Chương 80.2

Hai người trở lại tiểu viện, đồ đạc muốn mang đã thu dọn thỏa đáng, gói thành từng bao phục, các nha hoàn bà tử đang ngay ngắn trật tự chuyển ra ngoài.

Vừa vào cửa, lại là Tùng Lam đang chỉ huy.

Thẩm Linh Chu chạy tới, ôm lấy Tùng Lam: "Tùng Tùng, Chu Chu đi rồi, ngươi phải khỏe mạnh!"

Tùng Lam ngồi xổm xuống, ôm tiểu cô nương, dịu dàng nói: "Cô nương, nô tỳ đi theo người."

Thẩm Linh Chu sửng sốt: "Vậy Sơn Sơn thì phải làm sao bây giờ?" Hai người bọn họ đã thành nhà rồi mà.

Khóe mắt Tùng Lam hơi đỏ lên, nhưng lại cười nói: "Chờ Thường Sơn xong việc, sẽ cùng Thế tử gia đến Phúc Châu đón chúng ta trở về."

Cũng đúng, nếu hết thảy thuận lợi, Tam điện hạ thành công đăng cơ, các nàng sớm muộn gì cũng sẽ trở về.

Đoán chừng kế tiếp, Thường Sơn sẽ phải đi theo Thế tử ca ca bận tối mày tối mặt, Tùng Lam đi theo nàng cũng tốt, mắt không thấy tâm sẽ yên, miễn cho cả ngày lo lắng đề phòng.

"Được, vậy chúng ta cùng đi Phúc Châu." Thẩm Linh Chu nắm chặt tay Tùng Lam, lập tức buông ra.

Ở trong phòng nhìn quanh một hồi, Thẩm Linh Chu nắm tay Ninh Dịch Trì, xoay người đi về phía cửa: "Ca ca, đi thôi."

Trăng sáng sao thưa, đêm khuya yên tĩnh.

Cửa lớn của Trấn Viễn Hầu phủ lặng lẽ có một loạt xe ngựa dừng lại cùng hai đội thị vệ áo đen.

"Đi thôi, đưa ngươi ra khỏi thành." Ninh Dịch Trì mang theo tiểu cô nương lên chiếc xe ngựa đầu tiên, đoàn xe đi về phía trước.

Nghĩ đến lần này mình rời đi, lần sau gặp lại, không biết là mấy năm sau, Thẩm Linh Chu đột nhiên có chút thương cảm, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trên vai Ninh Dịch Trì cọ.

Bàn tay Ninh Dịch Trì xoa xoa đầu tiểu cô nương: "Chu Chu ngoan, đợi một thời gian nữa ca ca sẽ đi đón ngươi về.

Nói là qua một thời gian, sợ là phải vài năm sau.

Nhưng Thẩm Linh Chu lại không thể nói gì, chỉ gật gật đầu, buồn bực rầu rĩ: "Được."

Bất thình lình từ biệt, trong lòng tiểu cô nương có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ tựa vào cánh tay Thế tử gia im lặng.

Ninh Dịch Trì dùng một tay ôm đầu tiểu cô nương, cũng im lặng không nói.

Ban đêm trên đường không có người đi đường hay xe cộ, một đường thông thuận đến cửa thành.

Cửa thành đã đóng, Thường Sơn cầm lệnh bài của Ninh Dịch Trì, gọi người gác cổng mở cửa thành.

Ra khỏi cửa thành, Ninh Dịch Trì lại đưa đi tiếp hơn hai mươi dặm, lúc này mới hô ngừng xe ngựa.

Ninh Dịch Trì nâng tiểu cô nương dậy, dịu dàng nói: "Chu Chu, ngươi phải khỏe mạnh, chờ ca ca tới đón ngươi."

"Được." Thẩm Linh Chu cố nén nước mắt gật đầu.

"Đừng khóc." Ninh Dịch Trì ôm tiểu cô nương vào lòng, cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu nàng: "Ca ca sẽ mau chóng đến."

Dù khổ sở, dù tiếc đến đâu, cuối cùng cũng phải chia tay.

Ninh Dịch Trì hạ quyết tâm buông tiểu cô nương ra, đứng dậy ra khỏi xe ngựa, trực tiếp phân phó xa phu đi tiếp.

Thẩm Linh Chu tiến đến bên cạnh cửa sổ, vén rèm cửa sổ xe lên, nhìn bóng dáng cao lớn lùi về phía sau trong bóng đêm, nhịn nửa ngày nước mắt cuối cùng nhịn không được, ào ào theo khóe mắt lăn xuống.

Nàng thò đầu ra, liều mạng vẫy tay: "Ca ca, huynh phải khỏe mạnh, Chu Chu chờ ngươi tới đón!"

"Biết rồi!" Ninh Dịch Trì phất tay đáp, thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn.

Thẳng đến khi xe ngựa đi xa, trong bóng tối rốt cuộc không nhìn thấy bóng người nào nữa, Thẩm Linh Chu mới rút về thùng xe, giơ tay lau nước mắt, nhưng nước mắt lại càng lau càng nhiều.

Rèm cửa vén lên, Mai di nương đi vào, ngồi vào bên người Thẩm Linh Chu, ôm nàng vào trong ngực, gượng gạo an ủi: "Đừng khóc, xấu chết đi được."

Thẩm Linh Chu lau nước mắt lên người nàng, nghẹn ngào: "Mai di, người sẽ luôn ở bên Chu Chu chứ?"

"Nói nhảm. Về sau ta ăn mặc ngủ nghỉ phải dựa vào ngươi a, trên người ta không một xu dính túi." Mai di nương cố ý nói đùa.

Thẩm Linh Chu nín khóc mỉm cười: "Yên tâm, Chu Chu nuôi người."

Tần Thanh mang theo hai mươi hộ vệ Trấn Viễn Hầu phủ, một đường hộ tống Trầm Linh Chu đến Chu gia ở Phúc Châu.

Đối mặt với tiểu cô nương đột nhiên đến, tất cả mọi người Chu gia từ trên xuống dưới đều vui mừng hớn hở giống như lễ mừng năm mới.

Người Chu gia mặc dù tò mò vì sao lần này Thế tử gia không đi cùng, nhưng nghe nói tiểu cô nương lần này muốn ở lâu một chút, người một nhà chỉ lo vui mừng, cũng không nghĩ nhiều.

Chờ Thẩm Linh Chu dàn xếp ổn thỏa, nghỉ ngơi ở Chu phủ một ngày, Tần Thanh dựa theo Thế tử gia phân phó để lại tám gã hộ vệ, rồi mang theo những người còn lại cáo từ, ra roi thúc ngựa trở về.

Thẩm Linh Chu ở lại, ngủ ngon mấy ngày, mệt mỏi do bôn ba mang đến lúc này mới giảm bớt.

Một ngày này, vừa mới thức dậy, hai tiểu biểu ca Chu Cẩm và Chu Ngọc đã tới.

Chu Cẩm và Chu Ngọc đã mười hai tuổi, một thân mập mạp của trẻ con lúc trước đã sớm không thấy, hiện giờ đã là thiếu niên nhẹ nhàng dáng vẻ bất phàm.

Hai người bướng bỉnh đứng trước mặt Thẩm Linh Chu, lại giở lại trò cũ: "Muội đoán ta là ai."

Thẩm Linh Chu nhìn hai tiểu biểu ca vẫn ngây thơ như trước, thở dài, đưa tay chỉ chỉ hai người: "Nhị biểu ca, Tam biểu ca."

Hai người còn giống như khi còn bé, cạc cạc vui vẻ một trận: "Muội muội chính là thông minh!"

Thẩm Linh Chu bất đắc dĩ thở dài, chắp bàn tay nhỏ bé hỏi: "Nhị biểu ca, Tam biểu ca, hôm nay các ngươi không cần đọc sách sao?"

Vừa nghe tiểu cô nương muốn kiểm tra học vấn, hai tiểu biểu ca tìm cái cớ, xoay người bỏ chạy.

Trầm Linh Chu ở Trấn Viễn Hầu phủ, mọi người đều cưng chiều.

Đến Chu phủ, là cô nương duy nhất ở Chu phủ, vậy càng là người mà toàn bộ phủ nâng ở trong lòng bàn tay.

Nhất là cữu mẫu Chu gia, mỗi ngày đều lôi kéo tiểu cô nương nói chuyện một hồi, luôn luôn mua quần áo mới, trang sức mới cho tiểu cô nương, có đôi khi còn giúp tiểu cô nương chải đầu, giúp nàng ăn mặc đến xinh đẹp sáng bóng.

Để thỏa mãn niềm tiếc nuối do di mẫu không có nữ nhi, Thẩm Linh Chu để mặc cữu mẫu trang điểm lại cho nàng.

Cữu cữu Chu gia thì sớm giao phần lớn chuyện cho đại biểu ca mười sáu tuổi xử lý, hắn thì mỗi ngày sau khi làm xong một chút chuyện bận rộn trên tay kia, liền sớm hồi phủ chơi với tiểu cô nương.

Hai tiểu biểu ca cũng vậy, tan học liền chạy về nhà.

Cả nhà thảm nhất chính là đại biểu ca Chu Minh, chuyện làm ăn phần lớn đều là do hắn xử lý, tuổi còn trẻ đã gánh vác gánh nặng gia đình.

Nhưng cả nhà cuối cùng cũng đoàn tụ, vui vẻ hòa thuận.

Cho đến khi Thẩm Linh Chu ở Chu gia đến ngày thứ năm, tại Trần quốc xa xôi Tả Doãn Tranh trong phủ Cửu Hoàng tử nhận được tin tức.

"Hoa Hoa đến Phúc Châu rồi sao?" Thiếu niên mười sáu tuổi kích động đứng lên, đầu gối đυ.ng vào bàn, bát cháo cũng bị đánh đổ.