Chương 84.1

Vừa nghe Tả Doãn Tranh nói không phải người của hắn, trong lòng Thẩm Linh Chu liền căng thẳng.

Giao du với Tả Doãn Tranh lâu như vậy, nàng hiểu rõ tính tình của hắn, người này xấu cũng là xấu ở bên ngoài.

Nếu hắn làm chuyện gì xấu, nhất định sẽ thẳng thắn thừa nhận, tuyệt đối sẽ không che che giấu giấu.

Hắn nói không phải người của hắn, vậy tuyệt đối không phải người của hắn.

Nghĩ đến Tả Doãn Tranh vừa rồi nói Trấn Viễn Hầu phủ trước đó đã liên tục bị ám sát, Thẩm Linh Chu lập tức nghĩ đến, có thể là người của Thái tử.

Nghĩ vậy, hai bàn tay nhỏ bé của tiểu cô nương không khỏi nắm chặt tay áo Tả Doãn Tranh.

Mai di nương vẫn đi theo bên cạnh tiểu cô nương chỉ chậm hơn Tả Doãn Tranh một cái chớp mắt, biến sắc, túm lấy Tùng Lam cũng chạy trở về.

Vào phòng, Tả Doãn Tranh đặt Thẩm Linh Chu xuống, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, giọng nói cũng rất bình tĩnh: "Cứ ở yên trong phòng, Cửu ca ra ngoài xem."

Thẩm Linh Chu túm lấy tay áo hắn: "Ngươi cẩn thận."

Giờ khắc này, nàng thừa nhận, Tả Doãn Tranh cho nàng cảm giác an toàn khó hiểu.

Không phải không tin Mai di nương, cũng không phải không tin tám thị vệ của Trấn Viễn Hầu phủ, chỉ là nếu quả nhiên là Thái tử sai người đến ám sát nàng, bọn họ ít người như vậy thật sự không có cách nào chống lại lực lượng của Thái tử một nước.

Thấy tiểu cô nương lộ vẻ lo lắng, Tả Doãn Tranh nở nụ cười: "Yên tâm, Cửu ca của muội lợi hại lắm."

Tả Doãn Tranh thẳng lưng lên, liếc nhìn nhau với Mai di nương, Mai di nương gật đầu ý bảo nàng sẽ chăm sóc tiểu cô nương, Tả Doãn Tranh xoay người đi ra ngoài.

Tùng Lam thần kinh căng cứng, khom lưng, ôm chặt tiểu cô nương vào lòng.

Thẩm Linh Chu vỗ vỗ cánh tay Tùng Lam: "Tùng Tùng, đừng sợ, không sao đâu. Tường Vi, lấy roi của ta ra."

Luyện nhiều năm như vậy, cho dù có người thật sự gϊếŧ tới, tốt xấu gì nàng cũng có thể chống đỡ mấy chiêu.

Tường Vi vâng lời, cầm roi của Thẩm Linh Chu tới.

Thẩm Linh Chu, Mai di nương, Tường Vi, ba người trong tay đều nắm chặt roi cùng nhau đứng ở giữa phòng, lẳng lặng chờ.

Trên mặt Thẩm Linh Chu cực lực trấn định, nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi.

Nàng bên này có Mai di nương, có thị vệ Trấn Viễn Hầu phủ, còn có Tả Doãn Tranh. Cho dù đánh không lại, cũng còn có thể chạy.

Nhưng cữu cữu, biểu ca bên kia lại không biết thế nào.

Tả Doãn Tranh ra khỏi cửa phòng, đứng trong sân, vẫn chưa đi xa.

Một lát sau, Thương Giang chạy như bay tới: "Tiểu chủ tử, đối phương có chừng ba mươi người, thân thủ cũng không yếu, mục tiêu rõ ràng, thẳng đến cái viện này."

Tả Doãn Tranh gật đầu: "Tình hình bây giờ thế nào?"

Thương Giang: "Trấn Viễn Hầu phủ có tám người, cộng thêm chúng ta mười người, trước mắt đánh ngang tay.

Tả Doãn Tranh khinh miệt cười nhạo một tiếng: "Ngươi canh ở đây, ta đi xem một chút."

Đợi Tả Doãn Tranh lắc mình chạy ra khỏi sân, Thương Giang đã rút lui tới cửa chính phòng, giương cung lắp tên canh gác.

Ngày hội Nguyên Tiêu, cả Chu phủ giăng đèn kết hoa, xung quanh đèn đuốc sáng trưng.

Tả Doãn Tranh nhanh chóng đi tới hiện trường nơi mọi người đánh nhau.

Bọn thị vệ của Trấn Viễn Hầu phủ, cùng với bọn hộ vệ của Cửu hoàng tử phủ Trần Quốc ngày xưa đã giao thủ không ít lần, đôi bên đều có chút chướng mắt đối phương, vừa đối mặt liền giương cung bạt kiếm, nhưng giờ phút này lại vô cùng ăn ý kề vai chiến đấu.

Tả Doãn Tranh đứng ở bên ngoài, quan sát thế cục một chút.

Đám khách không mời này thế tới hung mãnh, ỷ vào nhân số cách xa, thế cục nhất thời giằng co không dứt.

"Không biết sống chết." Tả Doãn Tranh hừ lạnh một tiếng, không biết lấy ra một con dao găm từ đâu, giống như cái bóng, thân hình quỷ dị nhanh chóng xuyên qua mọi người.

Trong nháy mắt, đối phương đã có ba người vô thanh vô tức ngã xuống đất.

Còn không đợi mọi người kịp phản ứng, Tả Doãn Tranh lại đánh tiếp một hiệp, lại có bốn người ngã xuống đất.

Giải quyết xong bảy người của đối phương, thế cục trong nháy mắt xoay chuyển.

Thị vệ Trấn Viễn Hầu phủ và hộ vệ phủ Cửu hoàng tử càng đánh càng hăng.

Đao quang kiếm ảnh, đằng đằng sát khí.

Các hộ viện Chu phủ vừa rồi hoàn toàn không chen vào được, giờ phút này cũng đồng loạt xông lên, gia nhập chiến cuộc.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, đối phương tử thương hơn phân nửa, những người còn lại thấy tình thế không tốt, xoay người rút lui, một lát sau, chạy không còn một người.

Trong viện yên tĩnh lại, Tả Doãn Tranh nhìn thi thể đầy đất, dặn dò: "Xử lý, tránh dọa người."

Người khác hắn lười quản, nhưng tuyệt đối không thể để cho Hoa Hoa nhìn thấy, miễn cho bị dọa nôn.

Người của phủ Cửu hoàng tử nghe lệnh, bắt đầu ra tay dọn dẹp.

Thị vệ Trấn Viễn Hầu phủ đồng loạt chắp tay với Tả Doãn Tranh, Tề Trạch dẫn đội cung kính mở miệng: "Đa tạ Cửu hoàng tử ra tay tương trợ."

Tình hình hôm nay, nếu chỉ dựa vào tám người bọn họ, cho dù tính cả Mai di nương, tuy liều chết đánh cược một lần cũng có thể thắng hiểm, nhưng thương vong nhất định thảm trọng.

Bọn họ theo Thế tử gia vào sinh ra tử nhiều năm, Quỷ Môn Quan cũng đi qua vô số lần, đã sớm xem nhẹ mạng của mình.

Nhưng nếu bọn họ chết, Thẩm cô nương sẽ không có người bảo vệ.

Thẩm cô nương trong lòng Thế Tử gia có bao nhiêu quan trọng, tất cả bọn họ đều rõ ràng. Nếu Thẩm cô nương có sơ xuất gì, Thế tử gia nhất định thương tâm khổ sở.

Tối nay đúng lúc Cửu hoàng tử Trần Quốc ở đây, giúp đỡ rất nhiều. Đối với chuyện này, bọn họ thừa nhận.

Tả Doãn Tranh không thèm để ý phất tay: "Không phải vì các ngươi." Hắn là vì Hoa Hoa.

Tề Trạch lại chắp tay, mang theo thị vệ cùng hộ viện Chu phủ hợp tác với hộ vệ phủ Cửu hoàng tử khiêng thi thể thích khách ra ngoài.

Không biết lúc nào cữu cữu Chu gia trốn ở sau tường run chân đứng ra, đi tới trước mặt Tả Doãn Tranh, sắc mặt tái nhợt nói: "Cửu hoàng tử?"

Vừa rồi tất cả đánh nhau ông đều thấy rõ ràng, Tề Trạch nói ông cũng nghe được, đã biết Tả công tử thường xuyên đến nhà bái phỏng Chu Chu này chính là Cửu hoàng tử Trần Quốc, cũng chính là người năm đó đã trộm Chu Chu đi.

Nhưng vì sao Chu Chu lại muốn lui tới với hắn? Mà đêm nay sao hắn lại ra tay tương trợ?

Những vị khách không mời này là người từ phương nào phái tới? Ý muốn như thế nào?

Lòng cữu cữu Chu gia tràn đầy nghi hoặc, lại không biết muốn hỏi ai.

Nhưng quan trọng nhất, thị vệ Trấn Viễn Hầu phủ đều trấn định như thế, Chu Chu chắc chắn không có gì đáng ngại.

Tả Doãn Tranh vẫn như thường ngày, chắp tay với cữu cữu Chu gia, mỉm cười nói: "Chu lão gia, cứ gọi ta là Tả công tử là được."

Trước kia là không biết, hiện tại biết được thân phận thật sự của người này, cữu cữu Chu gia sao dám lại xưng hô như thế.

Thấy bên ngoài yên tĩnh, cữu mẫu Chu gia cũng mang theo hai đứa con trai nhỏ là Chu Cẩm, Chu Ngọc đi ra.

Mọi người cùng đi về phía sân Thẩm Linh Chu.

---

Thẩm Linh Chu đã sớm chờ đến lo lắng không thôi, mấy lần ghé vào cửa, xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài.

Cuối cùng, bên ngoài truyền đến âm thanh nói chuyện, Thương Giang hô một câu "Tiểu chủ tử".

Thẩm Linh Chu rốt cuộc chờ không kịp nữa, mở cửa ra, lao ra đón.

Một lát sau, mọi người vào phòng ngồi xuống, Thẩm Linh Chu hỏi Tả Doãn Tranh tình huống thế nào.

Tả Doãn Tranh đơn giản nói tình huống một chút, giọng điệu phong khinh vân đạm, chỉ nói đến bao nhiêu người, chết bao nhiêu người, lại chạy bao nhiêu người.

Vừa nghe số người đối phương chết, lại ngửi thấy mùi máu tươi truyền đến từ cẩm bào màu đỏ sậm của Tả Doãn Tranh, Thẩm Linh Chu tự não bổ một chút trình độ thảm thiết vừa rồi khi đôi bên đánh nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi, chỉ muốn ăn uống, kiếm chút bạc, sẽ không tạo thành uy hϊếp đối với bất luận kẻ nào.

Không biết đối phương là ai, vì để gϊếŧ nàng vậy mà lại hạ vốn liếng lớn như thế, làm đến mức lớn như vậy. Nàng chỉ muốn hỏi một câu, có cần phải như vậy không?

Nghe Tả Doãn Tranh nói xong, vẻ mặt mọi người trong phòng đều nghiêm túc.

Cữu mẫu Chu gia nghĩ mà sợ tay run rẩy, ôm chặt tiểu cô nương vào lòng. Chu Cẩm, Chu Ngọc cũng đều nghiêm mặt vây quanh tiểu cô nương.

Thấy tiểu cô nương và người Chu gia đều sợ hãi, Tả Doãn Tranh an ủi: "Không sao, người của ta sẽ ở lại."

Chưa từng cảm thấy Tả Doãn Tranh ăn nói lại êm tai như vậy, Thẩm Linh Chu có chút cảm động.

Tiểu cô nương đứng lên từ trong lòng cữu mẫu, đi tới trước mặt Tả Doãn Tranh, ngửa đầu nhìn hắn: "Tả Doãn Tranh, cảm ơn ngươi."

Tả Doãn Tranh nghe ra thành ý cảm ơn trong lời nói của tiểu cô nương, nhịn không được cười: "Khách khí."

Thấy được sự lợi hại của Tả Doãn Tranh, cữu cữu Chu gia bất chấp rối rắm nghi vấn đầy bụng, thân làm chủ nhân, ông thật lòng thật dạ mời đoàn người bọn họ ở lại.

Có thể quang minh chính đại vào ở Chu gia, tâm tình Tả Doãn Tranh tương đối khá, thái độ rất tốt đi theo cữu cữu Chu gia đến sân mà ông an bài cho hắn.

Cữu mẫu Chu gia thì bảo Thẩm Linh Chu đuổi hạ nhân đi, chỉ để Mai di nương và Tùng Lam ở trong phòng.

Sau đó mang theo mấy người đi tới phòng ngủ, đi tới phía trước tủ quần áo bằng gỗ cực lớn.

Cữu mẫu Chu gia mở cửa tủ, đẩy một loạt quần áo treo chỉnh tề sang một bên.

Sau đó đưa tay móc một góc trên cùng trong tủ, tấm ván phía sau tủ đột nhiên mở ra, lộ ra một cánh cửa, đẩy cửa ra, lại lộ ra một chuỗi bậc thang dài.

Thẩm Linh Chu kinh ngạc oa một tiếng, thò cái đầu nhỏ tò mò nhìn một chút, hỏi: "Cữu mẫu, đây là mật thất sao?"

Mai di nương và Tùng Lam cũng hơi kinh ngạc.

Cữu mẫu Chu gia gật đầu: "Lúc trước sau khi cữu cữu con vô duyên vô cớ bị bắt, ta liền đυ.c mật thất và mật đạo trong mấy viện thường trú trong nhà, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Vốn cho rằng không dùng đến, cũng quên phải nói với con, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy."

"Con muốn vào xem một chút." Thẩm Linh Chu chỉ chỉ mật thất.

Cữu mẫu Chu gia gật đầu: "Được, ta chính là muốn dẫn con đi xem, đến đây đi."

Cữu mẫu Chu gia để lại nha hoàn bên người và Chu Cẩm, Chu Ngọc ở bên ngoài trông coi, còn bà thì mang theo Thẩm Linh Chu, Mai di nương và Tùng Lam vào mật đạo.

Xuống tới bậc thang cuối cùng, cữu mẫu Chu gia lấy cây châm lửa ra đốt đèn dầu.

Ánh sáng sáng lên, lúc này Thẩm Linh Chu mới thấy rõ, nơi này là một mật thất hình vuông, không gian không phải quá lớn, có thể đồng thời dung nạp hai ba mươi người.

Bên trong có giường gỗ đơn giản, còn có bàn ghế, có thể cho người ta nghỉ ngơi.