Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Tiểu Trà Xanh Ba Tuổi

Chương 79.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thường Sơn kích động tột đỉnh, liên tục chắp tay khom người tạ ơn: "Thường Sơn đa tạ đại ân của Thẩm cô nương."

Tùng Lam vô cùng không nỡ rời xa tiểu cô nương, nhưng cũng nhịn không được nội tâm vui mừng, nhất thời khóc không thành tiếng: "Cô nương, nô tỳ, xin lỗi người!"

Thẩm Linh Chu cố ý nghiêm mặt: "Tùng Tùng, ngươi thành gia nhưng cũng phải trở về làm quản sự mụ mụ của ta đấy, đừng nghĩ lười biếng!"

Tùng Tùng nhà nàng là tốt nhất, nàng không nỡ rời xa nàng ấy.

Vừa nghe lời này, Tùng Lam nín khóc mỉm cười: "Vâng, nô tỳ nghe lời ngài."

Thấy chủ tớ hai người bên này nói chuyện xong xuôi, Thường Sơn luôn luôn ổn trọng nhịn không được cười ngây ngô hai tiếng.

Cười hai tiếng, vừa quay đầu, đã thấy Thế tử gia nhà hắn mặt không biểu tình nhìn chằm chằm hắn.

Thường Sơn vội cười: "Thế tử gia, chuyện này, Thẩm cô nương đồng ý là được rồi nhỉ?"

Thẩm Linh Chu quay đầu, mắt to tròn xoe, nhìn về phía Ninh Dịch Trì.

Ninh Dịch Trì hắng giọng, phất tay: "Qua năm mới, chọn ngày lành đi."

Thường Sơn và Tùng Lam quỳ xuống với Ninh Dịch Trì, dập đầu: "Đa tạ Thế tử gia."

Dập xong lại quay sang Thẩm Linh Chu dập đầu: "Đa tạ cô nương."

Mọi chuyện nói xong, thời điểm cũng không còn sớm, Ninh Dịch Trì mang theo Thường Sơn rời đi.

Thẩm Linh Chu bảo Tường Vi đi gọi mọi người lại đây.

Bốn tiểu nha hoàn và các nha hoàn bà tử cữu cữu đưa cho, còn có Thu Lục và Thu Tử đều đến đông đủ.

Thẩm Linh Chu nắm tay Tùng Lam, cao giọng tuyên bố: "Tùng Tùng nhà chúng ta, muốn thành thân với Thường Sơn!"

Trong phòng yên tĩnh một lát, sau đó vang lên từng đợt tiếng hoan hô. Mọi người mồm năm miệng mười tiến lên chúc mừng.

Hắc hắc hắc! Sắp có việc vui rồi!

Nhìn thấy Tùng Lam đỏ bừng mặt, vẻ vui sướиɠ khôn tả, Thẩm Linh Chu vui mừng gật đầu.

Từ ngoại viện Trấn Viễn Hầu phủ đi ra ngoài, có một cái sân thật lớn, bên trong có rất nhiều sân nhỏ, là nơi ở cho người có công trong Trấn Viễn Hầu phủ, hoặc là các quản sự cao cấp đã thành thân.

Hai người Thường Sơn và Tùng Lam được phân một tiểu viện trong ngoài ba gian phòng, vừa lấy được chìa khóa, Thường Sơn liền bắt đầu thu xếp.

Hai người đều là người không cha không mẹ, đều muốn giản lược tất cả.

Nhưng một người là thị vệ trưởng bên cạnh Thế tử gia, một người là đại nha hoàn bên cạnh Thẩm cô nương, đều là người chủ tử xem trọng, bọn họ muốn giản lược, nhưng chủ tử của bọn họ không cho.

Ninh Dịch Trì cho Thường Sơn hai trăm lượng bạc, để cho hắn cầm đi làm sính lễ, đặt mua gia sản. Lại bảo quản gia chọn một ít đồ dùng giản dị dùng bền chuyển qua.

Thẩm Linh Chu đưa khế ước của Tùng Lam cho nàng ấy, Tùng Lam khóc nói không cần, nói nàng ấy cả đời đều là người của cô nương.

Thẩm Linh Chu khuyên nàng ấy vì đứa nhỏ sau này mà suy nghĩ, Tùng Lam lúc này mới khóc lóc nhận lấy.

Thẩm Linh Chu lại chuẩn bị cho Tùng Lam một phần đồ cưới phong phú, cộng thêm hai trăm lượng bạc.

Tùng Lam được sủng ái mà lo sợ, ôm tiểu cô nương lại khóc một hồi, chỉ nói có phúc ba đời mới đi theo cô nương, khiến cho Thẩm Linh Chu cũng rơi nước mắt.

Hai mươi tám tháng giêng, ngày lành, thích hợp gả cưới.

Thường Sơn và Tùng Lam cử hành hôn lễ trong sân nhỏ của hai người bọn họ, Ninh Dịch Trì và Thẩm Linh Chu ngồi ở vị trí đầu tiên làm chứng hôn lễ cho hai người.

Chờ hai người bái đường, đưa vào động phòng, Thẩm Linh Chu và Ninh Dịch Trì liền rời đi.

Có hai người bọn họ ở đây, nhất là Thế tử gia lão nhân gia, đám hộ vệ đến uống rượu mừng, bọn nha hoàn bà tử cũng rất thận trọng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Quả nhiên, hai người vừa ra cửa viện, chợt nghe trong phòng vâng lên tiếng cười nói vui vẻ, náo nhiệt hẳn lên.

Thẩm Linh Chu nắm tay Ninh Dịch Trì, ngẩng đầu nhỏ nở nụ cười: "Thế tử ca ca, thật tốt!"

Ninh Dịch Trì cũng không hỏi tiểu cô nương cái gì thật tốt, chỉ cười gật đầu, đưa tay vuốt đỉnh đầu tiểu cô nương, đáp: "Thật tốt."

---

Thời gian như thoi đưa, trong nháy mắt, lại là ba năm trôi qua.

Thẩm Linh Chu đã mười tuổi.

Thế tử gia Ninh Dịch Trì vẫn như cũ chưa từng cưới vợ, ngay cả gặp mặt cũng không gặp , từ Trấn Viễn Hầu Ninh Thuần, đến Ninh lão phu nhân, đều đã từ bỏ đối với việc đó.

Tất cả người Trấn Viễn Hầu phủ, đều theo bản năng cho rằng, Thế tử gia bọn họ tám phần là muốn cô đơn cả đời.

Thẩm Linh Chu ngược lại cảm thấy vẫn tốt, dù sao Thế tử ca ca cũng mới hai mươi hai tuổi, rất trẻ. Tuổi này nếu đặt ở thế giới trước kia của nàng thì chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học thôi.

Ninh Dịch Trì cũng không cảm thấy có gì không ổn, cả ngày không phải làm việc, chính là xử lý chuyện trong phủ và cả chuyện làm ăn, đã bận tối mày tối mặt.

Nếu rảnh rỗi, liền ăn cùng tiểu cô nương một bữa cơm, tâm sự, giúp nàng chơi đu dây, cuộc sống khó có khi thích ý một lát.

Thường Sơn vẫn là thị vệ quan trọng nhất bên cạnh Thế tử gia, Tùng Lam thì làm quản sự mụ mụ bên cạnh Thẩm Linh Chu, vẫn quản lý những thứ lớn nhỏ bên cạnh nàng như cũ.

Mà kể từ khi hai người thành thân đến nay, bởi vì Tùng Lam thương Thẩm Linh Chu còn nhỏ, liền thương lượng với Thường Sơn trước tiên chưa sinh hài tử, Thường Sơn không nói hai lời liền đồng ý.

Cho nên, ngoại trừ việc buổi tối Tùng Lam không ở trong sân Thẩm Linh Chu ra thì thật sự không có gì khác biệt so với trước kia.

Răng của tiểu cô nương đã thay không còn nhiều lắm, thân hình cũng cao lên hơn không ít, nhưng vẫn thấp bé như cũ.

Ít nhất ở trước mặt Thế tử gia không hiểu sao lại cao lớn khỏe mạnh, vẫn chỉ là một hạt đậu nhỏ.

Thẩm Linh Chu vốn tưởng rằng mình vẫn sẽ lớn lên ở Trấn Viễn Hầu phủ, nhưng bất ngờ không kịp đề phòng, có một chuyện từ trên trời giáng xuống.

Một buổi tối vừa qua sinh nhật mười tuổi không được mấy ngày, tiểu cô nương đã thay áo trong đi ngủ.

Ninh Dịch Trì lại đột nhiên sắc mặt âm trầm chạy tới, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

"Thế tử gia, cô nương chúng ta ngủ rồi." Đông Hương sợ tới mức run rẩy, ngăn người lại. Hải Đường cũng vội vàng đứng bên cạnh Đông Hương.

Tùng Lam tỷ tỷ đã dặn dò nhiều lần, cô nương giờ là đại cô nương, nhưng vẫn là tâm tính hài tử, trong lòng không có nam nữ chia phòng.

Ban ngày cũng thôi đi, nhưng đây là buổi tối, các nàng không thể để cho Thế tử gia cứ như vậy xông vào.

Giọng Ninh Dịch Trì có chút dồn dập: "Gọi cô nương các ngươi dậy."

"Vâng." Đông Hương đáp, ra hiệu cho Tam Nha, Tam Nha mang theo Tường Vi chạy vào trong gọi người, Đông Hương và Hải Đường vẫn đứng im bất động.

Ninh Dịch Trì gật đầu: "Các ngươi làm không tệ, ngày sau cũng phải trông chừng cô nương các ngươi như vậy."

Không có bị mắng, ngược lại được khích lệ, tảng đá trong lòng Đông Hương và Hải Đường rơi xuống đất, luôn miệng xưng vâng.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Linh Chu ngủ mê man trừng mắt, bị Tam Nha và Tường Vi kéo lên mặc xong xiêm y, đỡ đi ra.

Tiểu cô nương xõa tóc, liên tục ngáp, bất mãn lẩm bẩm: "Thế tử ca ca, ngươi làm gì vậy, Chu Chu đã ngủ say rồi."

Ninh Dịch tiến lên, ngồi xổm trước mặt tiểu cô nương, nắm cánh tay nhỏ của nàng quơ quơ, lắc cho nàng tỉnh táo một chút, đè thấp giọng nói không hiểu sao lại rất nghiêm túc: "Chu Chu, thế cục có biến, ngươi lập tức thu dọn đồ đạc, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi thành đến Phúc Châu trong đêm."
« Chương TrướcChương Tiếp »