Chương 77.2

"Tùng Tùng, tỉnh lại!" Thẩm Linh Chu tiến đến bên cạnh Tùng Lam, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên mặt nàng, nhỏ giọng gọi nàng.

Mí mắt Tùng Lam run rẩy, tỉnh lại, sửng sốt một chút, lập tức nhớ tới cơn đau bất thình lình trên cổ vừa rồi, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, há miệng muốn hô.

Hai bàn tay nhỏ bé của Thẩm Linh Chu vội vàng đưa qua, che miệng Tùng Lam lại, vô cùng thần bí: "Suỵt."

Tùng Lam gật đầu, ý bảo nàng không kêu.

Thẩm Linh Chu buông bàn tay nhỏ bé ra, ôm cổ Tùng Lam, ghé sát vào tai nàng, giọng nói nhẹ nhàng: "Đừng sợ, người nọ đi rồi, Chu Chu không sao, về nhà rồi nói."

Tùng Lam ôm chặt lấy tiểu cô nương, sợ hãi không thôi, nhẹ giọng hỏi: "Cô nương, người vừa rồi là ai?"

Thẩm Linh Chu nhỏ giọng trả lời: "Cửu hoàng tử Trần Quốc."

Tùng Lam vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, hai tay ôm chặt tiểu cô nương, ngồi vào góc.

Nghĩ không đúng, đưa tay vén rèm thùng xe lên, khi nhìn thấy Tần Thanh và đám thị vệ Hầu phủ cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe, lúc này nàng mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Xe ngựa một đường đi về phía trước, lúc tới Hầu phủ, Thẩm Linh Chu mới gọi Tường Vi tỉnh lại.

Tiểu nha hoàn mơ mơ hồ hồ đi theo xuống xe ngựa, xoa cái gáy đau nhức, buồn bực nói: "Sao đã đến phủ rồi?"

Biết chuyện vừa rồi cô nương nhà mình muốn giữ bí mật, Tùng Lam thuận miệng nói: "Lần sau mệt thì ở trong phủ nghỉ ngơi, miễn lại ngủ một đường."

Đông Hương từ phía sau xe ngựa đi xuống nghe những lời này, tiến lên thấm thía nói: "Tường Vi, buổi tối ngươi không nên luyện roi muộn như vậy nữa, ngủ sớm một chút đi."

Nhìn Tường Vi oan uổng không hiểu ra sao xoa cổ, Thẩm Linh Chu thật sự nhịn không được cười khanh khách.

Buồn cười xong, lại thở dài, ỉu xìu.

Trở lại sân của mình, Trầm Linh Chu tháo đôi vòng tay vàng trên tay xuống, lấy khăn quấn kín mít, nhét vào tầng dưới cùng của hộp trang sức.

Từ ngày đó về sau, Thẩm Linh Chu vẫn rầu rĩ.

Mãi đến khi Ninh Dịch Trì hồi phủ, hỏi nàng làm sao vậy, nàng cũng không nói, chỉ là ôm cổ hắn, ủ rũ cúi đầu ghé vào trên vai hắn, nũng nịu: "Thế tử ca ca, Chu Chu nhớ ngươi."

Đoán được tiểu cô nương phiền lòng vì cái gì, sắc mặt Ninh Dịch Trì trầm xuống, cũng không vạch trần.

Chỉ không chút biến sắc ôm tiểu cô nương dịu dàng dỗ dành: "Lần sau ca ca ra ngoài, nhất định sẽ mang theo Chu Chu."

Sáng sớm ngày hôm sau Tả Doãn Tranh suốt đêm rời khỏi thành Dương Châu, đám thị vệ vẫn nhìn chằm chằm Thôi gia cuối cùng cũng thấy được Hứa Cẩn Nghệ thực sự.

Vẻ mặt nàng kích động, hiển nhiên bị kinh hách, mang theo nha hoàn bà tử, mang theo bao lớn bao nhỏ, ngồi xe ngựa vội vàng vàng rời khỏi Thôi phủ.

Vừa nhìn thấy Hứa Cẩn Nghệ thực sự, bọn thị vệ lập tức biết mình bị lừa.

Một bên phái người đi thôn trang báo tin cho Thế tử gia, một bên đuổi theo chiếc xe bò kéo nước rời đi từ cửa sau Thôi phủ trong đêm hôm trước.

Bọn thị vệ đuổi theo ra ngoài thành Dương Châu một trăm dặm, nhưng ngay cả bóng người cũng không thấy.

Ninh Dịch Trì đã biết chuyện, vừa vào phủ lại biết được chuyện xảy ra ở trên đường ngày đó từ chỗ Tần Thanh.

Tuy rằng còn không biết tình huống trong xe ngựa, nhưng tâm tư vừa chuyển, Ninh Dịch Trì liền đoán được tiểu cô nương hẳn là biết mình bị tiểu tặc kia lừa, nếu không cũng không đến mức rầu rĩ không vui mấy ngày nay.

Nhưng nếu tiểu cô nương không chịu nói, sợ là nàng cảm thấy không có mặt mũi, Ninh Dịch Trì cũng không đề cập tới việc này, chỉ đành dỗ dành, còn dẫn nàng đi cưỡi tiểu bạch mã một hồi lâu.

Thẩm Linh Chu sợ Thế tử ca ca biết sẽ tức giận, nàng dặn dò Tùng Lam phải giữ bí mật, chính nàng cũng giấu diếm gắt gao, căn bản không dám nói chuyện Hứa Cẩn Nghệ chính là tiểu biếи ŧɦái.

Thấy liên tục mấy ngày, Thế tử ca ca cũng không đề cập tới một chữ nào, tiểu cô nương cho rằng đã giấu diếm được.

Nhưng nàng không biết rằng, Ninh Dịch Trì không chỉ biết Hứa Cẩn Nghệ chính là Tả Doãn Tranh, ngay cả chuyện tiểu khất cái là Tả Doãn Tranh hắn cũng biết.

Sau chuyện của Hứa Cẩn Nghệ, Ninh Dịch Trì lại cho người đi tìm hai tên khất cái một già một trẻ kia, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy.

Ninh Dịch Trì liền đoán được, tiểu khất cái kia tất nhiên cũng là tiểu tặc Tả Doãn Tranh kia giả trang.

Thường Sơn báo cáo xong: "Thế tử gia, Cửu hoàng tử Trần quốc này thật đáng sợ, tuổi còn nhỏ, vì đạt được mục đích mà co được dãn được, không từ thủ đoạn."

Sắc mặt Ninh Dịch Trì âm trầm nói: "Đường đường là hoàng tử một nước, giả ăn mày, giả nữ nhân, tiểu tặc kia thật sự không cần mặt mũi."

Suy bụng ta ra bụng người, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn có hoài nghi, nhưng vẫn không nghĩ đến tiểu tặc kia.

Thường Sơn hỏi: "Thế tử gia, tiếp theo phải làm sao bây giờ?"

Trong mắt Ninh Dịch Trì lộ sát ý: "Cho hắn chút cảnh cáo, nếu lại đến trêu chọc Chu Chu, trực tiếp gϊếŧ."

Một tháng sau, Tả Doãn Tranh một đường trằn trọc trở lại Trần quốc.

Buổi tối hôm đó, hắn gặp một trận ám sát với thế tới hung mãnh ngay tại phủ đệ của mìn.

Tuy Tả Doãn Tranh không bị thương chút nào, nhưng đám hộ vệ bên cạnh hắn lại bị thương vô số, ngay cả trên cánh tay Thương Giang cũng bị trúng một kiếm.

Nhưng chờ hắn phái người đi điều tra, hắn thậm chí không tìm được bất kỳ dấu vết nào, những người ám sát kia đều như biến mất trong không khí.

Không quá mấy ngày, trên đường hắn hồi phủ từ Vương cung, lại có một phong thư bị tên bắn cắm vào trên xe ngựa hắn.

Đó là một phong thư cảnh cáo với giọng điệu cuồng vọng, cảnh cáo hắn nhận rõ thân phận của mình, không nên đi trêu chọc người không nên trêu chọc.

Trong thư còn đề cập đến loại quần áo mà Trần Vương hậu mặc hôm nay. Tả Doãn Tranh mới đi ra từ trong cung của Trần Vương hậu, tự nhiên biết trên thư viết không sai chút nào.

Hắn tức giận xé nát bức thư kia, lại đạp nát tấm ván xe, miệng vẫn mắng "Lão thất phu Ninh Dịch Trì".

Ninh Dịch Trì vì đại cục mà lo lắng, cũng không hạ sát thủ với Tả Doãn Tranh.

Vài năm trước sau trận chiến giữa Đại Sở và Trần quốc, giữa hai nước không còn chiến sự nữa, ít nhất bề ngoài là hòa bình.

Hai năm nay, thế cục phương Bắc Đại Sở khẩn trương, thường xuyên giao chiến với Tấn quốc, Chu quốc cũng vẫn luôn nhìn chằm chằm Đại Sở dân giàu quốc phú.

Nếu không phải Thẩm Chi Uyên chém đầu Tấn vương khiến Tấn quốc gặp khó khăn, thêm nữa hắn vẫn trấn thủ ở biên quan thì Đại Sở đã sớm khói lửa tái khởi rồi.

Lão Hoàng đế Đại Sở ngày càng già nua ngu ngốc, Thái tử lòng dạ hẹp hòi vô đức vô năng. Tiền thái tử Tam điện hạ lại âm thầm trù tính.

Giặc ngoài chưa trừ, giặc trong càng nặng. Không thể gây ra chiến tranh nữa.

Cho nên, mặc dù Ninh Dịch Trì nổi lên sát ý với Tả Doãn Tranh, nhưng cuối cùng cũng chỉ cảnh cáo.

Mặc dù Tả Doãn Tranh tức giận, nhưng vì an nguy của Trần Vương hậu, hắn kiêng kỵ Ninh Dịch Trì ra tay tàn nhẫn, cũng chỉ đành tạm thời bỏ qua.

Đương nhiên, mặt khác, cũng là bởi vì tiểu cô nương đã nói rất rõ ràng với hắn, không cho hắn đi gặp nàng, cũng không cần đồ của hắn.

Hắn khổ sở cô đơn, nhưng vẫn nghe theo đề nghị của Trần Vương hậu, không đi làm chuyện khiến Hoa Hoa của hắn chán ghét.

Vì nhiều nguyên nhân, Tả Doãn Tranh yên tĩnh hồi lâu, không còn xuất hiện ở trước mặt tiểu cô nương, cũng không đưa cho nàng đồ vật gì nữa.

Qua một thời gian, tiểu cô nương có bệnh hay quên liền hoàn toàn ném tiểu biếи ŧɦái quấy nhiễu nàng tâm phiền ý loạn ra sau đầu.

Mỗi ngày vui chơi giải trí, chơi đùa học tập, buôn bán kiếm bạc, bận rộn đến quên cả trời đất.

Thỉnh thoảng tiểu cô nương còn muốn đánh nhau một trận với Thế tử gia lão nhân gia.

Đương nhiên, chủ yếu là nàng ra tay, bởi vì Thế tử gia lão nhân gia quá phiền, hài tử đều lớn như vậy rồi mà hắn còn chuyện gì cũng muốn quản, hài tử phiền.

---- [ Chu Chu 6 tuổi] ----

Vật đổi sao dời, thời gian trôi nhanh.

Trong nháy mắt lại qua một ngày hè, Thẩm Linh Chu đã tròn sáu tuổi.

Tiểu cô nương không còn mập mạp tròn vo như đứa trẻ ba bốn tuổi, ngũ quan tinh xảo ngày càng rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, càng lúc càng trổ mã đến sáng bóng.

Tiểu cô nương xinh đẹp chải búi tóc Song Nha, mặc một thân váy ngắn màu hồng nhạt thêu đầy bươm bướm màu tím, cúi đầu đi vào.

Vừa vào cửa, đá giày, bò lên giường, nằm xuống.

Một con chó trắng trên Hoa Hoa đã to lên rất nhiều, thuần thục cọ móng trên đệm trên mặt đất, cũng nhảy lên giường, ghé vào bên người tiểu cô nương.

Tiểu cô nương đưa tay ôm đầu Hoa Hoa, từng chút từng chút nhổ lông của nó.

Tùng Lam vẫy tay với Tam Nha, hai người đi ra ngoài, Tùng Lam thấp giọng hỏi: "Cô nương làm sao vậy?"

Tam Nha mặt ủ mày chau: "Tùng Lam tỷ tỷ, cô nương còn phiền vì chuyện rụng răng."

Tùng Lam thở dài: "Được, ta biết rồi, để ta đi khuyên nhủ."

Tùng Lam xoay người vào phòng, ngồi xuống giường, vỗ nhẹ cánh tay tiểu cô nương: "Cô nương, ngàu đừng nóng vội, một thời gian nữa sẽ mọc ra thôi."

Thẩm Linh Chu không nói lời nào, cũng không xoay người, chỉ đưa bàn tay nhỏ đang siết nắm thành nắm đấm về phía sau cho Tùng Lam.

Lạp Lam nhẹ nhàng kéo ngón tay tiểu cô nương ra, vừa nhìn, lại là một cái răng sữa nhỏ.

Nhất thời kinh ngạc nói: "Cô nương ngài lại rớt một cái nữa sao? Là răng phía trên, hay là răng phía dưới?"

Hai ngày trước rụng chính là răng cửa phía trên, nàng cầm khăn gói lại, đặt ở dưới giường. Nếu cái mới rụng này là ở phía dưới, phải đặt lên nóc nhà.

Thẩm Linh Chu thở dài, xoay người, nhe răng với Tùng Lam.

Tùng Lam vừa nhìn, tốt lắm, hai cái răng cửa đều rụng. Cô nương luôn thích xinh đẹp, khó trách rầu rĩ không vui.

Tùng Lam ôm lấy tiểu cô nương, xoa đầu nàng an ủi: "Cô nương không sợ, qua một thời gian nữa sẽ mọc ra thôi."

Thẩm Linh Chu đương nhiên biết, nhưng nàng chính là rất phiền.

Cùng lúc rụng hai cái răng cửa, khó coi muốn chết không nói, nói chuyện còn lọt gió, ăn cơm cũng không tiện.

Tiểu cô nương đang nằm trong lòng Tùng Lam buồn bực, chợt nghe bên ngoài truyền đến giọng của tiểu nha hoàn: "Cô nương, Thế tử gia tới."

Tiểu cô nương giật mình, vội vàng ngẩng đầu từ trong lòng Tùng Lam, xoạt một cái liền nằm xuống, còn kéo chăn nhỏ đắp kín từ đầu đến chân, rầu rĩ nói: "Cứ nói ta ngủ rồi."

Tùng Lam nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cô nương, mấy ngày nay ngài đều không gặp Thế tử gia, hôm nay Thế tử gia đã đến mấy chuyến, nếu không hôm nay ngài cứ gặp một lúc đi?"

Tiểu cô nương đá chăn hai cái, bực bội nói: "Không gặp, không gặp!"

Tùng Lam thở dài, đi ra cửa, chào hỏi Ninh Dịch Trì đang chờ ở cửa, sau đó khó xử lắc đầu: "Thế tử gia, cô nương vẫn không chịu gặp ngài."

Ninh Dịch Trì vừa buồn cười vừa tức giận: "Cũng bởi vì rụng một cái răng mà không muốn gặp ta sao?"

Tiểu cô nương liên tục mấy ngày không đến viện hắn ăn cơm, thấy hắn thì lập tức lạch bạch bỏ chạy, hắn đến thăm nàng, còn bị ngăn ở bên ngoài nhiều lần.

Tùng Lam vươn tay, đưa một cái răng sữa khác trong lòng bàn tay cho Ninh Dịch Trì xem, bất đắc dĩ nói: "Thế tử gia, hiện tại cô nương mất hai cái, đều là răng cửa phía trên."