Chương 28.2

Biểu công tử Tề Hựu Bạch kiễng mũi chân nhìn vào trong, bất mãn nói: "Biểu ca bận cái gì? Ta thấy tư thế này của các ngươi, không phải vừa mới làm sai trở về sao? Các ngươi ba ngày hai đên đi ra ngoài làm việc, có cái gì ngạc nhiên."

Nghĩ đến sắc mặt đã không thể nhìn nổi vừa rồi của Thế tử gia nhà mình, Thường Sơn thầm nghĩ thở dài: "Thế tử gia hắn... Bận rộn trông hài tử."

Nhìn tư thế này, nói không chừng còn phải đánh hài tử.

"Hài tử? Ngươi nói đứa nhỏ vừa rồi, là hài tử của biểu ca?" Tề Hựu Bạch sửng sốt một chút, hậu tri hậu giác phản ứng lại vừa rồi thứ Ninh Dịch Trì ôm trong ngực là một đứa bé.

Lập tức giống như đã biết bí mật lớn, mở to hai mắt khϊếp sợ không thôi, tiến đến trước mặt Thường Sơn, tay kia che miệng hạ thấp thanh âm: "Đứa nhỏ kia, là biểu ca sinh ở bên ngoài?"

Đầu óc biểu công tử này..., thật nên tìm một đại phu tốt nhìn một chút, không chỉ không có nhãn lực, mà hố còn rất lớn.

Thường Sơn không nói gì, sắc mặt chính trực: "Tề công tử chớ nói bậy, đó là Thẩm cô nương, ngài đã gặp qua trước đó."

Thấy hắn còn muốn hỏi tiếp, Thường Sơn vội vàng chắp tay, xoay người bước nhanh vào cửa.

Ninh Dịch Trì ôm tiểu cô nương trực tiếp trở về viện tử của mình, đặt nàng trên mặt đất, gọi người đun nước ấm.

Ninh Dịch Trì tiếp nhận chậu nước đặt ở trên giường, đưa tay thấm ướt khăn tay, chuẩn bị rửa mặt cho tiểu cô nương.

Thấy sắc mặt Thế tử ca ca đen như tro bụi dưới đáy nồi, Thẩm Linh Chu biết chuyện lần này của mình chọc lớn rồi.

Sợ bị đánh, nàng nhu thuận dị thường tự mình bò lên giường ngồi, còn chủ động đá rơi đôi giày nhỏ.

Sau đó tự động tự giác ngồi xổm bên cạnh chậu nước, hai tay mập mạp vội vàng lề dề xắn tay áo nhỏ lên, lộ ra hai cánh tay nhỏ bé mập mạp giống như củ sen.

Hai bàn tay mập mạp đưa vào trong chậu nước, đi cướp khăn tay trong tay Ninh Dịch Trì, nhe răng cười với hắn, chân chó vô cùng nói: "Ca ca mệt, Chu Chu làm."

"Ngồi xuống." Mặt Ninh Dịch Trì âm trầm, giáo huấn.

Trên đường trở về,những lời Tùng Lam và Thường Sơn nói kia, hắn ở phía trước đều nghe thấy.

Căn cứ vào miêu tả của Tùng Lam, vật nhỏ hẳn là gặp phải hai sơn phỉ chạy trốn trên Ô Loan trại.

Người bắn tên về phía hắn thì không đề cập tới, chỉ riêng thân thủ của tiểu tặc bỏ chạy kia, muốn đẩy hai người vào chỗ chết, đã là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vật nhỏ có biết hay không, nàng đây là từ Quỷ Môn Quan nhặt về một cái mạng, quả nhiên là mạng lớn.

Vừa nghĩ đến hai sơn tặc kia chẳng may hạ sát thủ..., hắn thật sự là nghĩ cũng không thể nghĩ, vừa nghĩ đến cả trái tim liền mạnh mẽ níu chặt.

Đau lòng qua đi, trong lòng Ninh Dịch Trì chỉ còn lại sợ hãi.

Hắn hạ quyết tâm, muốn cho vật nhỏ một bài học, để cho nàng ghi nhớ thật lâu.

Thấy Ninh Dịch Trì không cho nàng lấy khăn tay, Thẩm Linh Chu đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lấy lòng cười: "Hi hi! Hi hi!"

Vật nhỏ vô tâm vô phế, thiếu chút nữa không thể trở về, còn ở đây ngồi cười.

Ninh Dịch Trì lạnh mặt, vặn khăn tay hơi khô, một tay ôm gáy tiểu cô nương, một tay đặt khăn mặt lên trên mặt nàng lau.

Nhìn rất là tức giận, nhưng lực đạo trên tay hắn lại vô cùng ôn nhu.

Khăn tay nóng hổi kề vào mặt, từng chút từng chút nhẹ nhàng mềm mại lướt qua, tiểu cô nương nâng cằm lên cao, thoải mái đến muốn thở dài.

Ninh Dịch Trì lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn giống như vẽ bùa quỷ của tiểu cô nương, lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của nàng đặt ở trong chậu nước, từng ngón từng ngón tay cẩn thận rửa sạch.

Thường Sơn từ chỗ Tùng Lam lấy cho tiểu cô nương một thân xiêm y và giày sạch sẽ, lại đưa con chó nhỏ tới cho nàng.

"Tùng Tùng?" Thẩm Linh Chu nhìn Thường Sơn hỏi.

"Thẩm cô nương không cần lo lắng, đã gọi đại phu đến chẩn trị cho Tùng Lam cô nương, đợi lát nữa xử lý xong, ăn cơm xong, nàng ta sẽ tới." Thường Sơn khách khí giải thích.

Thẩm Linh Chu gật cái đầu nhỏ, tỏ vẻ mình biết.

Ninh Dịch Trì lấy khăn tay lau tay, nhìn một bộ xiêm y màu hồng phấn kia, hỏi: "Có thể tự mặc không?"

Bàn tay Tùng Lam bị thương, thế tử ca ca tâm tình không tốt, nàng không thể cũng phải thể. Thẩm Linh Chu gật đầu nhỏ: "Chu Chu có thể."

"Tự mình thay xiêm y." Ninh Dịch Trì lạnh mặt dặn dò, xoay người đi vào cửa trong.

Ninh Dịch Trì cởi ngoại bào màu đen và áo trắng dính đầy vết máu trên người ra, lấy ra kim sang dược từ trong rương bên giường, mặt không chút thay đổi rắc lên miệng vết thương, cầm vải trắng quấn vài vòng, dùng răng phụ trợ vô cùng thuần thục thắt nút.

Sau đó đi tới tủ quần áo lấy ra áσ ɭóŧ sạch sẽ và cẩm bào màu trắng trăng mặc xong, lại chia mái tóc hơi rối tung ra, tùy ý chải một búi tóc, cắm một cây trâm bạch ngọc.

Khi Thế tử gia đang bận rộn ở cửa trong, Thẩm Linh Chu ở trên giường cửa gian ngoài cũng bận rộn lật trời.

Bình thường đều là Tùng Lam nhà nàng giúp nàng mặc quần áo, Tùng Lam dễ dàng giúp nàng mặc xong.

Nàng còn thật sự không biết, thì ra xiêm y rách này khó mặc như vậy.

Thẩm Linh Chu cúi đầu, hai bàn tay mập mạp đầu tiên cởi thắt lưng trên cẩm bào nam tính kia mà cũng cởi một hồi lâu.

Sau đó lại cố sức cởi một tay áo, một tay khác cũng không biết là do cánh tay nhỏ bé của nàng quá mập, hay là tay áo quá hẹp, kéo nửa ngày cũng không kéo ra.

Nàng đành phải quăng vòng quanh giường, quăng vài vòng, thành công quăng mình choáng váng, đặt mông ngồi trên giường, xiêm y mới vứt xuống.

Mệt chết Chu Chu! Nhìn thân cẩm bào màu lam bẩn thỉu kia, nàng ngồi ở đó trực tiếp lấy chân đạp xuống đất.

Ngàn vạn lần đừng làm bẩn giường của Thế tử ca ca, sắc mặt của hắn cũng đủ khó coi, đừng đợi lát nữa lại thêm sương giá.

Thẩm Linh Chu mặc một thân áo trong màu trắng, ngồi ở đó nghỉ ngơi một lát, chờ đầu óc không còn choáng váng như vậy, lúc này mới đứng lên.

Cầm lấy cái đồ trong thêu hoa anh đào màu hồng phấn xinh đẹp mà Tùng Tùng làm cho nàng, lần lượt mặc ba tầng trong ngoài vào.

Nàng muốn buộc thắt lưng lại, nhưng mười ngón tay vừa mập vừa ngắn trên hai tay mập mạp của đứa bé lại không dễ sử dụng, ở nơi đó đùa nghịch nửa ngày cũng không thể thắt thành một cái kết.

Chờ Ninh Dịch Trì thu thập thỏa đáng đi ra, chỉ thấy tiểu cô nương mặc quần áo lỏng lỏng lẻo lẻo, đang vùi đầu ở nơi đó phân cao thấp với đai lưng.

Rõ ràng là tính tình nhỏ lại đến, nàng đặt mông ngồi ở trên giường, trực tiếp nằm xuống, không động đậy.

Ninh Dịch Trì thở dài đi qua, vươn tay ra với tiểu đoàn tử: "Lại đây."

Thấy Thế tử ca ca đi ra, Thẩm Linh Chu đứng lên, ngoan ngoãn đi qua.

Ninh Dịch Trì giúp tiểu cô nương sửa sang lại áo ngoài, buộc lại thắt lưng.

Sau đó để tiểu cô nương ngồi ở trên giường, tháo búi tóc của nam tử đã nằm sấp trên đầu nàng nhìn không ra hình dạng, lấy lược chải cho nàng một lần nữa thành hai cái bím tóc nhỏ, lấy dây ruy băng buộc lại.

Nhìn nàng cuối cùng cũng trở thành cục bột nhỏ sạch sẽ, sắc mặt Ninh Dịch Trì hơi chút hòa hoãn.

Từ khi đánh vào cửa Trấn Viễn Hầu phủ, Thẩm Linh Chu vẫn luôn cẩn thận quan sát Ninh Dịch Trì.

Thấy sắc mặt hắn đen kịt, biết chuyện nàng tự mình xuất phủ, Thế tử ca ca khẳng định muốn thu về tính sổ, chính là không biết tính khi nào.

Nàng vốn định chủ động nhận sai, nhưng khi ở ngoài dù nàng mặt dán mặt lại gọi hắn là ca ca, hắn đều mặt lạnh không để ý tới nàng, nàng có chút không dám.

Lúc này thấy sắc mặt hắn cuối cùng cũng đẹp hơn một chút, vội vàng đứng lên, nện chân ngắn bịch bịch quấn quanh phía sau hắn, giống như một cái chân chó nhỏ, nắm hai nắm đấm mập mạp giống như bánh bao đấm lưng hắn.

Chỉ hy vọng Thế tử ca ca nể mặt nàng có thái độ tốt, đợi lát nữa đừng đánh nàng.

Nếu như, nếu như Thế tử ca ca thật sự muốn đánh, vậy thì đánh ít hai cái, nàng cũng nhận.

So sánh với tiểu biếи ŧɦái cầm chủy thủ bên ngoài nhẹ nhàng nói muốn gϊếŧ chết nàng, Thế tử ca ca đánh hai cái vào lòng bàn tay, thật sự không tính là cái gì.

Mặc cho tiểu cô nương giống như đập bông đập lên vai hắn hai cái, Ninh Dịch Trì trở tay kéo người lại, ấn lên bàn trên giường: "Ngồi xuống."

Khi hắn vừa dứt lời, một gã hộ vệ liền xách hộp thức ăn tiến vào, đi đến bên giường, bày từng món lên bàn, chỉ chốc lát sau liền bày đầy bàn.

Vì chạy trốn, Thẩm Linh Chu và Tùng Lam trời còn chưa sáng đã rời giường, lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, trong bụng nnagf chỉ có một cái bánh bao thịt ăn ở chợ, hơn nữa sau đó ăn chút đồ ăn vặt trên xe ngựa. Bụng đã bị đói từ lâu rồi.

Nhìn cánh gà sốt sắc hương đầy đủ trên bàn, tôm muối hấp tôm bóc vỏ, sườn chưng bột, cá vàng chiên thơm, còn có một cái đùi gà to bóng loáng như bơ vàng...

Thẩm Linh Chu đỏ mắt to trừng đến tròn trịa, bắp chân vặn vẹo, quỳ gối ngồi dậy, đầu gối tiến gần về phía trước bàn, nhịn không được liếʍ liếʍ môi.

Nhưng Thế tử ca ca không nói, nàng không dám động đũa, duỗi hai ngón tay mập mạp chỉ chỉ về một hướng, trông mong nhìn Ninh Dịch Trì, nãi nãi ngọt ngào hô một câu: "Ca ca."

"Ăn đi." Ninh Dịch Trì nói. Sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

"Tạ ca ca." Thẩm Linh Chu trơn tru nói lời cảm ơn.

Tuy rằng thèm muốn chết, nhưng nàng còn dùng hai bàn tay mập mạp bưng cái chén đặt đùi gà lên, nâng lên đặt ở trước mặt Ninh Dịch Trì, nhe răng cười: "Ca ca ăn." Thái độ rất ân cần.

Vật nhỏ bình thường bảo vệ đùi gà, giống như chó con bảo vệ đồ ăn, ai dám cướp, nhe răng liền muốn cắn. Hôm nay vậy mà lại chủ động đưa đùi gà cho hắn, Ninh Dịch Trì làm sao mà không biết trong lòng nàng nghĩ cái gì.

Hắn nhìn tiểu cô nương, bưng đùi gà lên và đặt nó trước mặt nàng: "Ăn nhanh, ăn xong nói chính sự."

Chính sự? Cùng một đứa nhỏ ba tuổi như nàng nói chính sự, nàng biết, còn không phải là muốn tính sổ sao.

"A." Biết tránh không thoát, Thẩm Linh Chu gật gật đầu nhỏ, trực tiếp lấy tay nắm lấy đùi gà, vùi đầu gặm.

Muốn bị đánh, cũng phải ăn no trước mới có thể chống đánh.

Ninh Dịch Trì thấy tiểu cô nương phình quai hàm ăn uống vui vẻ, cũng theo khẩu vị mở rộng, bưng chén cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.

Thẩm Linh Chu thật sự đói, trong chốc lát liền gặm xong một cái đùi gà lớn, gặm xong thịt, còn gặm đi gặm lại cả xương cốt, mυ"ŧ đến sạch sẽ.

Hôm nay khi trốn trong bụi cỏ, nàng đã âm thầm cầu nguyện, nếu lần này nàng đại nạn không chết, sau này nàng gặm đùi gà nhất định phải gặm sạch sẽ, không bao giờ lãng phí nữa.

Ninh Dịch Trì thấy tiểu cô nương gặm xong, buông đũa trong tay xuống, cầm lấy khăn ướt đặt bên cạnh bàn lên lau sạch tay cho tiểu cô nương. Sau đó cầm đũa của tiểu cô nương, gắp cho nàng một vài món ăn.

"Tạ ca ca." Thẩm Linh Chu nhận lấy đũa, vui vẻ ăn.

Ninh Dịch Trì thấy tiểu cô nương hôm nay gặp phải chuyện lớn như vậy, giờ phút này vậy mà còn có thể vui vẻ ăn cơm, nhịn không được thở dài ở trong lòng.

Vật nhỏ vô tâm vô phế, thật sự là có bệnh hay quên. Ninh Dịch Trì càng thêm kiên định muốn cho tiểu cô nương một cái giáo huấn ở trong đầu.

Một lớn một nhỏ, yên lặng ăn xong một bữa cơm, Ninh Dịch Trì từ trên giường đứng dậy, đi đến ghế dựa ngồi.

Thẩm Linh Chu ôm cái bụng tròn trịa rõ ràng vẫn ngồi trên giường như cũ, vẻ mặt có chút ngốc trệ.

Dậy quá sớm, liên tục kinh hách, vừa mệt vừa đói, lại không ngủ trưa, lúc này vừa ăn no, đầu nhỏ của nàng đã không xoay được nữa.

Nàng thật muốn nhắm hai mắt lại, nằm về một phía, nằm ngáy o o.

Chờ thị vệ thu bàn xuống, dâng trà lên, Thẩm Linh Chu mới phục hồi tinh thần lại, trông mong nhìn Ninh Dịch Trì, uyển chuyển nói: "Ca ca, Chu Chu ngủ ngủ."

Nể tình nàng mệt mỏi như vậy, Thế tử ca ca có thể đổi thời gian đánh hài tử hay không.

Ninh Dịch Trì lại giống như không thấy nàng mang theo ánh mắt cầu xin, tao nhã trầm mặc uống vài ngụm trà, buông chén trà xuống, ngữ khí nghiêm túc: "Xuống đất."

Ai, chuyện nên tới cũng phải tới rồi. Thế tử gia lão nhân gia hắn muốn đánh hài tử!

"Tới, Chu Chu tới." Thẩm Linh Chu bất đắc dĩ đáp.

Tay chân cũng dùng bò đến bên giường, xoay người nằm sấp xuống đất, lề mà lề mề đeo giày nhỏ, đi tới trước mặt Ninh Dịch Trì, vươn tay phải mập mạp tới trước mặt hắn.

Suy nghĩ một chút lại thu tay phải về phía sau, đưa tay trái ra ngoài. Tay phải không thể đánh, còn phải ăn cơm.

"Ca ca, đánh." Thẩm Linh Chu ngửa đầu nhìn Ninh Dịch Trì, nghiêm trang nói, còn lắc lắc đầu nhỏ: "Chu Chu không khóc."

Không khóc? Lần trước đầu ngón tay hắn cùng lắm chỉ là nhẹ nhàng chạm vào tay nàng, vật nhỏ liền nổi giận, còn đạp cho hắn ba phát, khóc lóc chạy đi.

Đúng rồi, vừa nghĩ đến đây, Ninh Dịch Trì mới phát hiện, từ lúc biết tiểu cô nương chạy đi, lực chú ý của hắn vẫn luôn đặt ở chuyện làm thế nào để tìm tiểu cô nương về.

Sau khi tìm về, lại vội vàng dọn dẹp sạch sẽ cả nàng và bản thân, sau đó liền ăn cơm.

Hắn còn thật sự vẫn không dành thời gian để suy nghĩ tỉ mỉ vì sao tiểu cô nương phải chạy.

Chẳng lẽ, chính là bởi vì ngày đó hắn nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn đánh nàng một cái, nàng liền tức giận bỏ đi?

Nhìn tiểu đoàn tử vô cùng nhu thuận đưa tay mập mạp đến trước mặt hắn, sắc mặt Ninh Dịch Trì lại đen.

Vật nhỏ đây là ăn chắc hắn sẽ không đánh nàng, cố ý chọc giận hắn đi.

Ninh Dịch Trì nửa ngày cũng không động thủ, cánh tay nhỏ nhắn của Thẩm Linh Chu đều nhấc đến chua xót, nhịn không được lắc lắc, lại nâng lên.

Còn muốn đánh nữa hay không, không đánh nàng liền đi ngủ nha. Vừa nghĩ đến giấc ngủ, tiểu cô nương nhịn không được ngáp to, đều rơi nước mắt.