Chương 11

Ninh Dịch Trì vừa dứt lời, chỉ thấy đoàn nhỏ mũm mĩm hồng hồng ngồi trên cánh tay hắn, kích động không thôi, tay múa chân nhảy lên nhảy thẳng lên: "Chu Chu không ngốc!"

Ninh Dịch Trì cười khẽ một tiếng, trên tay hơi dùng sức, ôm chặt tiểu cô nương: "Biết rồi, không ngốc."

Tiểu cô nương vui vẻ ra mặt, không ngừng vỗ tay mập mạp: "Không ngốc! Không ngốc!"

"Được rồi, ca ca biết, Chu Chu không ngốc!" Ninh Dịch Trì vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, ôm đoàn nhỏ đi vào phòng.

Ninh Dịch Trì đặt tiểu đoàn tử ở trên giường, ngồi ở bên cạnh nàng, mặt mày mỉm cười đánh giá nàng.

Thế tử gia lão nhân gia rốt cục tin tưởng nàng không ngốc, Thẩm Linh Chu quả thực muốn mừng đến phát khóc. Đứng ở trên giường, nhịn không được liên tục nhảy vài cái, bím tóc trên đầu cũng nhoáng lên một cái.

Nhảy nhót xong, chân ngắn Thẩm Linh Chu vặn vẹo, đặt mông ngồi trên giường, vươn hai bàn tay mập mạp về phía Thế tử gia, hai con mắt to ngăm đen sáng lấp lánh: "Chu Chu thắng, tiền tiền."

Đây chính là nói rồi, chỉ cần nàng thắng những tiểu đậu đinh kia, liền cho nàng tiền.

Ninh Dịch Trì vẻ mặt sung sướиɠ, cười ra tiếng, đưa tay lên trên đầu tiểu đoàn tử nhéo hai cái: "Được, tiền tiền."

Ninh Dịch Trì đứng dậy, đi tới phía sau bàn làm việc, từ trên Đa Bảo Các lấy ra một cái hộp gỗ tử đàn, đi trở về, đặt tráp đặt ở trên giường.

Chỉ thấy ánh mắt tiểu cô nương trợn tròn, đã quỳ xuống cọ cọ dịch tới, nhìn tư thế kia, tựa hồ hận không thể lập tức nhào tới cướp đi tráp.

Ninh Dịch Trì nhịn cười, bàn tay to ở trên tráp vỗ vỗ, cố ý không mở ra.

Thẩm Linh Chu chờ đến sốt ruột, tay mập mạp vỗ vỗ trên hộp: "Ca ca, mở mở."

Ninh Dịch Trì mở nắp ra, thấy tiểu cô nương thò đầu nhỏ tới xem, "Ba" một chút lại khép nắp lại.

Quỷ hẹp hòi, nhìn một chút cũng không cho. Thẩm Linh Chu bĩu môi, trông mong nhìn hắn.

Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Ninh Dịch Trì đặt ở trên nắp hộp nhẹ nhàng gõ, cố ý hỏi: "Vật nhỏ, nói đi, muốn bao nhiêu?"

Muốn bao nhiêu? Thẩm Linh Chu nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút. Bất kể là đi tìm cữu cữu, hay là đi tìm thúc thúc, đường xá đều xa xôi như vậy, cho nên, đương nhiên là càng nhiều càng tốt a!

Chỉ là cần bao nhiêu đây? Nàng không có khái niệm gì về bạc. Haiz, sầu muốn chết!

Thấy tiểu cô nương phấn nộn nộn nộn mang theo khuôn mặt bánh bao, bà cụ non ở đó than thở, bộ dáng rối rắm không thôi, Ninh Dịch Trì thật sự không nhịn được cười khẽ ra tiếng.

Sau đó hào phóng mở hộp ra, xoay hướng, đẩy về phía trước mặt tiểu cô nương: "Muốn bao nhiêu, tự mình lấy."

Thật sao? Điều này có thực không? Nhìn cái đống bạc trắng bóng kia, Thẩm Linh Chu kinh hỉ vạn phần, mắt to đều trợn tròn.

Nhưng nàng lại không xác định, đây là kẻ có tài đại khí thô (tiền nhiều như nước) đệ nhất Hầu phủ, không coi trọng tiền bạc, hay là chọc nàng chơi?

Thấy tiểu cô nương có chút không thể tin, một bên âm thầm quan sát hắn, một bên thăm dò vươn tay mập mạp ra, Ninh Dịch Trì lại đẩy tráp về phía trước: "Cầm."

Thật sự để cho nàng lấy sao! Vậy thì nàng cũng không khách khí nha! Thẩm Linh Chu quỳ gối trước tráp, khom lưng cúi đầu vào trong tráp lấy thỏi bạc.

Tay mập mạp một lần chỉ có thể bắt một cái, nắm xong, ở trên người mình nhìn một chút, cũng không có hà bao, vì thế học bộ dáng đại nhân, kéo vạt áo của mình ra, nhét vào trong ngực.

Sau đó lại vươn tay đi lấy. Chỉ chốc lát sau, trước người tiểu cô nương đã phồng lên chất đầy thỏi bạc, nếu tiếp tục đút vào sẽ bị rơi ra.

Haiz, sớm biết hôm nay có tiền để lấy, nàng liền mang theo một cái hà bao lớn tới.

Thẩm Linh Chu âm thầm hối hận, nhưng cũng vô dụng, không có chỗ để, cuối cùng hai tay mập mạp mỗi bên lại cầm một cái.

Ninh Dịch Trì nhịn cười: "Cầm xong rồi? Lấy xong rồi thì ta thu lại đấy."

Chỉ thấy tiểu cô nương gật gật đầu, lưu luyến nhìn hắn chậm rãi đóng tráp trở về, cái miệng nhỏ nhắn cộp cộp, còn nuốt nước miếng.

Ninh Dịch Trì cất tráp về chỗ cũ, đi trở lại bên giường, ngồi đối diện tiểu cô nương: "Đến đây, nói với ca ca, muốn tiền làm gì?"

"Chu Chu mua cơm cơm." Thẩm Linh Chu há mồm liền đến. Đánh chết không thể nói muốn chạy, bằng không lão nhân gia hắn khẳng định không thể cho mình.

Ninh Dịch Trì: "Ngày sau, chỉ cần ngươi nghĩ, tùy thời có thể đến viện ca ca ăn cơm."

Đây ngược lại là một kinh hỉ, Thẩm Linh Chu có chút ngoài ý muốn, lập tức gật đầu nhỏ: "Được."

Lại hỏi: "Tùng Tùng cơm cơm?"

Ninh Dịch Trì: "Nha hoàn của ngươi sẽ ăn cùng đám Thường Sơn."

Vậy nàng liền yên tâm, Thẩm Linh Chu muốn ôm nắm đấm làm biểu hiện cảm tạ đối với Thế tử gia, nhưng trong tay cầm thỏi bạc.

Vì thế muốn đứng lên cúi chào hắn, nhưng không nghĩ tới, trước người chất đầy thỏi bạc sắp làm xiêm y nứt ra thật sự quá nặng, thân thể nhỏ bé này của nàng vừa mới đứng lên, liền ngã về phía trước.

Ninh Dịch Trì khẽ cười, đưa tay đỡ người lại: "Chậm một chút."

Làm không được, cúi đầu không được, Thẩm Linh Chu suy nghĩ một chút, cái miệng nhỏ nhắn tiến về phía trước, ở trên khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của Thế tử gia chụt một ngụm, thanh âm nãi nãi: "Ca ca tốt."

Ninh Dịch Trì có chút ghét bỏ ngửa đầu ra sau, vươn ngón tay điểm lên trán tiểu đoàn tử một cái: "Đã nói rồi, chớ hôn ta."

"Chu Chu không hôn!" Không hôn thì không hôn, Thẩm Linh Chu biết nghe lời phải.

Nếu không phải nể mặt bạc và cơm, nàng mới lười bán manh hôn hắn.

Bạc đến tay, cơm nước trước khi chạy trốn cũng giải quyết xong, Thẩm Linh Chu thu hoạch đầy đủ, liền chuẩn bị đi.

Nàng nắm chặt bàn tay mập mạp cầm bạc chỉ vào cửa: "Tùng Tùng, về."

"Đừng vội." Ninh Dịch Trì đặt tiểu cô nương ngồi ở trên giường, nghiêm mặt nhìn nàng: "Chu Chu, nếu ngươi đã khôi phục, ngươi nói chuyện cẩn thận với ca ca, chớ có vấp váp như vậy, nghe thật mệt mỏi."

Vừa nhắc tới nói chuyện, đầu nhỏ của Thẩm Linh Chu liền cúi xuống, bả vai nhỏ cũng sụp đổ.

Nàng cũng không muốn lắp ba lắp bắp, nàng cũng muốn miệng lưỡi lưu loát, ba hoa chích choè, thao thao bất tuyệt mà.

Nhưng không hiểu sao, nàng chính là không thể a!

Bằng không nàng sớm lốp bốp nói rõ ràng mọi chuyện rồi, còn phải chịu những uất ức của Trịnh phu nhân kia sao!

Thấy tiểu cô nương trong nháy mắt ỉu xìu, Ninh Dịch Trì thăm dò hỏi: "Chu Chu, ngươi không có biện pháp nói chuyện cẩn thận, không phải cố ý như vậy sao?"

Vừa dứt lời, chỉ thấy tiểu cô nương ngẩng đầu, não nhỏ liều mạng gật, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, ủy khuất vô cùng: "Chu Chu sẽ không."

Ninh Dịch Trì nhíu mày tuấn tú, nhìn chằm chằm tiểu cô nương trong chốc lát, lên tiếng: "Thường Sơn."

Thường Sơn lên tiếng đi vào. Ninh Dịch Trì phân phó: "Đi mời đại phu đến." Thường Sơn nói vâng, xoay người lui ra ngoài.

Mời đại phu? Xem bệnh cho nàng sao? Nhưng nàng còn phải trở về cất bạc mà.

Thẩm Linh Chu chớp chớp đôi mắt to, lần thứ hai chỉ vào cửa: "Chu Chu về, tìm Tùng Tùng."

Không biết Thẩm Linh Chu nhất định phải vội vàng tìm nha hoàn nàng làm cái gì, nhưng một tiểu cô nương hơn ba tuổi, đã lâu không gặp người vẫn chăm sóc mình, chắc hẳn trong lòng bất an đi.

Nghĩ như vậy, Ninh Dịch Trì đưa tay ôm tiểu cô nương lên, nhấc chân đi ra ngoài: "Được, đưa ngươi trở về."

Ninh Dịch Trì ôm Thẩm Linh Chu, đưa nàng trở về tiểu viện nàng ở.

Tùng Lam ngồi ở cửa phòng, một bên thêu khăn tay, một bên không ngừng nhìn về phía cửa viện. Thấy Thế tử gia đưa cô nương nhà mình trở về, lập tức buông công việc trong tay xuống, đứng dậy nghênh đón.

Thẩm Linh Chu nhìn thấy Tùng Lam nhà mình, cao hứng vươn hai bàn tay mập mạp nắm chặt thỏi bạc về phía nàng, xa xa liền nhào tới Tùng Lam: "Tùng Tùng!"

Có tiền, có tiền, chúng ta có tiền!

Tiểu cô nương mập mạp tròn vo, bất thình lình nhào về phía trước, sức mạnh còn rất lớn.

Ninh Dịch Trì không hề phòng bị, một cái không cẩn thận, thiếu chút nữa làm tiểu cô nương ngã xuống đất, vội vàng vươn cánh tay khác đỡ lấy.

Tùng Lam cũng hoảng sợ, bước nhanh hơn, ôm tiểu cô nương không ngừng nhảy nhót trên cánh tay Thế tử gia, cúi thân thể: "Đa tạ Thế tử gia."

Ninh Dịch Trì gật đầu: "Lát nữa sẽ có đại phu tới thỉnh bình an mạch cho cô nương nhà ngươi."

Thỉnh thoảng sẽ có đại phu vào phủ để bình an mạch cho các vị chủ tử, Tùng Lam không có suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Ninh Dịch Trì lại dặn dò: "Ngày sau, cô nương nhà ngươi có thể đến viện ta ăn cơm, nếu nàng muốn tới, mang nàng tới đây."

Cô nương nhà mình tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là vị hôn thê của Nhị công tử, cả ngày đến viện Thế tử gia ăn cơm, sợ là không thích hợp lắm.

Tùng Lam cảm thấy không ổn, nhưng nghĩ lại, hiện tại cô nương ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, cũng không để ý cái gì khác.

Hơn nữa, người sáng suốt đều nhìn ra được, hôn sự với Nhị công tử, nhất định không thành được, cần gì phải bận tâm đến hư danh kia, trước tiên để cho cô nương ăn no mới là đứng đắn.

Tùng Lam cúi cúi thân thể: "Đa tạ Thế tử gia, nô tỳ ghi nhớ."

Ninh Dịch Trì gật đầu, xoay người rời đi.

Nhìn theo Thế tử gia rời đi, Tùng Lam ôm tiểu cô nương bước nhanh trở về phòng, đặt nàng lên giường, ngạc nhiên khó hiểu hỏi: "Cô nương, nhiều bạc như vậy, lấy từ đâu ra?"