Chương 83

Ninh Dịch Trì đưa tay ấn ấn mi tâm, im lặng một lát rồi nói: "Chờ một chút."

Tuy rằng Ninh Dịch Trì cũng không nhiều lời, nhưng thuở nhỏ đã ở cùng nhau, Thường Sơn hiểu được suy nghĩ trong lòng Thế tử gia.

Trấn Viễn Hầu phủ dù bên ngoài không có động tác, nhưng bên trong đã âm thầm đứng về phía Tam điện hạ.

Hầu gia và Thế tử gia càng coi trọng Tam điện hạ, cũng càng hy vọng Hoàng đế kế tiếp của Đại Sở sẽ là một minh quân, cho nên, lúc này Thế tử gia mới đáp lại lời mời của Tam điện hạ, tới kinh thành tương trợ.

Lúc này đại cục chưa định, giữa Tam điện hạ và Thái tử là đao quang kiếm ảnh rõ ràng, sau lưng cũng là sóng ngầm mãnh liệt, các loại sát chiêu tầng tầng lớp lớp, thời cuộc vô cùng hung hiểm.

Nửa tháng trước, Trấn Viễn Hầu phủ lần lượt gặp phải hai lần ám sát.

Cũng may Thế tử gia và Hầu gia đã có dự kiến trước, sớm vây toàn bộ Hầu phủ thành thùng sắt, không có người nào thương vong.

Tuy chưa điều tra rõ cụ thể là chỉ thị của ai, nhưng tất cả chứng cứ đều đã chỉ ra là thế lực của Thái tử.

Như thế xem ra, chuyện Trấn Viễn Hầu phủ đứng sau Tam điện hạ dường như đã bại lộ.

Giờ phút này Thế tử gia cũng không muốn có quá nhiều liên lụy với Thẩm cô nương, để tránh gây ra mầm tai họa cho nàng.

Thường Sơn lấy thức ăn cho Ninh Dịch Trì, đợi hắn ăn xong, thu dọn bát đũa yên lặng lui ra.

Ninh Dịch Trì nằm trên giường tùy quân đơn giản, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong lúc hoảng hốt, khuôn mặt tươi cười rực rỡ như hoa của tiểu cô nương hiện ra trước mắt, giọng nói dịu dàng gọi hắn: "Thế tử ca ca."

Nhưng còn không đợi hắn đáp, tiểu cô nương lại nâng lên khuôn mặt, nổi giận: "Thế tử ca ca, sao ngươi còn chưa tới đón Chu Chu?"

Tiểu cô nương nói xong, hừ một tiếng, xoay người chạy đi.

"Chu Chu!" Ninh Dịch Trì một câu ở trong mộng hô, đột nhiên mở to mắt.

Hoảng hốt một hồi, ý thức được mình đang ở trong quân, Ninh Dịch Trì khe khẽ thở dài, thấp giọng nỉ non nói: "Chu Chu, ca ca sẽ mau chóng đến thôi."

Ninh Dịch Trì gối đầu lên cánh tay, mở mắt nằm ở trên giường, hồi tưởng lại ngày xưa tiểu cô nương khóc cười náo loạn, khóe miệng nhịn không được chậm rãi nhếch lên.

Một lát sau, sắc mặt Ninh Dịch Trì trầm xuống, lên tiếng: "Thường Sơn."

Thường Sơn lên tiếng tiến vào: "Thế tử gia?"

Ninh Dịch Trì: "Người phái đến Phúc Châu bao giờ mới tới?"

Từ sau khi tin tức thích khách đầu tiên của Trấn Viễn Hầu phủ tới cửa truyền đến, Ninh Dịch Trì đã bảo Thường Sơn sắp xếp hai mươi thị vệ chạy cực nhanh tới Phúc Châu.

Ban đầu chỉ để lại tám thị vệ, là không muốn rêu rao quá lớn, chọc người chú ý.

Nhưng hôm nay dưới loại tình huống này, nếu chỉ giữ lại tám người kia, tuy nói thân thủ đều là nhất đẳng nhất hảo, nhưng Ninh Dịch Trì vẫn lo lắng, cho nên mới phái thêm người đi qua.

Thường Sơn tính toán thời gian đáp: "Chắc khoảng mười ngày nữa là tới nơi."

---

Tả Doãn Tranh chỉ nói Ninh Dịch Trì ở bên cạnh Tam điện hạ Đại Sở, nhiều hơn thì không chịu nói nữa.

Thẩm Linh Chu nhìn thoáng qua Mai di nương, lại nhìn thoáng qua thị vệ Hầu phủ đi theo cách đó không xa, thấy bọn họ đều bất động thanh sắc, Thẩm Linh Chu kết luận, Tả Doãn Tranh nói đúng.

Thế tử ca ca chính là đến bên cạnh Tam điện hạ.

Nhưng vì sao hắn không chịu nói thêm vài câu? Hắn chỉ biết nhiều như vậy, hay là cố ý thừa nước đυ.c thả câu với nàng?

Giọng điệu của Thẩm Linh Chu hòa hoãn, lại dùng phép khích tướng: "Tả Doãn Tranh, ngươi đang bịa đặt sao?"

Tả Doãn Tranh buồn cười nói: "Hoa Hoa, muội cũng quá xem thường Cửu ca đi, chút tin tức này mà cũng không nghe được, vậy Cửu ca ta cũng không cần lăn lộn thêm nữa."

Tiểu biếи ŧɦái rất có bản lĩnh, Thẩm Linh Chu biết rõ. Thấy hắn nói như thế, nhịn không được ngứa ngáy trong lòng: "Vậy ngươi lại nói thêm với ta một chút nha, Thế tử ca ca hắn hiện tại thế nào rồi?"

Tiểu cô nương thấp bé ngẩng đầu nhìn hắn, một đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp, tràn đầy chờ đợi.

Tả Doãn Tranh không đành lòng từ chối, nhưng lại không muốn thoải mái nói cho nàng biết.

Không vì cái gì khác, chỉ vì nàng gọi lão thất phu Ninh Dịch Trì là ca ca, nhưng hình như nàng còn cũng chưa từng gọi hắn là Cửu ca. Trong lòng hắn khó chịu!

Tả Doãn Tranh đặt chén trà lên bàn, sa sầm nét mặt: "Đói bụng."

Vì tin tức của Thế tử ca ca, Thẩm Linh Chu bất đắc dĩ, cho Tả Doãn Tranh vào phòng khách trong viện, cũng bảo người đi lấy cơm nước và bánh trôi cho hắn.

Đây chính là lần đầu tiên tiểu cô nương chuẩn bị thức ăn cho hắn, trên khuôn mặt thiếu niên cười như hoa nở, ăn như hổ đói nhanh chóng giải quyết xong tất cả thức ăn, sau đó hài lòng quẳng đũa.

Thẩm Linh Chu lại tự tay bưng cho hắn một chén trà: "Cửu hoàng tử, mời uống trà."

"Gọi Cửu hoàng tử cái gì, quá xa lạ, gọi ta Cửu ca là được rồi." Tả Doãn Tranh cười nhận lấy trà.

Thẩm Linh Chu đè xuống xúc động trợn trắng mắt, lẳng lặng nhìn hắn.

Tả Doãn Tranh uống một ngụm trà, lúc này mới dùng ánh mắt quét qua một đám người vây quanh tiểu cô nương.

Thẩm Linh Chu hiểu ý của hắn, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé: "Các ngươi ra ngoài chờ."

Tùng Lam đồng ý, mang theo nha hoàn bà tử lui ra ngoài. Mai di nương dùng ánh mắt cảnh cáo Tả Doãn Tranh, đi theo tới cửa, cũng không chịu ra khỏi phòng.

Thẩm Linh Chu nhìn sang bên Tả Doãn Tranh: "Được rồi, ngươi nói đi."

Tả Doãn Tranh cười nói: "Gọi Cửu ca đi."

Thẩm Linh Chu chính là không muốn gọi, phồng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trừng mắt nhìn hắn.

Hai người yên lặng nhìn nhau, giằng co một hồi, Tả Doãn Tranh tỏ vẻ yếu ớt: "Được rồi, không kêu thì không kêu, giận cái gì."

Thẩm Linh Chu hừ một tiếng. Thầm nghĩ nếu tiểu biếи ŧɦái còn lề mề không nói, nàng liền đuổi hắn ra ngoài.

Tả Doãn Tranh chống cánh tay ở trên bàn, đầu nhích về phía trước: "Hoa Hoa, lão thất phu Ninh Dịch Trì..."

"Hả?" Hai bàn tay nhỏ bé của Thẩm Linh Chu bắt chéo trên lưng. Dám mắng thế tử ca ca của nàng sao!

Thấy ánh mắt tiểu cô nương không tốt, Tả Doãn Tranh kịp thời sửa miệng: "Ninh thế tử bây giờ là người tâm phúc bên cạnh Tam điện hạ Đại Sở, không cần lo lắng cho an nguy của hắn.

Tả Doãn Tranh nói, Thẩm Linh Chu liền tin. Lại hỏi: "Vậy ngươi có biết tình huống bên thành Dương Châu không?"

"Nghe nói khoảng thời gian trước gặp phải hai lần ám sát." Tả Doãn Tranh nói, thấy tiểu cô nương lộ vẻ lo lắng, lại vội nói: "Nhưng muội yên tâm, không nghe nói có người chết."

Thẩm Linh Chu yên lòng. Nghĩ cũng đúng, nếu Thế tử ca ca và Hầu gia bá bá mạo hiểm đứng ở bên cạnh Tam điện hạ, vậy khẳng định đã sớm làm tốt chuẩn bị hoàn toàn rồi.

Hỏi xong chuyện Trấn Viễn Hầu phủ, Thẩm Linh Chu lại hỏi: "Vậy ngươi biết tình huống của thúc thúc ta không? Thúc thúc ta là Thẩm Chi Uyên, Kim Ngô Tướng quân ấy."

Vừa nghe "Thẩm Chi Uyên", Tả Doãn Tranh lạnh mặt: "Không biết."

Thẩm Linh Chu cẩn thận nhận thấy vẻ mặt Tả Doãn Tranh biến hóa, nhưng không biết vì sao hắn đột nhiên trở mặt. Chỉ tưởng rằng là hỏi đến chuyện hắn không biết, làm cho hắn mất mặt.

Thấy thời gian cũng không còn sớm, ăn uống no đủ lại được hàn huyên với tiểu cô nương, Tả Doãn Tranh cảm thấy mỹ mãn đứng dậy cáo từ.

Nhưng đi được hai bước, hắn lại lùi về, đi tới trước mặt tiểu cô nương, chỉ chỉ mặt mình: "Hoa Hoa, lần sau ngươi có đánh Cửu ca thì đừng đánh mặt nữa, ngoại trừ đánh mặt thì đánh ở đâu cũng được."

Lần trước hắn mang vết roi trên mặt trở về, trốn ở trong phủ vài ngày mới dám vào cung.

Nhắc tới roi lần trước, Thẩm Linh Chu đứng lên từ trên ghế, đi tới trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn hắn, giải thích: "Roi kia ta nghĩ là ngươi sẽ né tránh, không ngờ thật sự đánh vào mặt ngươi."

Không ngờ còn có thể nghe được tiểu cô nương hơi áy náy giải thích, Tả Doãn Tranh nở nụ cười.

Nhìn tiểu cô nương còn chưa tới ngực mình, Tả Doãn Tranh đưa tay xoa đầu nàng: "Không sao, không đau chút nào, Cửu ca không trách muội."

Nói xong, xoay người đi ra ngoài: "Hôm nào Cửu ca lại đến thăm muội."

Nể tình hôm nay hắn cung cấp tin tức cho nàng, Thẩm Linh Chu đưa hắn đến cửa viện.

Tiểu cô nương hôm nay quá mức ôn nhu đối với hắn, Tả Doãn Tranh vui mừng không thôi, đứng ở cửa sân cười xua tay: "Trở về đi, sớm nghỉ ngơi."

Nhưng lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy ngoài viện cách đó không xa truyền đến tiếng leng keng, đao kiếm đυ.ng vào nhau.

Thẩm Linh Chu bất đắc dĩ nói: "Tả Doãn Tranh, lại là người của ngươi xông vào sao?"

Tả Doãn Tranh nghiêng tai nghe một lát, sắc mặt trầm xuống, tiến lên ôm lấy tiểu cô nương, chạy như bay vào trong phòng.

Vừa chạy vừa huýt sáo bén nhọn vang vọng khắp bầu trời đêm, lập tức giải thích: "Không phải người của ta."