Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Tiểu Trà Xanh Ba Tuổi

Chương 76.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xe ngựa chậm rãi đi dọc theo chợ, Tả Doãn Tranh giả trang thành Hứa Cẩn Nghệ chống cánh tay tựa vào thùng xe nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn vén váy ngắn màu lam nhạt lên, một chân khoác lên một chân khác.

Một hồi lâu, hắn đột nhiên mở miệng: "Đi xuống mua ít đồ."

"Dạ, tiểu chủ tử." Nha hoàn cung kính đáp, kêu phu xe dừng lại, vén rèm xe xuống xe ngựa, đi vào một cửa hàng son phấn bên đường.

Một lát sau nha hoàn mua son trở về, thấp giọng nói: "Tiểu chủ tử, không phát hiện có người theo dõi."

Tả Doãn Tranh gật đầu, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại phân phó nha hoàn đi xuống mua đồ.

Cứ lặp đi lặp lại như thế, một con phố không quá dài, nhưng dừng bốn năm lần.

Mãi đến khi nha hoàn xuống xe một lần cuối cùng rồi trở về, sắc mặt nghiêm túc thấp giọng nói: "Tiểu chủ tử, mới vừa gặp được Thương Giang ở cửa hàng hương liệu, hắn nói người Trấn Viễn Hầu phủ vẫn đi theo chúng ta."

Vẻ mặt Tả Doãn Tranh quả nhiên như thế, cười lạnh một tiếng: "Trực tiếp trở về."

Xe ngựa không hề dừng lại, trực tiếp ra khỏi phố, một đường hướng Tây, dừng lại trước cửa một hộ tam tiến viện.

Tả Doãn Tranh thả chân đang vểnh lên xuống, rũ váy xuống, trong nháy mắt khôi phục bộ dáng điềm đạm nho nhã đoan trang lúc trước ở cửa hàng trang sức.

Sau đó đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng, được nha hoàn đỡ, tao nhã xuống xe ngựa.

Người gác cổng đã mở cửa, khom người thỉnh an: "Biểu cô nương, ngài đã trở lại."

Tả Doãn Tranh vào sân, hơi cúi đầu, đi từng bước nhỏ vào trong.

Trở lại phòng mình ở, hắn mở cửa vào nhà, đóng cửa lại, đi tới chỗ ghế ngồi.

Cẩn thận lấy trâm bạch ngọc đeo trên đầu xuống, nhìn kỹ rồi lại nhìn, nhịn không được nở nụ cười: "Hoa Hoa, Cửu ca ngươi mặc nữ trang, xem như không uổng phí."

Nhìn trong chốc lát, hắn cẩn thận đặt trâm cài lên bàn, đưa tay cởi đôi giày thêu trên chân kia, ghét bỏ nhìn một chút, tiện tay vứt đi thật xa.

Thương Giang dán râu, mặc một thân trang phục khuân vác đẩy cửa đi tới, thiếu chút nữa bị một chiếc giày đập trúng, vội vàng đưa tay bắt được.

Tả Doãn Tranh đang chậm rãi cởi váy ngắn màu lam nhạt trên người, động tác mềm mại.

Nhớ tới bộ dáng nóng nảy muốn gϊếŧ người lúc mặc đồ của nam hài buổi sáng, Thương Giang tiến lên, vươn tay: "Tiểu chủ tử, để thuộc hạ giúp ngài, tìm đồ vừa người không dễ dàng, đừng kéo hỏng."

Thấy trong tay Thương Giang còn cầm chiếc giày kia, Tả Doãn Tranh ghét bỏ đẩy tay hắn ra: "Lấy tay bẩn của ngươi ra, xiêm y này là Hoa Hoa ta sờ qua, ngươi đừng đυ.ng bẩn."

Thương Giang đặt giày trong tay trên mặt đất, đứng ở một bên nhìn, thương lượng nói: "Tiểu chủ tử, Ninh Dịch Trì cho người theo tới cửa Thôi gia, hay là, ngày mai chúng ta trở về đi."

Tả Doãn Tranh cẩn thận gấp váy ngắn đã cởi ra đặt sang một bên, mặc một thân áσ ɭóŧ nhảy lên giường, lười biếng tựa vào nơi đó.

Lấy trâm trên bàn xuống, đặt ở trước mắt nhìn, hừ một tiếng.

"Lão tử còn sợ lão thất phu kia sao. Ta không đi, ta còn chưa nói chuyện với Hoa Hoa, nương ta đã nói, bảo ta xin lỗi Hoa Hoa."

Thương Giang có chút bất đắc dĩ nói: "Vậy hôm nay ngài đã gặp mặt, vì sao không lên tiếng?"

Sợ hai người đồng thời xuất hiện, càng dễ dàng bại lộ, Thương Giang để cho một nha hoàn không biết công phu và Tả Doãn Tranh đi vào, hắn thì giả trang làm khuân vác ở cách cửa hàng không xa, tình huống trong cửa hàng hắn còn không biết.

"Ngươi bảo lão tử mặc nữ trang thì thôi đi..." Tả Doãn Tranh rầu rĩ nhìn Thương Giang: "Còn muốn bắt lão tử học tiểu cô nương nói chuyện, lão tử gánh không nổi thứ kia!"

Bắt hắn học bộ dáng tiểu cô nương ở trước mặt Hoa Hoa, nhỏ giọng nói chuyện, dù có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không làm!

Thương Giang thở dài. Thầm nghĩ, váy ngài đều đã mặc rồi, còn có mặt mũi gì để mất.

Thương Giang lại khuyên hai câu, nhưng Tả Doãn Tranh vẫn không đồng ý rời đi, giằng co thật lâu, hai người mới đạt thành hiệp nghị.

Tìm một cơ hội, Tả Doãn Tranh gặp lại tiểu cô nương lần cuối, chỉ một lần, chờ hắn nói xin lỗi xong, liền lập tức rời khỏi thành Dương Châu.

Hai người thương lượng thỏa đáng, Thương Giang đề nghị: "Tiểu chủ tử, ngài đi tẩy lớp dịch dung trước đi, gương mặt của một tiểu cô nương xinh đẹp, mở miệng lại một tiếng lão tử, quả thực không được tự nhiên."

Tả Doãn Tranh cầm gối trên giường ném về phía Thương Giang: "Lão tử thích, ai cần ngươi quản!"

Thương Giang nín cười, đưa tay nhận lấy gối, đặt trở lại giường.

Tả Doãn Tranh lại hỏi: "Mấy người bị giam giữ ở Tây Sương phòng kia còn thành thật không?"

Thương Giang gật đầu: "Cầm đao canh giữ, nếu dám không thành thật, một đao chặt đứt."

Tả Doãn Tranh không tán thành: "Không cần luôn nghĩ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, mượn thân phận người ta, lúc xong xuôi lại ném cho người ta chút bạc."

---

Ninh Dịch Trì dẫn Thẩm Linh Chu đi ăn vịt quay xong, hai người trở về phủ.

Căng da bụng trùng da mắt, ăn cơm trưa xong liền mệt rã rời. Chờ lúc xuống xe, tiểu cô nương nằm ngang trên cánh tay Ninh Dịch Trì, đã buồn ngủ không mở mắt ra được.

Ninh Dịch Trì nâng nàng trực tiếp trở về trong viện mình, vào phòng, cởi giày cho tiểu cô nương rồi đặt nàng ở trên giường.

Vừa buông xuống, trong nháy mắt, tiểu cô nương liền ngủ thϊếp đi.

Đắp kín chăn cho nàng, lại vỗ một hồi, Ninh Dịch Trì đi ra gian ngoài, hỏi Thường Sơn: "Thế nào?"

Thường Sơn đáp: "Cô nương kia vào một gia đình họ Thôi ở thành Tây, Thôi gia ở thành Dương Châu đã mấy chục năm. Năm ngày trước, muội muội của Thôi lão gia lấy chồng ở Kiến Ninh phủ xa xôi có mang theo biểu cô nương Hứa Cẩn Nghệ đến thăm người thân, đã tra xong, thân phận là thật."

Ninh Dịch Trì nhíu mày, im lặng một hồi nói: "Tiếp tục nhìn kỹ."

Thường Sơn đáp lời, lại hỏi: "Tam điện hạ đến Dương Châu đã ba ngày, khi nào thì ngài đi gặp?"

Ninh Dịch Trì nghĩ nghĩ: "Ngày mai đi, vẫn hẹn ở thôn trang."

"Vâng." Thường Sơn đáp, lại hỏi: "Lần này có muốn dẫn Thẩm cô nương đi chơi mấy ngày không?"

Nghĩ đến lần trước tiểu cô nương bị hộ vệ bên cạnh Tam điện hạ dọa sợ, lại nghĩ đến nội dung muốn nói lần này, Ninh

Dịch Trì khoát tay: "Lần sau hãy nói."

---

Ngày cửa hàng trang sức lên sản phẩm mới, Ninh Dịch Trì còn ở thôn trang chưa trở về, Thẩm Linh Chu ở trong phủ đợi đến nhàm chán, lại ra ngoài.

Nhưng khi đến cửa hàng trang sức lại không thấy Hứa Cẩn Nghệ, nghe Chu chưởng quỹ nói mấy ngày nay nàng cũng không tới, Thẩm Linh Chu có một chút thất vọng.

Hôm đó nàng có nói với Cẩn Nghệ tỷ tỷ là hôm nay ra sản phẩm mới, tỷ ấy đều đồng ý sẽ tới.

Haiz, xem ra, Cẩn Nghệ tỷ tỷ đã bị Thế tử ca ca ngày đó dọa sợ rồi.

Nhìn các phu nhân nhà giàu chọn trang sức trong cửa hàng, Thẩm Linh Chu cũng không muốn đi lên bắt chuyện, dạo qua một vòng trong cửa hàng, dẫn người ra ngoài, muốn đến cửa hàng đồ ăn vặt.

Vừa được Tùng Lam ôm lên bậc xe ngựa, đã thấy một chiếc xe ngựa chạy tới, dừng ở cửa hàng trang sức.

Thẩm Linh Chu theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy Hứa Cẩn Nghệ mặc một thân váy màu tím nhạt chui ra từ trong xe, đi xuống xe ngựa, mím môi cười với nàng.

Thẩm Linh Chu cũng cười, đưa bàn tay nhỏ bé chào hỏi nàng: "Cẩn Nghệ tỷ tỷ!"

Hứa Cẩn Nghệ vẫy tay với tiểu cô nương, nha hoàn bên cạnh nàng cười giải thích: "Thẩm cô nương, cô nương chúng ta muốn mời ngài đến trà lâu Hương Mãn Viên ở phía trước uống trà, không biết ngài có rảnh không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »