Chương 14

Thẩm Linh Chu quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy trắng, diện mạo coi như đoan trang xinh đẹp, ý cười dịu dàng đi về phía này.

Đi theo bên cạnh nàng ta, là một nha hoàn Phỉ Thúy khác của Trịnh phu nhân, vừa rồi người lên tiếng hô "Đứng lại" chính là Phỉ Thúy.

Sau sự kiện lần trước, Trân Châu bị Trịnh phu nhân hung hăng đánh một trận, còn phạt nửa năm tiền lương.

Nghe nói Trân Châu nhất thời nghĩ quẩn, đêm đó treo cổ, bị một cái chiếu cỏ quấn qua loa rồi kéo ra ngoài chôn.

Mà Phỉ Thúy này, là một trợ thủ đắc lực khác bên cạnh Trịnh phu nhân, so với Trân Châu thì làm việc càng tàn nhẫn hơn, vả lại không ngu xuẩn như Trân Châu.

Ngày xưa, Phỉ Thúy nhìn thấy Thẩm Linh Chu, lễ nghĩa ngoài mặt chưa bao giờ xảy ra sai sót gì.

Nhưng hôm nay nàng ta vậy mà dám lớn tiếng quát lớn đối với Thẩm Linh Chu, đi tới gần cũng không có chào hỏi, không cần nghĩ, nhất định là Trịnh phu nhân bày mưu tính kế.

Người đến không tốt. Sắc mặt Tùng Lam nghiêm túc, gắt gao đứng ở bên cạnh Thẩm Linh Chu, thấp giọng nhắc nhở: "Cô nương, ngài đi vào viện tử trước đi."

Dù sao cô nương nhà mình dập đầu, nghe không hiểu lời là chuyện rất bình thường, không cần phải đứng ở chỗ này chịu tức giận của các nàng.

Thẩm Linh Chu ôm nhỏ chó con màu xám, đứng tại chỗ bất động, nàng không muốn đi.

Cái người một thân trắng này, nàng biết, là biểu muội bạch liên hoa của Nhị công tử Ninh Chính An, chất nữ nhà mẹ đẻ Trịnh phu nhân, Trịnh Vân Nhàn.

Trong sách nói, Trịnh Vân Nhàn này có thể giả vờ.

Thẩm Linh Chu mơ hồ có chút hưng phấn.

Quả nhiên, Trịnh Vân Nhàn cười đi tới, ngồi xổm đến trước mặt Thẩm Linh Chu, ngữ khí thân thiết: "Thẩm cô nương, ta là Vân Nhàn tỷ tỷ, muội còn nhớ rõ ta không?"

Chỉ thấy đôi mắt to đen nhánh của tiểu cô nương vô cùng trống rỗng, tràn đầy mờ mịt, nghiêng đầu nhỏ nhìn Trịnh Vân Nhàn, không nói gì.

Trịnh Vân Nhàn khẽ thở dài, tiếc hận nói: "Ai, đáng thương gặp, một tiểu cô nương đang tốt sao lại ngốc chứ."

Tiểu cô nương đột nhiên nghiến răng, lộp bộp, ngây ngô cười rộ lên, chỉ vào Trịnh Vân Nhàn nãi thanh nãi khí nói: "Ngốc, tỷ tỷ ngốc!"

"...!" Khóe mệng Trịnh Vân Nhàn khẽ bĩu bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy. Nhưng một tia khinh thường và trào phúng kia trong nháy mắt đã biến mất, nàng ta đứng lên, cúi đầu nhìn tiểu cô nương vẫn đang cười ngây ngô kia, mắt lộ ra sự thương hại cao cao tại thượng.

Phỉ Thúy tiến lên, mặt lạnh lùng, ngữ khí không khách khí: "Thẩm cô nương, đưa thứ trong tay ngươi cho ta, phu nhân dặn dò, một con cũng không thể giữ lại."

Thẩm Linh Chu ôm chặt chó nhỏ màu xám lui về phía sau hai bước: "Chu Chu!"

Trịnh Vân Nhàn là biểu cô nương, xem như là chủ tử, lúc nói chuyện với Thẩm Linh Chu, Tùng Lam không xen vào.

Nhưng Phỉ Thúy là nha hoàn, dám không khách khí đối với cô nương nhà mình như thế, Tùng Lam không thể nhịn được.

Dù sao Trịnh phu nhân đã đơn phương trở mặt, đã đưa nha hoàn ức hϊếp đến trên đầu cô nương, nàng cũng sẽ không làm người tốt nữa.

Cùng lắm thì náo loạn, nháo đến trước mặt lão phu nhân và Hầu gia, nàng bỏ mạng này cũng muốn hỏi một câu, Trấn Viễn Hầu phủ bọn họ chính là lấy oán trả ơn như vậy, hà khắc với bé gái mồ côi của ân nhân cứu mạng mình!

Tùng Lam tiến lên một bước, ôm cô nương nhà mình lên, cũng lạnh mặt: "Phỉ Thúy tỷ tỷ, cô nương chúng ta là chủ tử, cũng chỉ là một con chó nhỏ mà thôi, cô nương chúng ta muốn giữ lại liền giữ lại, còn không tới phiên tỷ tỷ là một nha hoàn đến xen vào."

Phá lệ nhìn thấy Tùng Lam đứng lên, Phỉ Thúy có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức cười lạnh một tiếng: "Tùng Lam, ngươi sợ là đã quên nhỉ, nơi này chính là Trấn Viễn Hầu phủ! Ở hậu viện này, ngoại trừ lão phu nhân, chính là phu nhân chúng ta lớn nhất, lời nói của nàng, ai dám không nghe!"

Tùng Lam không hề nhượng bộ, cao giọng nói: "A? Nếu đã như vậy, hậu trù kia chặt đứt thức ăn của cô nương chúng ta, để cho cô nương chúng ta liên tiếp đói bụng mấy ngày, phu nhân cũng biết chuyện nhỏ!"

Các chủ tử có chút chuyện bẩn thỉu, cũng là làm sau lưng, bình thường vì mặt mũi, không mấy ai sẽ nói ra ngoài. Nhất là làm hạ nhân, lại càng không dám.

Phỉ Thúy và Trịnh Vân Nhàn bị nói đến nửa ngày không trả lời được. Các nàng không ngờ tới, Tùng Lam là một nha hoàn ăn nhờ ở đậu, lại dám lớn mật như vậy, ngang nhiên chỉ trích Trịnh phu nhân, các nàng đây là không muốn ở lại Hầu phủ sao.

Oa! Tùng Tùng nhà nàng thật sự rất cứng nha!

Tuy rằng nàng cảm giác được, Tùng Lam tức giận lại hơi phát run, nhưng bộ dáng không chút khách khí đáp trả này của nàng, thật sự rất hợp tâm ý của nàng!

Thẩm Linh Chu muốn vỗ tay, nhưng nàng ôm chó xám nhỏ không còn tay, vì thế đầu nhỏ nghiêng một cái, tựa vào cổ Tùng Lam thân mật cọ cọ.

Dù sao Trịnh phu nhân người ta ngay cả hòa bình mặt ngoài cũng không giả bộ nữa, vậy dứt khoát xé rách mặt là được rồi!

Sự tình náo loạn càng lớn càng tốt, nháo đến chỗ lão phu nhân và Trấn Viễn Hầu, không cách nào vãn hồi mới tốt.

Như vậy có thể thuận lợi nhanh chóng lui thân, sau đó làm lòng bọn họ áy náy, bồi thường cho nàng một khoản tiền lớn, nàng có thể mang theo Tùng Lam rời đi.

Chủ tớ hai người không có câu thông, nhưng ăn ý mười phần, đều nghĩ đến một chuyện rời đi.

Thẩm Linh Chu ôm chó con, tựa vào trong ngực Tùng Lam, lẳng lặng nhìn hai người đối diện. Tùng Lam cũng căng thẳng nhìn các nàng.

Tuy rằng được Trịnh phu nhân chỉ bày không cần khách khí với Thẩm Linh Chu, nhưng Trịnh Vân Nhàn và Phỉ Thúy đều biết, việc này không thể nháo đến chỗ lão phu nhân, càng không thể kinh động Hầu gia qua vài ngày liền về nhà.

Tràng diện nhất thời giằng co.

Trịnh Vân Nhàn trầm mặc nhìn Thẩm Linh Chu, bị bộ dáng phấn điêu ngọc trác của nàng đâm tới.

Đồ ngốc này có bộ dạng như vậy, chờ lớn lên, không chừng là bộ dáng yêu tinh câu người gì đó.

Khó trách lúc trước khi Ninh lão phu nhân nói, đợi đến khi đồ ngốc này lớn lên lại quyết định từ hôn hay không, Chính An ca ca do dự không có lập tức cự tuyệt.

Nhưng mà cho dù bộ dạng giống như một thiên tiên thì có thể như thế nào, còn không phải bị đập thành một kẻ ngốc!

Hơn nữa, kẻ ngốc này có thể sống qua mùa hè này hay không, còn không biết!

Nghĩ đến đây, Trịnh Vân Nhàn nở nụ cười. Cho dù làm lớn mọi chuyện lên, lão phu nhân và Hầu gia trách tội, nói là nha hoàn không hiểu chuyện, cũng chỉ là lại ném một nha hoàn mà thôi.

Nàng ta chính là nhìn không được bộ dáng cười tủm tỉm ôm chó của đồ ngốc này, nhìn chói mắt. Nàng ta chính là muốn cướp, nhìn đồ ngốc này còn cười nổi hay không!

Trịnh Vân Nhàn tiến lên một bước, trên mặt mang theo nụ cười giả, thanh âm cố ý thả lỏng: "Thẩm cô nương, phu nhân tìm người tính quẻ, nói là tổ chó này và Ngũ công tử phạm xung, cho nên, vẫn là ném đi là tốt nhất. Đến đây, đưa cho ta, miễn cho phu nhân quay đầu phát động tính tình, đối xử không tốt với cô nương."

Nói xong, Trịnh Vân Nhàn đưa tay vào trong ngực Thẩm Linh Chu tính ôm con chó nhỏ kia.

"Biểu cô nương, ngài làm cái gì vậy, cứng rắn cướp đoạt sao?" Tùng Lam ôm Thẩm Linh Chu liên tục lui về phía sau, lớn tiếng chất vấn.

Không biết xấu hổ, còn cướp chó con của nàng. Làm Tùng Lam nhà nàng tức giận đến run rẩy! Thẩm Linh Chu tỏ vẻ rất tức giận.

"Chu Chu!" Thẩm Linh Chu tựa vào trong ngực Tùng Lam, hai bàn tay mập mạp gắt gao bảo vệ chó xám nhỏ vào trong ngực.

Nhưng tay Trịnh Vân Nhàn đã bắt được chân chó xám nhỏ, dùng sức kéo ra ngoài, kéo đến chó con đau kêu thẳng.

Chỏ con nhỏ như vậy, nữ nhân chết cũng muốn xuống tay! Thẩm Linh Chu đau lòng không chịu nổi.

Nhưng Tùng Lam hai tay ôm nàng, không có biện pháp ra tay giúp nàng, Phỉ Thúy đưa tay cũng tới giúp Trịnh Vân Nhàn cùng nhau cướp.

Nhìn thấy sắp bị cướp đi, dưới tình thế cấp bách, Thẩm Linh Chu linh cơ khẽ động.

Nàng nhìn về phía Trịnh Vân Nhàn và Phỉ Thúy, đột nhiên cắn cắn răng cười khanh khách ra tiếng, nãi thanh nãi khí hét lên một câu: "Trân Châu tỷ tỷ!"

"Trân, Trân Châu?" Thanh âm Phỉ Thúy thay đổi.

Thẩm Linh Chu duỗi tay mập mạp chỉ về phía sau hai người, ngây thơ ngây thơ cười lại hô một câu: "Trân Châu tỷ tỷ!"

Trân Châu bị siết cổ đến chết lại treo trên xà nhà, cái chết thê thảm hiện lên trước mắt, cả người Phỉ Thúy lạnh như băng, lông tơ đứng ngược, trong khoảnh khắc, cực độ sợ hãi bao trùm toàn thân, chân mềm nhũn trực tiếp ngồi trên mặt đất, gắt gao ôm lấy chân Trịnh Vân Nhàn, thanh âm phát run: "Biểu cô nương cứu, cứu ta!"

Tuy rằng không tận mắt chứng kiến Trân Châu tử vong, nhưng cũng biết vì sao Trân Châu lại chết, chân lại bất thình lình bị người ôm lấy, da đầu Trịnh Vân Nhàn tê dại, sợ tới mức hoảng sợ gào thét: "A! ~"