Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Tiểu Trà Xanh Ba Tuổi

Chương 73.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một cái hộp đựng năm cân nguyên bảo bị người ta ném xuống mặt đất cửa hàng đồ ăn vặt Thẩm Ký.

Chưởng quầy mở ra nhìn, giật nảy mình, vội vàng đuổi theo ra cửa, nhưng làm gì còn có bóng người.

Chưởng quầy bận rộn đóng cửa tiệm, mang theo các tiểu nhị đánh xe ngựa, cùng nhau đưa thứ phỏng tay này đến Trấn Viễn Hầu phủ.

Hôm nay nghỉ lễ, sáng sớm Thẩm Linh Chu đã chạy tới trong viện Thế tử gia.

Lúc Thường Sơn đi vào báo, tiểu cô nương đang cùng Ninh Dịch Trì ngồi trên giường bóc hạt thông ăn.

Đương nhiên, người ăn chính là nàng, còn người lột chính là Thế tử gia lão nhân gia.

Tiểu cô nương không biết đã bắt đầu thích ăn hạt thông từ khi nào.

Nhưng tất cả mọi người bên cạnh nàng, từ Thế tử gia đến Tùng Lam, rồi đến mấy tiểu nha hoàn, đều nhìn chằm chằm nàng, kiên quyết không cho nàng cắn, nói sợ bị kẹt.

Biết mọi người là vì tốt cho nàng, tiểu cô nương cũng nghe lời, không cậy mạnh.

Ăn xong điểm tâm, tiểu cô nương khoanh chân ngồi ở trên giường, liền chỉ huy Thế tử gia lột hạt thông cho nàng.

Ninh Dịch Trì cầm khăn lau tay, vừa bóc vừa đút. Tiểu cô nương cắn hạt thông vào trong miệng, giống như một con sóc nhỏ, hai ba cái liền ăn xong.

Cũng may hạt thông đều là mở miệng nên cũng khá dễ bóc, động tác của Ninh Dịch Trì cũng đủ nhanh, bằng không thật đúng là cung không kịp cầu.

Tiểu cô nương đang ăn vui vẻ, Thường Sơn ôm cái hộp đến cửa, gọi một câu Thế tử gia.

Vừa nhìn vẻ mặt Thường Sơn, lại nhìn cái hộp trong tay hắn, Ninh Dịch Trì liền hiểu là chuyện gì xảy ra.

Hộp kim nguyên bảo thứ nhất, là được đưa đến phủ vào lúc lễ mừng năm mới, bọn họ đã cho người đưa về.

Cái thứ hai là tặng vào ngày lễ Hàn Thực, vẫn là đưa đến quý phủ. Bởi vì có hắn phân phó, người đưa đồ bị thị vệ bắt được, đánh một trận, cũng cảnh cáo một phen.

Lần đó Ninh Dịch Trì cũng không có nói cho tiểu cô nương.

Nhưng lần thứ ba, tiết Đoan Ngọ, kim nguyên bảo bị ném tới cửa hàng trang sức.

Hôm nay Trung thu, hộp kim nguyên bảo thứ tư này, chắc là lại trực tiếp ném vào trong cửa hàng. Nếu không Thường Sơn sẽ không mang vào.

Chuyện xảy ra trong cửa hàng tiểu cô nương, tự nhiên không có khả năng giấu diếm nàng.

Ninh Dịch Trì gật gật đầu.

Thường Sơn tiến lên nói tình huống ra, đặt cái hộp ở trên giường, mở nắp ra, kim nguyên bảo to vàng rực rỡ bên trong liền lộ ra.

Ninh Dịch Trì bất động thanh sắc nhìn tiểu cô nương.

Thẩm Linh Chu vớt tờ giấy rách trong hộp lên, vừa nhìn, quả nhiên lại là câu nói rách nát kia.

"Hoa Hoa, Trung thu vui vẻ. Cửu ca!"

"Lại nữa!" Thẩm Linh Chu vừa tức vừa phiền, vo tròn tờ giấy rách nát kia rồi ném trở lại hộp, nhấc chân muốn đạp cái hộp.

"Cẩn thận đau chân." Ninh Dịch Trì vội vàng đưa tay cầm chân nhỏ của nàng, ngăn cản.

Sau đó cho Thường Sơn một ánh mắt, Thường Sơn cầm lấy cái hộp, yên lặng lui ra ngoài.

Tiểu cô nương hừ hừ: "Thế tử ca ca, ngươi nói sao hắn lại phiền như vậy chứ!"

Trước kia nàng rất thích kim nguyên bảo, nhưng hiện tại vừa nhìn thấy kim nguyên bảo, não hài tử liền đau!

Ninh Dịch Trì dùng bàn tay to nhéo nhéo bàn chân nhỏ của tiểu cô nương, nhẹ giọng dỗ dành: "Hôm khác ca ca sẽ bảo người ném đồ về cho hắn. Đó là một tên điên, đừng vì loại người này mà tức giận."

Tiểu cô nương từ trên giường bò dậy muốn xuống đất: "Ta muốn viết phong thư mắng hắn!"

Ninh Dịch Trì đưa tay vớt tiểu cô nương về: "Ngươi mắng hắn, hắn lại càng hăng hái, đừng để ý đến hắn, qua một hai năm nữa, hẳn quên là tốt rồi."

Tiểu cô nương chán nản ngã vào ngực Ninh Dịch Trì, giọng nói tràn đầy ảo não và bực bội: "Nếu hắn không quên được Chu Chu thì làm sao bây giờ?"

Cái tên tiểu biếи ŧɦái Tả Doãn Tranh này, có thể tìm được Hầu phủ, còn có thể tìm được cửa hàng của nàng, đây chẳng phải là đang âm thầm nhìn chằm chằm nàng sao?

Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm, chẳng may ngày nào đó hắn lại đột nhiên trộm hài tử đi thì phải làm sao bây giờ!

"Tin tưởng ca ca, hắn sẽ quên." Ninh Dịch Trì nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu cô nương, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu tiểu cô nương, giọng nói trầm thấp lại trấn định, không hiểu sao làm cho người ta an tâm.

---

Một tháng sau, phủ Cửu hoàng tử Trần quốc.

Thương Giang vội vã đi tới: "Tiểu chủ tử, kim nguyên bảo lại được đưa về."

Tả Doãn Tranh xoạt một cái đứng lên từ trên ghế, giọng nói có chút hưng phấn: "Hoa Hoa có gửi thư cho ta không?"

Thương Giang: "Không có, tiểu chủ tử, lần này là đưa đến tẩm điện của Vương hậu."

"Cái gì?" Sắc mặt Tả Doãn Tranh biến đổi lớn, cắn răng nói: "Cái lão thất phu Ninh Dịch Trì kia, xem ta có làm thịt hắn không!"

Hộp kim nguyên bảo đầu tiên là bị người trộm đặt ở trên giường của hắn, Tả Doãn Tranh nổi giận hạ lệnh tra rõ toàn bộ vương phủ, không tìm được người của Ninh Dịch Trì, những lại tìm ra hai gã do người khác sắp xếp tỉ mỉ, toàn bộ chém đầu.

Sau đó, vương phủ tăng cường thủ vệ.

Hộp kim nguyên bảo thứ hai còn chưa được đưa đến cũng chưa được mở ra, vào tiết Đoan Ngọ lại bị trả về.

Cũng không biết là bởi vì vương phủ thủ vệ sâm nghiêm nên không có đưa vào, hay là Ninh Dịch Trì cố ý làm vậy, kim nguyên bảo bị đưa đến một tòa nhà cực kỳ trên danh nghĩa của Tả Vân Tranh.

Hắn cũng không để ý, vẫn làm theo ý mình, Trung thu vẫn tặng như thường.

Cũng không ngờ tới, cái lão thất phu Ninh Dịch Trì kia, ngăn cản hắn và Hoa Hoa lui tới không nói, lại còn dám đưa đồ đến tẩm điện của mẫu hậu hắn.

Đây là lời đe dọa trần trụi. Thật sự không thể chịu nổi!

Tả Doãn Tranh lấy xuống bội kiếm ở trên tường, mãnh liệt chém đứt cái bàn trước mặt, ánh mắt âm trầm: "Ta muốn hắn chết!"

Thương Giang khuyên nhủ: "Tiểu chủ tử, Chuyện này rất khó giải quyết. Không nói đến bên cạnh hắn luôn có nhiều thị vệ như vậy, chỉ nói riêng hắn, cũng rất khó đối phó rồi."

Tả Doãn Tranh trở tay ném kiếm ra ngoài, kiếm lóe hàn quang đâm vào tường phát ra rung động ong ong: "Ta mặc kệ, ta muốn hắn chết!"

Thương Giang thở dài: "Được, nếu ngài thật sự muốn hắn chết, thuộc hạ tự mình đi làm, cho dù chết, cũng phải hoàn thành công việc cho ngài."

Thương Giang nói xong, quỳ xuống trước mặt Tả Doãn Tranh, dập đầu ba cái: "Ngày sau Thương Giang không thể ở bên ngài, tiểu chủ tử bảo trọng."

Dứt lời, Thương Giang đứng dậy, tiến lên nhanh chóng ôm nam hài mà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, xoay người rời đi.

Tả Doãn Tranh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của nam nhân đã ở bên hắn từ nhỏ, sắc mặt âm trầm, hai tay siết thành nắm đấm.

Chờ Thương Giang đi tới cửa, nhấc chân vượt qua ngưỡng cửa, Tả Doãn Tranh cuối cùng cũng nóng nảy rống lên một câu: "Cút về đây!"

Thương Giang dừng lại, xoay người đi trở về, chủ động cho nam hài một bậc thang xuống: "Đa tạ tiểu chủ tử thương cảm thuộc hạ gần đây thân thể không khỏe, chờ một hồi thân thể tốt hơn, thuộc hạ sẽ đi."

Tả Doãn Tranh vung tay áo: "Cút ra ngoài."

Thương Giang ngoan ngoãn đi ra ngoài, đi tới cửa lại nhắc nhở: "Tiểu chủ tử, chỗ Vương hậu, ngài nên đi một chuyến cho thỏa đáng."

"Ít quản ta, cút!" Tả Doãn Tranh đá một cước vào cái bàn bị hắn bổ nát, cái bàn lại càng vỡ nát hoàn toàn.

Đen mặt đứng một lúc, Tả Doãn Tranh nhấc chân đi ra ngoài. Thương Giang vẫn canh giữ ở ngoài cửa vội vàng đuổi theo.
« Chương TrướcChương Tiếp »