Chương 82.2

Roi của nàng có uy lực rất lớn, đều đánh đến mức mặt tiểu biếи ŧɦái chảy cả máu.

Tả Doãn Tranh thảm hề hề nhìn tiểu cô nương, đưa tay ra ngoài tường với lấy một cái rổ, nhảy vào sân, đặt giỏ đầy đủ các loại đồ lặt vặt xuống trước mặt Thẩm Linh Chu: "Này, cho muội."

Thẩm Linh Chu tâm tình phức tạp nhìn thoáng qua, quay đầu lại hô một tiếng: "Dừng tay."

Vừa nghe tiểu cô nương lên tiếng, Mai di nương và đám thị vệ Trấn Viễn Hầu phủ còn chưa kịp thu tay, người Tả Doãn Tranh mang đến ngược lại lui ra trước một bước.

Cuối cùng âm thanh đinh đinh đương đương cũng ngừng lại, bên tai lại yên tĩnh.

Thẩm Linh Chu chống nạnh, trừng mắt hỏi: "Tả Doãn Tranh, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Tả Doãn Tranh cố ý nhe răng nhếch miệng "chậc" một tiếng: "Đã nói rồi, Cửu ca chỉ muốn nhìn muội thôi."

Thẩm Linh Chu cầm roi chỉ ra ngoài tường: "Bây giờ đã xem rồi, ngươi mau đi đi."

Bằng không lát nữa nàng lại muốn đánh người, nhưng nếu thật sự đánh trúng hắn, lại cảm thấy có chút không tốt.

"Được, Hoa Hoa không giận, Cửu ca lập tức đi." Tả Doãn Tranh cười đáp lời, mũi chân nhảy lên đầu tường: "Ngày mai Cửu ca lại đến thăm muội."

Nói xong, trước khi roi của tiểu cô nương vung tới, thân hình chợt lóe, nhảy ra ngoài viện.

Sau đó, Tả Doãn Tranh trên cơ bản mỗi ngày đều đến, mỗi lần hai bên đều phải ra tay đánh một trận.

Đánh hai ngày, Thẩm Linh Chu cũng phiền, liền hạ lệnh cho mọi người đều không cần để ý tới bọn họ.

Chỉ cần người của Thẩm Linh Chu không ra tay, người Tả Doãn Tranh mang đến tự nhiên sẽ không ra tay, vì vậy, nhân mã hai phe giằng co, duy trì một loại hài hòa quỷ dị.

Thẩm Linh Chu lười tức giận với tên vô lại kia, cũng lười nổi giận với hắn, tùy hắn đến, tùy hắn đi, mặc kệ hắn đưa đồ tới, cũng mặc kệ hắn dong dài "Cửu ca thế nào, Cửu ca thế kia", coi như hắn không tồn tại.

Nhưng Tả Doãn Tranh không hề để ý đến sự lạnh nhạt và coi thường của tiểu cô nương, nên đến thì đến, nên đi thì đi, hôm nay tặng cái này, ngày mai tặng cái kia.

Chờ Chu Minh làm xong việc, đón Thẩm Linh Chu về Chu phủ, Tả Doãn Tranh vẫn không biết thu liễm, thỉnh thoảng đến Chu phủ thăm Thẩm Linh Chu.

Hơn nữa đều là dùng mặt thật của mình, quang minh chính đại đi từ cửa chính vào thăm nom.

Biết nếu không cho hắn đi vào từ cửa chính, hắn cũng có thể nghĩ cách đi vào, mỗi khi người gác cổng tới xin chỉ thị của Thẩm Linh Chu, Thẩm Linh Chu cũng lười ngăn cản.

Cũng may tên vô lại kia cũng biết chừng mực, mỗi lần đều là một mình tới cửa, không chỉ xách đồ cho Thẩm Linh Chu, còn mang cho người Chu gia một ít lễ vật, cả người hào hoa phong nhã, khiêm tốn hữu lễ.

Cữu cữu Chu gia và cữu mẫu Chu gia tò mò hỏi Thẩm Linh Chu đây là ai, Thẩm Linh Chu không muốn dọa cữu cữu cữu mẫu, liền thuận miệng bịa chuyện, nói là một người quen biết.

Nhưng có một lần đại biểu ca Chu gia Chu Minh và Tả Doãn Tranh đυ.ng nhau.

Năm đó khi Chu Chu tới Phúc Châu lần đầu tiên, lúc ở tửu lâu, Chu Minh và Tả Doãn Tranh từng cách cửa sổ nhìn nhau một cái, Chu Minh vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt sát ý mười phần kia.

Cho nên khi hai người đυ.ng vào nhau ở chỗ rẽ, Tả Doãn Tranh không vui nhìn về phía hắn, Chu Minh lập tức nhận ra, đây chính là tên trộm trộm muội muội.

Chu Minh ngây người, Tả Doãn Tranh Đã đi xa rồi.

Phục hồi lại tinh thần, Chu Minh không kịp ngẫm nghĩ vì sao tên trộm trẻ con này lại xuất hiện ở nhà mình, nhấc chân chạy như điên đến sân Thẩm Linh Chu.

Một hơi vọt vào phòng, thấy tiểu cô nương đang ngồi trên giường cắn hạt thông, trái tim treo cao của Chu Minh mới hạ xuống, hai chân đều phát run.

Thấy vẻ mặt đại biểu ca không đúng, Thẩm Linh Chu đuổi nha hoàn ra ngoài, hỏi đại biểu ca làm sao vậy.

Chu Minh nói chuyện gặp Tả Doãn Tranh ở nhà mình ra, sau đó liền nhìn tiểu cô nương.

Thẩm Linh Chu kéo đại biểu ca ngồi ở trên giường, cầm cho hắn một nắm hạt thông, sau đó mình vừa rắc rắc cắn hạt thông, vừa kể đại khái tình huống ra.

Nghe nói không riêng gì tiểu cô nương biết, ngay cả Mai di nương võ công cao cường, còn cả thị vệ Trấn Viễn Hầu phủ tất cả đều biết việc này, Chu Minh thoáng cân nhắc liền đoán được đại khái.

Đường đường là Hoàng tử một nước lại một mình tiến vào Chu phủ, không chút sợ hãi hộ vệ bên người Thẩm Linh Chu, một là bản thân hắn đủ mạnh, hoặc hai là hắn ăn chắc, trước mắt với tình huống của Đại Sở, người Trấn Viễn Hầu phủ sẽ không thương tổn hắn hoặc gϊếŧ hắn, để tránh lại gây ra tranh chấp giữa hai nước.

Quá khứ khi đứa nhỏ mất tích lần trước quá mức đau khổ, Chu Minh lo lắng dặn dò tiểu cô nương, tuy rằng biết Tả Doãn Tranh không thể làm gì, nhưng ngàn vạn lần không nên một mình ở chung với hắn, vẫn phải đề phòng khắp nơi.

Biết đại biểu ca lo lắng cho mình, Thẩm Linh Chu đồng ý từng cái một.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, đảo mắt đã qua năm mới, thư Thẩm Linh Chu viết cho Ninh Dịch Trì đã đổi sang hộp lớn, nhưng vẫn không đưa ra được một bức nào.

Ninh Dịch Trì bên kia cũng vẫn không có tin tức, không riêng gì Thế tử ca ca không có tin tức, mà ngay cả thúc thúc Thẩm Chi Uyên cũng đã rất lâu không có tin tức.

Mặc dù biết rõ cuối cùng Tam điện hạ nhất định sẽ thắng, Thế tử ca ca và thúc thúc đều sẽ không sao, nhưng Thẩm Linh Chu vẫn lo lắng như cũ.

Tả Doãn Tranh trở về Trần quốc để ăn năm mới, đến Tết nguyên tiêu lại chạy về Phúc Châu, ngay đêm đặt chân tới, liền tới gặp Thẩm Linh Chu.

Dưới sự bảo vệ của đám thị vệ Trấn Viễn Hầu phủ, cùng với Mai di nương và Tùng Lam làm bạn, Thẩm Linh Chu mang theo các tiểu nha hoàn và hai tiểu biểu ca đi dạo trong hoa viên.

Tả Doãn Tranh thường xuyên qua lại, người Chu phủ đã biết hắn, nhưng vẫn đến xin chỉ thị của Thẩm Linh Chu, được đồng ý mới đón người vào.

Sau khi tiếp nhận đồ lặt vặt hắn mang từ Hoàng cung Trần quốc đến, lại nghe hắn hăng hái bừng bừng lải nhải vài câu, Thẩm Linh Chu liền đuổi hắn đi.

Thấy tiểu cô nương mệt mỏi, Tả Doãn Tranh lại một lần nữa đưa ra lời mời, mời nàng đi Trần Quốc du ngoạn.

Hơn nữa lại phóng khoáng dị thường, nói tiểu cô nương muốn mang bao nhiêu người đều có thể, dù là người của toàn bộ Chu phủ đi cũng hoan nghênh.

Thẩm Linh Chu lại một lần nữa từ chối suy nghĩ không thực tế này của Tả Doãn Tranh, cũng mặc kệ hắn, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng tiểu cô nương không chút lưu tình nói đi là đi, nụ cười trên mặt Tả Doãn Tranh nhạt đi.

Im lặng trong chốc lát, thấy tiểu cô nương càng đi càng xa mới mở miệng: "Ta biết muội lo lắng cái gì."

Vừa nghe lời này, Thểm Linh Chu xoay người, đi trở về, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi biết?"

Tả Doãn Tranh gật đầu: "Muội muốn biết, Cửu ca nói cho muội biết."

Thẩm Linh Chu: "Vậy ngươi còn không mau nói."

Tả Doãn Tranh ho khan hai tiếng, đưa tay sờ sờ cổ: "Dọc đường bôn ba, khát đến phát hoảng."

Một lát sau, trong vườn hoa treo đầy hoa đăng của Chu phủ, Thẩm Linh Chu và Tả Doãn Tranh ngồi uống trà trước bàn trong đình nghỉ mát.

Uống hai chén trà, mắt thấy tiểu cô nương thay đổi sắc mặt lại muốn đuổi người, Tả Doãn Tranh mới nói: "Thế tử ca ca của muội, bây giờ không ở thành Dương Châu."

Thẩm Linh Chu sửng sốt: "Vậy hắn ở đâu?"

Tả Doãn Tranh đặt chén trà xuống: "Kinh thành, bên cạnh Tam điện hạ của Đại Sở."

---

Ninh Dịch Trì vẻ mặt mệt mỏi từ doanh trướng của Tam điện hạ trở về, bưng ấm trà trên bàn lên, rót một chén trà lạnh uống một ngụm.

Thường Sơn hỏi: "Thế tử gia, Phúc Châu truyền thư đến, nói Thẩm cô nương mỗi khi nhớ nhung liền viết cho ngài một phong thư, đã viết đầy một hộp. Lâu như vậy, có cần đưa thư cho Thẩm cô nương không?"