Chương 78.2

Ninh Dịch Trì nín cười, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, để ca ca nhìn xem."

Tiểu cô nương liều mạng lắc đầu.

Ninh Dịch Trì: "Cũ không đi mới không đến, là người đều phải rụng răng, ca ca cũng từng rụng răng, cái này có gì phải mất mặt."

Ngươi rụng răng, ngươi rụng răng ta cũng không thấy. Thẩm Linh Chu vẫn sống chết không mở miệng.

Khóe miệng Ninh Dịch Trì đè nén cười: "Lúc trước mấy tiểu nha hoàn của ngươi rụng răng, không phải ngươi nói với ta nhìn các nàng nói chuyện rất thú vị sao? Ngươi hình như, còn từng chê cười các nàng mà."

Sóng mắt Thẩm Linh Chu lưu chuyển, liếc trắng mắt một cái: "..." Cảm ơn ngài đã nhắc nhở.

Trời xanh tha cho ta, sớm biết có hôm nay, nàng đã không chê cười các tiểu nha hoàn. Nhưng nàng căn bản đã quên, nàng cũng phải rụng răng.

Tranh thủ lúc tiểu cô nương trợn trắng mắt, Ninh Dịch Trì xuất kỳ bất ý (hành động khi người ta không đề phòng) đưa tay, nắm lấy khuôn mặt tiểu cô nương, tay hơi dùng sức, bóp má của nàng.

Nhìn thấy hai hốc răng ở giữa nướu trên của tiểu cô nương trống rỗng, Ninh Dịch Trì nhịn lại nhẫn, nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không nhịn được, buồn cười ra tiếng, cố ý trêu chọc nói: "Không phải cũng rất đẹp mắt sao."

Nàng biết mà! Thẩm Linh Chu tức chết, rất muốn đánh người, nhưng hai tay đều bị nắm chặt.

Tiểu cô nương không có cách nào, đành phải sử dụng tuyệt chiêu, đầu hướng về phía trước, muốn dùng trán đập đầu Thế tử gia lão nhân gia thất đức này!

Ninh Dịch Trì cười ha ha ra tiếng, buông hai bàn tay nhỏ bé của tiểu cô nương ra, đặt nàng xuống đất, bước nhanh về phía sau.

Tiểu cô nương được tự do, vung nắm đấm, đuổi theo Ninh Dịch Trì hành hung một trận.

Nhưng nàng đánh càng vui, Thế tử gia thất đức hắn cười càng lớn tiếng.

Tiểu cô nương mệt đến thở hồng hộc, trán đầy mồ hôi, hai tay chống eo nhỏ đứng ở đó trừng mắt nhìn Ninh Dịch Trì.

Nhìn ánh mắt chết chóc của tiểu cô nương, Ninh Dịch Trì ý thức được mình đã phạm sai lầm lớn.

Hắn vội vàng đưa tay nhéo quai hàm mỏi nhừ, thu lại ý cười, đi trở về trước mặt tiểu cô nương, ngồi xổm xuống, muốn nắm tay tiểu cô nương: "Chu Chu, ca ca sai rồi."

"Hừ!" Tay nhỏ của tiểu cô nương tay nhấc lên, vung tay của hắn ra, xoay người qua chỗ kahsc, đưa lưng về phía Ninh Dịch Trì, một mình đứng đó hờn dỗi.

Ninh Dịch Trì đưa tay, từ phía sau ôm lấy tiểu cô nương: "Thẩm đại đông gia đại nhân đại lượng, ca ca thật sự sai rồi, đừng tức giận nữa!"

Tiểu cô nương uốn éo hai lần muốn tránh thoát, nhưng trong nháy mắt cả người lại bị ôm lên.

"Đi, ca ac mua đồ ăn ngon cho ngươi." Ninh Dịch Trì ôm tiểu cô nương ném lên không trung hai cái, lại vững vàng tiếp được.

Tiểu cô nương ăn cháo loãng hai ngày vừa nghe có đồ ăn ngon, lập tức thưởng cho hắn một ánh mắt, ý bảo hắn nhanh chóng nói là cái gì.

Ninh Dịch Trì lại thừa nước đυ.c thả câu: "Đến rồi sẽ biết."

Sau một chén trà, Thẩm Linh Chu ngồi ở trên giường, nhìn vịt quay da giòn bày lên trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại phồng lên.

Ninh Dịch Trì ngồi đối diện tiểu cô nương: "Sao lại tức giận?"

Thẩm Linh Chu vốn không muốn mở miệng, cũng không muốn nói chuyện, nhưng thật sự là tức giận.

Biết rõ hiện tại hàm răng nàng không tốt, Thế tử gia thất đức còn mua vịt quay da giòn? Khiến hài tử thèm ăn rồi đây này!

Tiểu cô nương đứng lên, vòng đến bên người Ninh Dịch Trì, nhéo lỗ tai hắn, nhe răng, chỉ vào lợi của mình: "Nhìn đi!"

Ninh Dịch Trì nghẹn cười: "Thấy rồi."

Tiểu cô nương đẩy hắn: "Vậy ta hỏi ngươi, răng ta bây giờ còn có thể ăn con vịt này sao?"

"Đừng gấp, ca ca có cách." Ninh Dịch Trì dựa vào nghị lực mà cố gắng nhịn cười, đặt tiểu cô nương ngồi xuống ghế.

Thẩm Linh Chu hừ một tiếng. Nàng ngược lại muốn nhìn xem hắn có biện pháp gì.

Ninh Dịch Trì đưa tay cầm lấy dao trên bàn, cắt da vịt quay giòn thành một miếng nhỏ, đưa tới bên miệng tiểu cô nương: "Ăn đi."

Nhìn da vịt nhỏ đến mức không cần nhai, Thẩm Linh Chu không nhịn được mím môi vui vẻ. Nhỏ như vậy, nàng có thể ăn.

Tiểu cô nương mấy ngày không ăn thịt nhịn không được nuốt nước miếng, quỳ ngồi xuống, ôm lấy tay Thế tử gia đưa miếng da kia vào trong miệng, dùng răng hàm bên chậm rãi nhai, nhất thời miệng đầy dầu thơm.

Thấy tiểu cô nương nheo mắt lại, Ninh Dịch Trì buồn cười, lại cắt một miếng da vịt, còn chấm một ít tương ô mai, đút đến bên miệng nàng.

Da vịt giòn tan, nước sốt chua ngọt, đầu gối tiểu cô nương tiếp tục hướng về phía trước, một miếng tiếp một miếng, ăn đến vui sướиɠ, cái đầu nhỏ cũng lắc lư theo.

Ninh Dịch Trì một bên đút, một bên mượn cơ hội khuyên nhủ: "Thay răng không phải chuyện gì mờ ám, không đáng trốn ở trong phòng. Mấy ngày nay ngay cả Thế tử ca ca cũng không gặp, vậy không ổn lắm."

Ăn vui vẻ, Thẩm Linh Chu cũng không tức giận, để mặc Thế tử gia lải nhải.

Dù sao Thế tử ca ca thất đức nhìn thấy rồi, cũng chê cười xong rồi, vậy cũng không có gì ghê gớm.

Từng ngụm từng ngụm đút một hồi lâu, sợ nàng ăn nhiều quá ngán, Ninh Dịch Trì mới dừng lại.

Kêu người múc nước tiến vào, trước tiên rửa sạch tay, lại cầm khăn lau miệng cho tiểu cô nương, bảo người ta dọn bàn xuống.

Ăn no bụng, tâm tình tiểu cô nương thật tốt, nghiêng người nằm lên giường, nhịn không được cong mắt cười, nhưng môi lại mím chặt, không chịu mở miệng.

Mặt mày Ninh Dịch Trì giãn ra, mắt phượng mỉm cười, đưa tay chọc chọc ở trên trán nàng: "Muốn cười thì cười bình thường, không cần che giấu."

Hai người nhìn nhau chốc lát, nghĩ đến mấy ngày nay vừa nhìn thấy Thế tử gia liền trốn đông trốn tây, tiểu cô nương cũng nhịn không được nhếch miệng nhỏ nhắn, cười khanh khách ra tiếng.

Nụ cười này vừa bật lên, lỗ hổng do mất hai cái răng cửa liền lộ ra. Ninh Dịch Trì cảm thấy thật là động lòng người, dùng lời của tiểu cô nương mà nói, chính là đáng yêu.

Vừa cười một cái, nàng theo bản năng định che miệng, hai bàn tay nhỏ bé lại bị Ninh Dịch Trì bắt được.

Thấy tiểu cô nương lại muốn hé miệng, Ninh Dịch Trì đưa tay xuống dưới nách tiểu cô nương nhẹ nhàng gãi gãi, gãi đến tiểu cô nương thét chói tai cười trốn, cuối cùng không để ý nổi tới cái gì mà răng trống hay không trống.

Một lớn một nhỏ hai người điên cuồng náo loạn một hồi lâu, Thẩm Linh Chu cũng thản nhiên tiếp nhận sự thật là hiện tại mình bị thiếu răng.

Tiểu cô nương dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, cố ý đưa khuôn mặt nhỏ nhắn oán hận đến trước mặt Ninh Dịch Trì, nhe răng cười với hắn, còn lớn miệng nói chuyện: "Ca ca, ngươi xem Chu Chu có đẹp hay không?"

Khiến cho Thế tử gia cười không ngừng, vươn bàn tay to đắp lên mặt nàng.

Hai người ở trong phòng náo loạn một hồi, Thẩm Linh Chu lại thu xếp ra ngoài chơi xích đu.

Cái giá xích đu trong sân này đã lắp hơn một năm, nhưng mỗi lần đều phải có Thế tử ca ca thất đức ở nhà, nàng mới có thể chơi.

Ninh Dịch Trì mang theo tiểu cô nương đi vào trong sân, ôm nàng lên xích đu, chậm rãi đẩy nàng.

Gió thu mát mẻ thổi qua, tiểu cô nương mặc một thân màu vàng nhạt ngồi ở trên xích đu đong đưa, lộ ra hàm răng nhỏ nhắn, cười đến giống như đóa hoa mặt trời ánh vàng rực rỡ.

Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, lại giống như một con chim hoàng oanh nhỏ.

Hai cái răng cửa của Thẩm Linh Chu, mãi cho đến cuối năm mới mọc ra.

Chu gia cữu cữu mang theo hai biểu ca mập mạp đi từ Phúc Châu tới xem nàng, hai biểu ca mập mạp vẫn mập mạp như cũ, cũng đang ở tuổi thay răng.

Nhìn thấy muội muội cũng thiếu răng, hai biểu ca mập mạp như mở cờ trong bụng.

Ở Dương Châu chơi cùng tiểu cô nương nửa tháng, cữu cữu và biểu ca mập mạp liền lưu luyến không rời cáo biệt, trở về.

---

Mà ở đêm trước lễ mừng năm mới, tiểu biếи ŧɦái Tả Doãn Tranh vốn yên tĩnh hồi lâu, lại sai người lặng lẽ đưa đồ cho tiểu cô nương.

Thẩm Linh Chu mang theo đám nha hoàn tuần tra cửa hàng trang sức nhà mình, mới vừa đi dạo trong tiệm một hồi, trong tay đã bị người vụиɠ ŧяộʍ nhét một cái hà bao.

Chờ nàng ngẩng đầu lên nhìn, khách khứa đứng đầy trong phòng, nàng không phân biệt được rốt cuộc là ai nhét cho nàng.

Tò mò mở cái hà bao kia ra, bên trong lại là một cái răng vàng chạm rỗng kim quang lấp lánh.

Bên trong răng vàng có một ít hạt châu hồng ngọc, khi di chuyển sẽ tạo ra âm thanh lạch cạch.

Chiếc răng vàng này, có vẻ giống với đôi vòng tay chạm rỗng nàng vẫn đặt ở phía dưới cùng hộp trang sức đến kỳ diệu.

*

Hello mọi người, tình hình dạo này bên web nhiều drama quá, với cả mình cũng đang hơi bận nên là mình thông báo tạm dừng đăng truyện một thời gian nhá. Bao giờ qua đợt bận rộn này mình sẽ quay lại nè, chắc là cũng sớm thôi. Hẹn gặp lại mọi người vào dịp sớm nhất nha <3.