Chương 20

Ninh Dịch Trì nhấc chân đi ra ngoài: "Đi xem một chút."

Đi tới cửa, Thường Sơn nhỏ giọng nói với Tùng Lam có vẻ mặt lo lắng: "Thẩm cô nương đang ngủ bên trong."

Thường Sơn nói xong, lại chỉ chỉ sàn gỗ dưới hiên nhà, ý bảo Tùng Lam không cần đứng thẳng.

Tùng Lam cúi cúi thân, không tiếng động nói cảm ơn. Chờ hai người đi xa, nàng chạy đến cửa sổ, từ cửa sổ nhìn vào trong.

Thấy cô nương nhà mình đắp chăn thật tốt, yên lặng ngủ, Tùng Lam thở phào nhẹ nhõm, liền ghé vào cửa sổ nhìn.

Ninh Dịch Trì và Thường Sơn đi ra viện tử, xuyên qua một con đường hai bên trồng đầy bụi cây, đến ngoại viện hẻo lánh nhất được canh giữ nghiêm ngặt.

"Thế tử gia!" Mấy tráng hán mặc ngoại bào màu xanh thống nhất ở cửa đồng loạt chắp tay, cũng mở cửa viện.

Ninh Dịch Trì gật đầu, đi vào, một đường xuyên qua sân đầy đất cát đá, một tấc cỏ không mọc, vào sương phòng vẫn có người canh giữ như cũ.

Xuyên qua gian ngoài, Thường Sơn tiến lên mở cửa, phía sau cửa lộ ra bậc thang làm bằng đá.

Hai người theo bậc thềm đá lạnh như băng đi xuống phía dưới, tiến vào một địa lao ánh đèn lờ mờ, mấy gian lao phòng đều trống rỗng. Chỉ có Trịnh Vân Nhàn cùng nha hoàn Hồng Liễu của nàng ta, tê liệt ngã xuống mặt đất trong một phòng treo đầy đủ các loại hình cụ.

Vừa rồi Thường Sơn vẫn chưa dùng hình, chẳng qua để hộ vệ kéo Trịnh Vân Nhàn và Hồng Liễu tham quan tất cả hình cụ một lần, còn không đợi bọn họ giới thiệu xong phương pháp sử dụng hình cụ, hai người cũng đã hoàn toàn sợ hãi.

Vẫn luôn sinh hoạt ở hậu viện khuê phòng, nào từng thấy qua loại trận chiến này, còn không đợi hỏi, liền khai hết.

Ninh Dịch Trì đi tới, vén áo bào ngoài lên, đại mã kim đao ngồi ở trên ghế chính giữa, ngón tay nhẹ nhàng nắm tay vịn ghế.

Thường Sơn gật đầu với hai gã áp giải trịnh Vân Nhàn. Hai gã hộ vệ mặt lạnh khôi ngô đưa tay xách tóc hai người kia, kéo các nàng từ trên mặt đất lên.

Bên cạnh có một gã hộ vệ bưng chậu nước lạnh hất lên. Dưới nước lạnh kí©h thí©ɧ, hai người đã sợ tới mức ý thức không tỉnh táo, một người giật mình tỉnh lại.

Trịnh Vân Nhàn bình tĩnh nhìn về phía trước, thấy Ninh Dịch Trì ngồi ở chỗ đó, sắc mặt Trịnh Vân Nhàn vốn tái nhợt càng thêm không còn huyết sắc, cả người run run rẩy rẩy, nhưng nàng ta vẫn mạnh dạn cầu xin tha thứ nói: "Thế tử ca ca..."

Theo hai chữ "Ca ca" của nàng ta kêu ra miệng, thị vệ ở một bên mạnh mẽ quát lớn: "Lớn mật!"

Trịnh Vân Nhàn sợ tới mức run lên, vội vàng sửa miệng, khóc cầu xin tha thứ: "Thế tử gia tha mạng, là ta nhất thời hồ đồ mỡ heo bịt lòng, xin ngài giơ cao đánh khẽ, niệm ta là phu nhân..."

"Câm miệng!" Hộ vệ bên cạnh lại quát lớn một tiếng.

Trịnh Vân Nhàn kịp thời câm miệng lại. Nàng ta vốn định kéo quan hệ với Trịnh phu nhân ra để bấu víu, nghe được tiếng quát lớn này, nhất thời nghĩ đến quan hệ giữa Trịnh phu nhân và Ninh Dịch Trì thủy hỏa bất dung, không dám lên tiếng nữa.

Nhưng không nói đến cô mẫu, nàng ta lại có thể nói ai đây! Trịnh Vân Nhàn sợ hãi, lại không có cách nào, nước mắt không ngừng chảy ròng ròng.

Ninh Dịch Trì mặt không chút thay đổi im lặng, ngón tay từng chút từng chút nắm tay vịn.

Cả địa lao yên tĩnh như vậy, chỉ có ngón tay thon dài gõ trên tay vịn phát ra tiếng cọc cọc.

Trong địa lao âm u lạnh như băng, xuân sam trên người Trịnh Vân Nhàn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt hết, hơn nữa vừa rồi chậu nước lạnh hắt xuống, cả người đang kịch liệt phát run.

Nỗi sợ hãi cực lớn đánh úp khắp toàn thân, răng trên cắn răng dưới kẽo kẹt, nhưng nàng ta gắt gao cắn răng, không dám phát ra một chút thanh âm.

Hồng Liễu ở một bên cũng không khá hơn bao nhiêu, biết chuyện hôm nay, Trịnh Vân Nhàn làm chủ tử có lẽ còn có thể tránh được một kiếp, nhưng nàng ta là nô tỳ, không thể nghi ngờ là chết chắc. Hồng Liễu mất hết can đảm, vẻ mặt xám xịt, đã hoàn toàn mất đi du͙© vọиɠ sống.

Đợi một lát, Ninh Dịch Trì cuối cùng cũng mở miệng: "Nói chuyện ngươi đã làm ra nghe một chút."

Vừa nghe hắn còn để cho mình nói chuyện, trên mặt không có tức giận, ngữ khí coi như ôn hòa, Trịnh Vân Nhàn trong nháy mắt lại dấy lên hy vọng, nước mắt cùng son phấn lẫn lộn, mặt lúc trước bị Trịnh phu nhân tát đến sưng lên kích động không thôi: "Ta nói, ta nói."

Trịnh Vân Nhàn nói năng lộn xộn, lời nói đầu không khớp với câu sau, nói mọi chuyện đã xảy ra một lần nữa.

Nàng dong dài nửa ngày, cố ý kéo dài thời gian chờ Trịnh phu nhân đến cứu nàng, nhưng sự tình rất đơn giản, chính là cố ý mê mắt Xuân Hỉ, sau đó nhân cơ hội hạ thuốc vào trong canh gà.

Chờ Trịnh Vân Nhàn nói xong, Ninh Dịch Trì hỏi: "Vì sao?"

Vừa rồi dưới sự uy hϊếp của các loại hình cụ, Trịnh Vân Nhàn đã khai hết thảy, giờ phút này cũng không dám giấu diếm: "Ta và Chính An biểu ca tình đầu ý hợp, nhưng lão phu nhân lại không chịu để cho Chính An biểu ca và đồ ngốc kia..."

Hai chữ "đồ ngốc" vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Ninh Dịch Trì bằng mắt thường có thể thấy được âm trầm xuống, thanh âm lạnh như băng, tựa như gió lạnh bọc băng tuyết trong tháng chạp: "Làm càn!"

Hộ vệ đứng bên cạnh Trịnh Vân Nhàn giơ tay lên, "Ba" một cái tát đánh vào mặt Trịnh Vân Nhàn.

Trịnh Vân Nhàn bị tát đến kêu đau một tiếng, trực tiếp nghiêng đầu. Mặt trái của nàng lúc trước bị Trịnh phu nhân tát hai cái, lúc này lại bị hộ vệ tát một cái, giờ phút này đã sưng lên cao, hoàn toàn không thể nhìn.

"Thẩm cô nương, là Thẩm cô nương." Trịnh Vân Nhàn một lần nữa quỳ xuống, cắn răng cố nén đau đớn sửa miệng.

Trịnh Vân Nhàn vừa rơi lệ vừa nói tiếp: "Thẩm cô nương đã đập đầu, thúc phụ của nàng lại đầu nhập địch, cữu phụ cũng vào ngục, hoàn toàn không xứng với Chính An ca ca, Chính An ca ca nếu cưới nàng, coi như bị hủy! Chính An ca ca chỉ thành thân với ta, mới có tiền đồ!"

Nói xong cuối cùng, Trịnh Vân Nhàn gần như gào thét thành tiếng. Nàng ta biết, trải qua chuyện hôm nay, hôn sự của nàng ta và Chính An biểu ca đã hoàn toàn hết hy vọng.

Những người ở Trấn Viễn Hầu phủ này, tuyệt đối sẽ không để cho Chính An biểu ca cưới một người hạ độc lão phu nhân!

Sớm biết như vậy, nàng ta nên chờ cô mẫu ra tay thu thập đồ ngốc kia. Vì sao nàng ta không thể nhẫn nại chờ một chút! Trịnh Vân Nhàn khóc rống lên, hối hận không thôi.

Ninh Dịch Trì: "Đây là lý do ngươi hạ độc ám hại lão phu nhân."

Trịnh Vân Nhàn khóc lóc hô: "Thế tử gia, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi! Ngài đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này, ta lập tức về nhà, ta cam đoan vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện ở Hầu phủ nữa."

Ninh Dịch Trì gõ gõ tay vịn ghế, lại hỏi: "Phu nhân sai ngươi?"

Trịnh Vân Nhàn ngu xuẩn thì ngu xuẩn, nhưng cũng coi như có chút đầu óc, nàng ta còn chờ Trịnh phu nhân giúp nàng ta nghĩ biện pháp đến cứu, tuyệt đối sẽ không kéo Trịnh phu nhân xuống nước.

Huống chi chuyện này Trịnh phu nhân quả thật không có tham dự. Với sự hiểu biết của nàng ta đối với Trịnh phu nhân, nếu nàng ta dám càn quét lung tung, cô mẫu tốt của nàng ta sẽ gϊếŧ chết nàng ta.

"Không có, không có, cô mẫu hoàn toàn không biết, là đầu ta không tỉnh táo phạm vào chuyện này." Trịnh Vân Nhàn liều mạng lắc đầu.

Thấy nàng ta như vậy, Ninh Dịch Trì cũng không hỏi nữa, đứng dậy đi ra ngoài: "Viết xong tội trạng, để cho bà ta ký tên đồng ý, đưa đi quan phủ."

Nghe được mệnh lệnh này của Ninh Dịch Trì, Thường Sơn cùng hộ vệ đều sửng sốt.

Trước kia, phàm là người vào ngục tối này, bất kể là ai, chưa từng sống sót đi ra ngoài.

Hai người này dám động tay động chân ở trong canh lão phu nhân, đây là muốn mạng lão phu nhân. Huống hồ, hai người này còn biết thân thế của Thẩm cô nương. Thế tử gia cứ nhẹ nhàng buông tha như vậy?

Trong lòng mặc dù có nghi hoặc, nhưng mệnh lệnh của Thế tử gia chính là mệnh lệnh, mấy người đều chắp tay đáp ứng.

Sớm đã có người ở một bên cân nhắc từ ngữ, ẩn đi tin tức không cần thiết, viết xong tội trạng.

Thường Sơn tiếp nhận, nhanh chóng đọc một lần, thấy phía trên không đề cập đến bất kỳ tin tức nào có liên quan đến Thẩm Linh Chu, gật gật đầu trả lại.

Hộ vệ tiến lên, đưa thư nhận tội cho hai người Trịnh Vân Nhàn.

Nghe được đưa đến quan phủ, Trịnh Vân Nhàn và Hồng Liễu đều giống như đã qua mấy đời có chút bối rối, nhưng lập tức phản ứng lại, hôm nay cửa ải này xem như vượt qua.

Sống sót sau tai nạn, hai người khóc không thành tiếng, đồng loạt mở miệng cảm tạ Thế tử gia.

Hai người bị buông hai tay ra, đều vội vàng tiếp nhận bút, vô cùng phối hợp ký tên đồng ý.

Ninh Dịch Trì đi lên bậc thang đá cuối cùng, trước khi ra khỏi cửa dừng bước: "Trước khi đưa đến quan phủ, chén canh gà kia, để cho nàng ta uống đi."

Nghe được mệnh lệnh bổ sung này, Thường Sơn và nhóm hộ vệ mới thở phào nhẹ nhõm, đây mới là Thế tử gia bình thường của bọn họ.

Bát canh gà kia đã đổ hết, còn lại đơn giản là một ít thịt gà và nhân sâm, đều đã bị thu thập làm bằng chứng và đặt sang một bên.

Hộ vệ đưa tay, đi tới một bên hình cụ đài, bưng lên chén canh gà kia.

Sắc mặt Trịnh Vân Nhàn biến đổi lớn, hoảng sợ vạn trạng, liều mạng giãy dụa: "Ta không ăn! Nó có độc! Có độc!"

Nhưng hộ vệ làm sao có thể nghe, trực tiếp bẻ miệng nàng ta, đổ mấy miếng thịt gà và nhân sâm còn lại vào trong miệng nàng ta.

Hồng Liễu ở một bên nhìn thấy một màn này, hai mắt đảo một cái trực tiếp ngất đi.

---

Ninh Dịch Trì chắp một bàn tay sau lưng đi trên con đường đầy lùm cây: "Đi tìm một con chó nhỏ."

Thường Sơn hỏi: "Muốn tìm một con màu xám sao? Tìm một con giống như con trước kia Thẩm cô nương nuôi."

Ninh Dịch Trì nhíu mày, suy nghĩ trong nháy mắt: "Không cần, tìm một màu khác đi."

Vật nhỏ nhìn chó nhỏ màu xám, sẽ nhớ tới lúc trước, sợ là lại khổ sở.

"Vâng, thuộc hạ sẽ sai người đi làm." Thường Sơn gật đầu đáp, lại nói: "Sau khi thuộc hạ dẫn người bắt Trịnh Vân Nhàn, phu nhân liền đi vào viện lão phu nhân, bị người của chúng ta ngăn cản, bà ta trực tiếp quỳ ở cửa, lúc này còn quỳ."

"Muốn quỳ thì để cho bà ta quỳ." Giọng nói Ninh Dịch Trì không hề có nhiệt độ, phân biệt không ra hỉ nộ.

Nói xong nghiêng đầu nhìn Thường Sơn một cái, ngữ khí bất mãn: "Còn đi theo ta làm gì, đi tìm chó đi."

"Vâng, thuộc hạ hôm nay nhất định mang về." Thường Sơn xoay người, vội vàng rời đi theo một hướng khác.

Ninh Dịch Trì đi trước đến viện của lão phu nhân. Đến cửa viện, trực tiếp từ bên cạnh Trịnh phu nhân quỳ trên mặt đất đi vào, cũng không thèm liếc mắt một cái.

Trịnh phu nhân căng thẳng: "Thế tử gia, Vân Nhàn ở đâu? Ta biết nàng làm sai chuyện, nhưng Thế tử gia trừng phạt đã xong, có thể đưa nàng trở về hay không, ta nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo, cũng đưa nàng về nhà."

Ninh Dịch Trì giống như không nghe thấy không hề đáp lại, chắp một bàn tay, sải bước vào phòng lão phu nhân.

Phỉ Thúy ngồi xổm ở một bên nhỏ giọng khuyên nhủ: "Phu nhân, người đã quỳ lâu như vậy, cũng không thấy lão phu nhân, bằng không chúng ta trở về trước? Nếu cứ quỳ xuống như vậy, thân thể ngài chịu không nổi đâu."

Trịnh phu nhân ngẩng đầu nhìn hai gã hộ vệ mặt lạnh đứng ở cửa viện, tay vịn Phỉ Thúy đứng lên, mặt đen xoay người khập khiễng rời đi, thấp giọng dặn dò: "Bảo người nhìn chằm chằm cửa lớn."

Ninh lão phu nhân ngủ một lúc lâu, lúc này vừa mới dậy, tinh thần không tệ, dưới sự hầu hạ của bà tử lau mặt lau tay.

Từ trong tay nha hoàn tiếp nhận canh gà, cầm thìa chậm rãi múc uống, vừa uống hai ngụm hỏi: "Nha đầu Xuân Hỉ kia đâu?"

"Nha đầu kia hôm nay thân thể không thoải mái, nô tỳ để cho nàng trở về phòng nghỉ ngơi." Bà tử bên cạnh nói.

Ninh lão phu nhân cũng không thèm để ý, tiếp tục uống canh, vừa mới uống một chén canh xong, chợt nghe bên ngoài có người báo nói Thế tử gia đến.

Vừa dứt lời, Ninh Dịch Trì liền nhấc chân đi vào: "Tổ mẫu."

Lão phu nhân rất là cao hứng, cười đưa tay về phía Ninh Dịch Trì: "Lại chỗ tổ mẫu ngồi một chút."

Ninh Dịch Trì ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân, tùy ý lão phu nhân nắm tay hắn đánh giá một phen, lúc này mới ôn nhu nói: "Tổ mẫu, tôn nhi có chuyện muốn nói với người."