỏ, cười đến vẻ mặt thiên chân vô tà.

Thế tử gia cho dù là người ngu xuẩn đến không thuốc chữa, trong nháy mắt cũng xác định, tiểu cô nương đây là đang mắng hắn, mắng hắn không dạy tốt nàng.

Hắn mỗi ngày đều dành thời gian, vất vả dạy vật nhỏ học hành, chính là để cho nàng mắng mình?

Ninh Dịch Trì dở khóc dở cười, thật muốn xách tiểu cô nương lên, lại đánh hai cái.

Nhưng hắn nào dám!

Chỉ là vật nhỏ thật đúng là thông minh, còn biết quanh co lòng vòng mắng người.

Khóe miệng Ninh Dịch Trì cứng đờ lần thứ hai chậm rãi giương lên, giương lên, đột nhiên cao giọng bật cười.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ, giống như ánh mặt trời sáng lạn, xua tan một tia lệ khí mang từ ngoài thành trở về, cả người đều sáng lên, làm cho người ta không thể rời mắt.

Bị nụ cười của hắn lây nhiễm, Thẩm Linh Chu cũng cười khanh khách ra tiếng, cười cười, đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ vừa rồi so đấu cũng là quá thú vị, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, trực tiếp cười ngã trên giường.

Một lớn một nhỏ, song song nằm trên giường, ngây ngốc cười thật lâu.

Sáu tên hộ vệ lúc trước đuổi theo hai tên cướp kia tay không trở về, đứng ở trong sân nói rõ tình huống với Thường Sơn, Thường Sơn đang chuẩn bị đi vào trong phòng, đi báo cáo với Ninh Dịch Trì.

Nhưng khi nghe thấy trong phòng truyền đến hai tiếng cười sảng khoái một lớn một nhỏ, Thường Sơn dừng bước, xoay người đi trở về, bảo sáu gã hộ vệ trở về nghỉ ngơi trước.

Thế tử gia khó có được vui vẻ như vậy, vẫn là đừng đi quấy rầy.

Hai người cười một hồi lâu mới dừng lại.

Ninh Dịch Trì nghiêng người nằm, đưa tay lau nước mắt tiểu cô nương cười ra, lấy cho nàng một cái chăn nhỏ đắp lên bụng tròn trịa của nàng, nhẹ nhàng vỗ: "Ngủ đi."

Thế tử gia lão nhân gia cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với nàng, thật không dễ dàng.

Thẩm Linh Chu mặt mày cong cong gật cái đầu nhỏ, nhắm mắt lại, cũng vươn ra một bàn tay nhỏ bé vỗ vai Ninh Dịch Trì: "Ca ca ngủ ngủ."

Bàn tay mập mạp mềm mềm vỗ hai cái ở trên vai Ninh Dịch Trì, lại nghịch ngợm vỗ lên mặt hắn, lúc vỗ vỗ nàng còn vui sướиɠ khi người gặp họa cười khanh khách hai tiếng.

Biết tiểu cô nương mượn cơ hội đánh hắn, Ninh Dịch Trì cũng tùy nàng, ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn nàng như vậy.

Chỉ thấy bàn tay mập mạp của tiểu cô nương vỗ lên mặt hắn hai cái, càng vỗ càng chậm, cuối cùng bất động, ngủ thϊếp đi.

Đây là mệt muốn chết rồi.

Ninh Dịch Trì đợi một hồi, lúc này mới nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của tiểu cô nương từ trên mặt mình lên, chuẩn bị đặt ở trên giường.

Nhưng không đợi buông xuống, tiểu cô nương giật mình mở mắt ra. Đôi mắt to kinh hoảng không thôi, chờ thấy rõ người trước mặt, lúc này mới nhắm mắt lại, lẩm bẩm một câu: "Ca ca."

Trong miệng gọi ca ca, thân thể nhỏ nhắn tròn vo nhưng không quá béo lại vo thành một cục, ủi ủi, ủi vào trong ngực Ninh Dịch Trì, túm vạt áo hắn ngoan ngoãn làm ổ.

Vẫn còn sợ hãi. Ninh Dịch Trì thở dài ở trong lòng, vươn tay, vòng ra sau gáy tiểu cô nương, từng chút từng chút sờ gáy nàng, ôn nhu nói: "Ngoan, ca ca ở đây."

Chỉ chốc lát sau, hô hấp của tiểu cô nương vững vàng, bàn tay nắm chặt vạt áo hắn buông ra, ngủ thật ngon.

Ninh Dịch Trì từ sau đầu tiểu cô nương di chuyển đến sau lưng nàng, dán lên lưng nàng, cũng nhắm hai mắt lại.

Căn phòng đèn đuốc lờ mờ, Ninh Dịch Trì lẳng lặng nằm ở trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên nóc giường, trên mặt trắng bệch, không hề có huyết sắc, một đôi tay gầy trơ xương đặt trên chăn.

Thường Sơn quỳ gối trước giường, hán tử năm thước lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào khuyên nhủ: "Thế tử gia, ngài cứ nghe đại phu đi, không có chân, chúng ta còn có mạng, mạng so với cái gì cũng quan trọng hơn a."

Trên trán Ninh Dịch Trì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh: "Không có chân, sống giống như phế vật, loại sống như này Ninh Dịch Trì ta không cần cũng được."

Thường Sơn nắm tay nặng nề đập đất một cái, sau đó đứng dậy, cắn răng nói: "Thế tử gia yên tâm, thuộc hạ lật khắp dưới gầm trời này, cũng phải tìm ra một đại phu có thể chữa khỏi chân cho ngài."

Ninh Dịch Trì khép mí mắt lại một chút, nhẹ giọng nói: "Đi đi, ta mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát."

"Vâng, thuộc hạ ở ngoài cửa, ngài có việc liền gọi một tiếng." Thường Sơn lên tiếng, xoay người ra cửa.

Cửa phòng đóng lại, Ninh Dịch Trì mệt mỏi nhắm hai mắt lại, một lát sau lại mở ra, hai tay chống giường gian nan ngồi dậy.

Đối với người thường mà nói, là một động tác đơn giản, hắn lại tựa như hao phí tất cả khí lực.

Tuấn mi khóa chặt, ngực phập phồng, mồ hôi trên trán, từng giọt từng giọt rơi xuống chăn.

Chậm một hồi lâu, hắn mới đưa tay xốc chăn lên, nhìn về phía hai chân bị vải trắng quấn đến cồng kềnh không chịu nổi.

Hắn cố gắng khống chế hai chân nhúc nhích, nhưng chân lại không nghe sai khiến một chút nào.

Hắn đưa tay sờ lên, không hề có tri giác, không đau, không ngứa.

Hàm dưới Ninh Dịch Trì căng thẳng, ánh mắt âm u, một hồi lâu hắn sụp đổ ngã xuống.

Ánh mắt quét tới bội kiếm màu đen treo trên tường bên giường, hắn chống cánh tay đứng dậy lần nữa, vươn cánh tay thon dài gầy yếu ra.

Khoảng cách quá xa, hai tay hắn chống người di chuyển đến bên giường, duỗi cánh tay lại vươn, lại vươn, mất trọng tâm một cái không thăng bằng, cả người nặng nề ngã xuống đất.

Ninh Dịch Trì mạnh mẽ ngồi dậy, ngực kịch liệt phập phồng.

Mặt trời bên ngoài đã lặn xuống, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, ánh sáng có chút mờ mịt.

Nhìn căn phòng quen thuộc này, Ninh Dịch Trì nhất thời hoảng hốt, theo bản năng liền đưa tay sờ chân mình.

Hai chân đều sờ sờ, lại nhấc chân lên, Ninh Dịch Trì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay, chân còn tốt.

Mới vừa rồi, cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Nhưng không biết vì sao, tất cả trong mộng cảnh vừa rồi, đều chân thật như vậy.

Giọng điệu Thường Sơn nói chuyện, hốc mắt đỏ bừng, hắn đều nhớ rõ ràng.

Đương nhiên, chân thật hơn, chính là loại cảm giác vô lực ngay cả thân thể mình cũng không khống chế được.

Một khắc kia, hắn cảm thấy mình thật đúng là là phế vật, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nằm ở trên giường chờ chết.

Tất cả đều chân thật như thế, chân thật đến mức khiến người ta vừa nghĩ tới, trong lòng liền không hiểu sao phát hoảng.

Nghĩ đến cảnh tượng huyết nhục văng tung tóe trên Ô Loan trại, Ninh Dịch Trì nhẹ nhàng lắc đầu. Thầm nghĩ mình hẳn là mệt mỏi.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Ninh Dịch Trì lần thứ hai nằm xuống.

Nhưng khi nhìn thấy tiểu cô nương bên cạnh co thành một đoàn nhỏ, đang ngủ say, trong nháy mắt hắn đã sửng sốt.

Trong đầu hiện ra xa phu bị tảng đá lớn đập gãy hai chân trên đường lên núi.

Nghĩ đến hai chân huyết nhục mơ hồ của xa phu, Ninh Dịch Trì không tự chủ được mà nghĩ, nếu bọn họ không có trì hoãn xuất môn, chạy tới đúng thời điểm đó...

Vậy có phải tất cả những gì xảy ra ở trong mộng vừa rồi, đều sẽ biến thành hiện thực hay không?

Ninh Dịch Trì nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của tiểu cô nương, đưa tay sờ đỉnh đầu nàng, thấp giọng nói: "Chu Chu, là ngươi cứu ca ca một mạng sao?"