Chương 81.2

Thấy Thẩm Linh Chu thật sự không hài lòng, cữu mẫu Chu gia phân phó nha hoàn bên cạnh đưa tiền thưởng cho Tả Doãn Tranh, sau đó hơi áy náy nói: "Làm phiền Trần cầm sư đi chuyến này."

Tả Doãn Tranh cũng không khách khí, nhận bạc, chắp tay cáo từ: "Không sao, mọi chuyện vẫn phải nói duyên phận."

Duyên phận cái đầu ngươi mà duyên phận. Thẩm Linh Chu nhìn chằm chằm hắn, dùng ánh mắt ý bảo hắn mau cút.

Nhìn ra ý cảnh cáo trong mắt tiểu cô nương, Tả Doãn Tranh khẽ cười: "Tại hạ cáo từ."

Nhìn bóng lưng thon gầy nhưng cao lớn kia, Thẩm Linh Chu liếc mắt một cái, âm thầm mắng một câu tiểu biếи ŧɦái.

Mấy năm nay, ngoại trừ lần tặng nàng một cái răng vàng thì tiểu biếи ŧɦái không còn động tĩnh gì nữa.

Nàng còn tưởng rằng hắn đã hết hứng, quên mất nàng.

Lần này đi tới Phúc Châu, nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng cũng chưa từng nhớ tới hắn.

Kết quả không ngờ hắn lại dám giả trang thành cầm sư, trắng trợn vào trong phủ.

Nếu không là Mai di nương không thích tham gia náo nhiệt, vừa rồi nói không chừng hắn liền bị lộ, nói không chừng lại phải có một trận đánh nhau.

Tiểu biếи ŧɦái ỷ vào nơi này cách Trần Quốc gần, cho nên gan chó bao trời sao!

---

Cách nhiều năm, một lần nữa nhìn thấy Hoa Hoa tâm tâm niệm niệm của hắn, nhất là khi Hoa Hoa còn lập tức nhận ra hắn, Tả Doãn Tranh cao hứng không thôi.

Trở lại chỗ đặt chân, thiếu niên vẫn mặt mày hớn hở, thần thái sáng láng như cũ, thỉnh thoảng ha ha cười lên hai tiếng.

Thương Giang đỡ cánh tay tựa ở trên cửa, nhìn mà buồn cười: "Tiểu chủ tử, ngươi bị nhận ra, còn bị đuổi ra ngoài, sợ là ngày sau Chu phủ thủ vệ sẽ tăng cường, kế tiếp nên làm sao bây giờ?"

Tả Doãn Tranh nằm xuống, hai tay gối dưới đầu, dáng vẻ bình tĩnh nói: "Không vội, nếu đã đang tìm cầm sư, có nghĩa lần này Hoa Hoa nhất định sẽ ở lâu dài, cứ từ từ chờ, chắc chắn sẽ có cơ hội."

Huống chi, Hoa Hoa cũng nhận ra hắn, mà còn không kêu người bắt hắn, trong lòng Hoa Hoa hẳn là có Cửu ca như hắn.

Bị Tả Doãn Tranh quấy rầy, việc tìm cầm sư Thẩm Linh Chu cũng không muốn làm nữa.

Mấy buổi tối kế tiếp, vì phòng ngừa vạn nhất, nàng đều chạy đến phòng Mai di nương, chen chúc ngủ chung một giường với Mai di nương.

Mai di nương ghét bỏ đến nhíu mày, nhưng cũng không ném nàng ra ngoài.

Nhưng lo lắng đề phòng một hồi lâu, cũng không thấy có động tĩnh gì.

Nhớ tới Tả Doãn Tranh đã thề sẽ không bao giờ trộm nàng nữa, Thẩm Linh Chu hơi yên lòng, chạy về phòng mình ngủ.

Nhưng vẫn đứng ngồi không yên mấy ngày, sau khi thấy không có gì dị thường, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Chỉ coi việc tiểu biếи ŧɦái tới cửa lần này là do tâm huyết dâng trào, đột nhiên động kinh.

Thời gian dần trôi qua, Thẩm Linh Chu liền quên tiểu biếи ŧɦái ra sau đầu.

Lâu ngày liền bắt đầu lo lắng cho Ninh Dịch Trì.

Nàng vốn viết thư cho Thế tử ca ca, nhưng bọn thị vệ nói, Thế tử gia cố ý dặn dò, tạm thời không cần trao đổi thư từ với hắn, thư này không có cách nào đưa được.

Thẩm Linh Chu bất đắc dĩ, đành phải cất thư đi, cất vào một cái hộp gỗ.

Khi nàng không có chuyện gì làm, sẽ viết vài câu lên giấy, bỏ vào hộp.

Một thời gian trôi qua, hộp gỗ nhỏ đựng trang sức vậy mà đã bị nhét gần như đầy, nhưng những thư này vẫn không thể gửi đi được.

Việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế xảy ra giữa Thái tử điện hạ và Tam điện hạ chỉ là chuyện nội bộ hoàng gia, Đại Sở cũng sẽ không đổi họ.

Phúc Châu xa xôi, cuộc sống của người dân bình thường dường như không bị ảnh hưởng gì.

Ninh Dịch Trì bên kia vẫn không truyền đến tin tức gì.

Mà Chu gia chỉ là thương hộ nhân gia, tuy nói cũng có con đường tin tức của riêng mình, nhưng những tin tức nghe được chỉ đơn giản là lưu truyền bên ngoài.

Thế cục kinh thành cụ thể như thế nào, Trấn Viễn Hầu phủ ở thành Dương Châu như thế nào, Kim Ngô tướng quân Thẩm Chi Uyên ở biên quan xa xôi như thế nào, tất nhiên là không thể nào biết được.

Trầm Linh Chu bắt đầu lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn cả ngày nhăn nhó, không thấy bộ dáng cười.

Chu gia mọi người cũng không biết Trấn Viễn Hầu phủ tham dự vào việc tranh giành ngôi vị hoàng đế ở kinh thành, chỉ khi tiểu cô nương quá nhớ nhung ngườiTrấn Viễn Hầu phủ, mọi người đều nghĩ hết cách muốn chọc nàng vui vẻ.

Đại thiếu gia Chu gia Chu Minh muốn đến cảng biển thu một nhóm hàng hóa, liền mang Thẩm Linh Chu ra ngoài giải sầu, đoàn người đi đến thôn trang gần biển của Chu gia chơi.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa Thẩm Linh Chu ở thôn trang, Chu Minh liền dẫn người đi cảng biển, nói là phải ba ngày mới về, bảotự mình muốn chơi thế nào thì chơi.

Đi từ điền trang ra ngoài không đến hai dặm đường là đã đến bờ biển.

Mấy ngày nay, Thẩm Linh Chu không vui, người bên cạnh nàng cũng mặt ủ mày chau.

Nghĩ nếu đã đi ra, dứt khoát mang theo mọi người thả lỏng một chút, nàng cũng đã lâu không nhìn thấy biển rồi.

Vì vậy ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Thẩm Linh Chu liền kêu mọi người cùng đi ra ngoài ngắm mặt trời mọc.

Thẩm Linh Chu, Mai di nương, Tùng Lam, bốn tiểu nha hoàn, tám thị vệ của Trấn Viễn Hầu phủ, hộ viện nha hoàn bà tử và đám sai vặt Chu phủ, xách giỏ, đeo giỏ, hai ba mươi người, ào ào ra cửa.

Đến bờ biển, trước tiên ngắm mặt trời mọc, chờ mặt trời mọc thật cao, mọi người bắt đầu nhặt các loại hải sản nằm rải rác trên bờ cát.

Có nhặt cua, có nhặt rong biển, có tiếng cười nói vui vẻ.

Ngoại trừ thị vệ Trấn Viễn Hầu phủ và hộ viện Chu phủ vẫn đi theo ở bên ngoài thì những người còn lại đều đang nhặt đồ.

Thẩm Linh Chu chỉ muốn nhặt vỏ sò, xách cái giỏ nhỏ chạy khắp nơi.

Gió biển thổi, nghe tiếng sóng biển và hải âu kêu to, mây đen trên mặt tiểu cô nương cuối cùng cũng phai nhạt một ít.

Đang chạy, chỉ thấy xa xa có một chiếc thuyền đánh cá nhỏ chạy tới.

Nhìn người chèo thuyền kia đội nón trúc không thấy rõ khuôn mặt, nhưng nhìn động tác và tư thế của hắn, dường như là một ngư dân lớn tuổi.

Thẩm Linh Chu tò mò đứng tại chỗ nhìn, chờ chiếc thuyền nhỏ kia cập bờ, nàng lấy tay che miệng hô: "Lão bá, người đánh cá gì vậy?"

Ngư dân kia dường như không nghe thấy, chờ thuyền mắc cạn trên bờ cát không thể đi về phía trước, hắn liền khom người ném đồ từ trong khoang thuyền ra ngoài.

Cá nhảy nhót tưng bừng, sò biển cực lớn, vài con ốc biển còn lớn hơn đầu Thẩm Linh Chu.

Nhìn con ốc biển to kia, Trầm Linh Chu động tâm, vui vẻ chạy tới.

Mọi người thấy thế, rầm rầm vây quanh, cũng chạy theo.

Thẩm Linh Chu thở dài, dừng bước, xoay người phất tay: "Không cần đi theo."

Chỉ là một lão ngư dân mà thôi, không đáng hưng sư động chúng như vậy.

Mọi người dừng cách đó không xa, Mai di nương đi theo phía trước, Thẩm Linh Chu cũng không từ chối.

Đi tới thuyền nhỏ cách đó hai bước, Thẩm Linh Chu khách khí hỏi: "Lão bá, con ốc biển này của người có bán không?"

"Bán." Lão bá kia nói, lập tức hơi ngẩng đầu lên, dưới nón trúc lộ ra nửa khuôn mặt dưới của Tả Doãn Tranh, khóe miệng cong lên thật cao.