Chương 88.3

Nhưng Thẩm Linh Chu trăm triệu lần không nghĩ tới, cữu mẫu một bên giúp cữu cữu thu xếp tiệc sinh nhật, một bên còn bắt đầu tìm kiếm vị hôn phu cho nàng.

Khi cữu mẫu tươi cười dịu dàng cầm một xấp tranh vẽ tương tự như tư liệu xem mắt, đưa tới trước mặt nàng, bảo nàng chậm rãi chọn lựa, cả người Thẩm Linh Chu đều cảm thấy không tốt.

"Cữu mẫu, Chu Chu còn nhỏ mà, trước không vội." Vẻ mặt Thẩm Linh Chu 囧, đẩy chồng tranh kia ra bên ngoài, đánh chết cũng không muốn nhìn.

Thấy khuôn mặt tiểu cô nương đỏ bừng, cữu mẫu Chu gia chỉ cho rằng nàng thấy mất mặt, yêu thương sờ sờ tay tiểu cô nương.

"Chu Chu không cần xấu hổ, thành thân lập gia đình, là phải đến nhà chồng sống cả đời, chúng ta phải tính toán trước, miễn cho hảo nhi lang đều bị người ta chọn mất. Con tự mình nhìn xem, nếu có duyên hợp mắt, cữu mẫu sẽ hẹn người tới cho con nhìn một chút, nếu chướng mắt, lát nữa cữu mẫu lại tìm thêm."

Ở thời đại này, cô nương gia mười ba mười bốn tuổi đã xem mặt, quá bình thường.

Nếu là mẫu thân và phụ thân còn sống, những chuyện này hẳn là do bọn họ thu xếp, nhưng bọn họ không còn, những chuyện này tự nhiên rơi xuống trên vai cữu mẫu.

Thẩm Linh Chu không tiện trực tiếp từ chối, đành phải ngoan ngoãn gật đầu nói: "Cữu mẫu, Chu Chu từ từ chọn."

Cữu mẫu Chu gia nở nụ cười: "Đứa nhỏ ngoan, vậy con cứ từ từ xem."

Ăn nói xong, cữu mẫu Chu gia sợ tiểu cô nương ngượng ngùng, đứng dậy rồi đi.

Sau khi tiễn cữu mẫu Chu gia ra cửa, Tùng Lam trở về, vẻ mặt vui mừng cười trêu ghẹo nói: "Cô nương chúng ta sắp lập gia đình rồi!"

Thẩm Linh Chu kêu rên một tiếng, ôm lấy eo Tùng Lam, làm nũng nói: "Tùng Tùng, Châu Châu còn nhỏ mà!"

"Cái gì còn nhỏ?" Tả Doãn Tranh không mời mà đến, vừa vào cửa đã nghe thấy lời nói của tiểu cô nương, tò mò hỏi.

"Cửu ca." Thẩm Linh Chu vội buông Tùng Lam ra, đi lên ôm bức họa vào lòng.

Cũng không thể bị hắn nhìn thấy được, nếu không nhất định phải giễu cợt nàng.

Thẩm Linh Chu luống cuống tay chân, bức họa rơi đầy trên mặt đất.

Tả Doãn Tranh tay dài lại nhanh, nhặt lên, nhìn một chút, khó hiểu hỏi: "Cái này là cái gì, muội muốn mua nô tài sao?"

Thẩm Linh Chu tiến lên đoạt lại, không trả lời.

Tả Doãn Tranh nhìn về phía Tùng Lam: "Ngươi nói đi."

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Tả Doãn Tranh để lại cho Tùng Lam bóng ma khủng bố quá lớn, cho dù ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, ấn tượng của Tùng Lam đối với hắn cũng không thay đổi quá lớn, trong xương cốt vẫn tồn tại e ngại.

Thấy Tả Doãn Tranh hỏi, Tùng Lam theo bản năng đáp: "Đây là tranh để cô nương dùng chọn hôn phu."

"Cái gì? Hoa Hoa mới mấy tuổi, đã chọn hôn phu rồi sao!" Tả Doãn Tranh vừa nghe liền xù lông, tiến lên đoạt lấy xấp tranh trong tay Thẩm Linh Chu.

Thẩm Linh Chu tìm được người ủng hộ, cũng không quay lại cướp, để mặc hắn nhìn: "Đúng vậy, ta đã nói ta còn nhỏ mà."

Tả Doãn Tranh cầm xấp tranh kia, lần lượt nhìn, một bên luôn miệng chậc chậc, một bên ghét bỏ lắc đầu không thôi, không phải nói cái này xấu, thì chính là nói cái kia vừa nhìn liền không giống người tốt.

Tổng cộng hai mươi mấy bức họa, tất cả đều bị hắn phê không chỗ nào là ổn.

Thẩm Linh Chu không nhịn được cười: "Cửu ca nói rất đúng."

Tả Doãn Tranh ném bức họa lên trên bàn, giọng điệu ngông cuồng: "Mấy cái thứ vớ va vớ vẩn này, đến cả một sợi tóc của Hoa Hoa chúng ta cũng không xứng!"

Thẩm Linh Chu: "..." Cũng không cần phải nói quá như vậy.

Vừa rồi nàng có nhìn qua theo Tả Doãn Tranh, có vài tiểu công tử dung mạo cũng tương đối khá, gia thế cũng đều là là không phú thì quý, vừa nhìn liền biết cữu mẫu đã tốn nhiều tâm tư.

Tả Doãn Tranh nói tiếp: "Muội còn nhỏ như vậy, không cần vội tìm. Lát nữa cùng Cửu ca trở về, toàn bộ nam nhi Đại Trần do muội chọn! Có thể làm phò mã cho Thập Nhất công chúa chúng ta, đó là phúc phận mấy đời bọn họ tu được!"

Thẩm Linh Chu vội xua tay: "Cửu ca, không cần, chờ ta trưởng thành, ta vẫn nên tìm ở Đại Sở thôi." Nàng cũng không muốn gả xa xứ đi Trần quốc.

Tả Doãn Tranh càng nói càng hưng phấn: "Không cần khách khí với Cửu ca ngươi, nếu không, hiện tại ta liền viết phong thư bảo nương xem xét qua cho muội trước?"

"Cửu ca, dừng lại! Dừng lại!" Vừa rồi còn nói nàng còn nhỏ, sao vừa nói lại đã muốn hành động rồi.

Thẩm Linh Chu nhảy xuống đất liền đẩy hắn ra ngoài, đẩy ra ngoài cửa, cạch một tiếng đóng cửa lại.

Tả Doãn Tranh ghé vào khe cửa hô: "Hoa Hoa, sau này muội tìm hôn phu, Cửu ca nhất định sẽ giúp muội kiểm định. Mặc kệ hắn là ai, qua cửa Cửu ca trước mới được.

Thẩm Linh Chu bịt lỗ tai chạy vào trong. Sinh nhật mười bốn tuổi của nàng còn chưa qua, gấp cái gì chứ!

Những ngày kế tiếp, cữu mẫu Chu gia thỉnh thoảng liền len lén hỏi một câu, hỏi tiểu cô nương chọn như thế nào, nếu là cảm thấy cái nào không tệ, có thể mượn tiệc sinh nhật của cữu cữu mà mời người tới cho nàng xem.

Thẩm Linh Chu luôn lấy một câu "Vẫn đang từ từ chọn" để lừa gạt cho qua.

Mãi cho đến bữa tiệc sinh nhật cữu cữu, nàng cũng không chọn ra được một người nào, đến lúc này cữu mẫu Chu gia chỉ biết, chất nữ nhà mình không xem trọng một ai cả.

Nhưng mà nghĩ cũng đúng, lớn lên bên cạnh một người tuyệt sắc như Ninh thế tử, lại thường xuyên qua lại cả ngày với nam tử xuất chúng như Cửu hoàng tử Trần quốc, đệ tử phú quý bình thường tự nhiên sẽ không lọt vào mắt tiểu cô nương.

Ánh mắt Chu Chu nhà bọn họ rất cao! Cữu mẫu Chu gia không nhịn được cười. Hạ quyết tâm, chờ tiệc sinh nhật qua đi, bà sẽ đi hỏi thăm thêm một chút, chắc chắn có thể tìm được người Chu Chu vừa ý.

Nhưng tiệc sinh nhật cữu cữu Chu gia vừa qua, Thẩm Linh Chu liền lập tức thu xếp rời đi, ai cũng không giữ được.

Tiểu cô nương cũng nhiều năm không gặp Thẩm tướng quân và Ninh thế tử, cữu cữu và cữu mẫu Chu gia cũng không cưỡng chế ở lại.

Thương lượng với nhà cữu cữu xong, Thẩm Linh Chu liền đi tìm Tả Doãn Tranh vẫn không đề cập tới việc về nước mà uyển chuyển đuổi hắn về nhà.

"Cửu ca, đa tạ huynh đưa muội trở về, lại luôn ở bên muội. Tính thời gian, huynh cũng đã đi lâu như vậy rồi, không bằng mấy ngày nữa huynh lên đường trở về đi, miễn cho nương nhớ huynh."

Tả Doãn Tranh lơ đễnh nói: "Không cần lo lắng, trước khi ra cửa ta đã nói với nương rồi, ta sẽ ở lại Đại Sở lâu một chút."

Tả Doãn Tranh khi còn bé đã sống hoang dã. Hiện nay, thân thể Trần vương hậu càng ngày càng tốt, hắn càng thêm yên tâm mà lớn mật chạy ra ngoài.

Thẩm Linh Chu do dự một hồi, mới nói thật: "Cửu ca, ta muốn rời khỏi Phúc Châu, đi kinh thành."

Nàng muốn đi gặp thúc thúc và Thế tử ca ca.

Vốn là nàng định dụ Tả Doãn Tranh đi rồi nàng mới rời đi. Nhưng hiện tại xem ra không được, người này dường như có dự định ở lâu dài.

Tả Doãn Tranh không hề bất ngờ: "Ta biết, để ta đưa muội đi."