Chương 7.2

Chờ Tùng Lam từ phòng bếp mang điểm tâm trở về, tiểu cô nương mới buồn ngủ lăn hai vòng, từ trên giường đứng lên.

"Cô nương tỉnh rồi?" Tùng Lam đặt điểm tâm xuống, đi tới mặc quần áo chải đầu cho Thẩm Linh Chu.

Chờ bận rộn xong, rửa mặt xong, Tùng Lam ôm Thẩm Linh Chu lên bàn ăn.

Thẩm Linh Chu nhìn lên bàn. Một chén cháo loãng đến mức không thể thưa thớt hơn nữa, hai cái bánh bao nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Thẩm Linh Chu nắm chặt quả đấm nhỏ của mình, đặt ở trên đầu bánh bao nhỏ so sánh.

Khá lắm, cái bánh bao nhỏ này còn không to bằng tay mập mạp của nàng.

Với lượng như này, ngay cả một con gà cũng ăn không đủ no, so với trước khi Thường Sơn đi giúp bọn họ mang cơm còn ít hơn. Vừa nhìn là biết cố ý.

Tùng Lam thấy tiểu cô nương ngây thơ vô tri, còn so lớn nhỏ cùng bánh bao, nhịn không được chua xót không thôi, xoay người đi ra ngoài: "Nô tỳ đi lấy thìa."

Nghe ra trong giọng nói Tùng Lam nghẹn ngào, Thẩm Linh Chu thở dài. Haiz, Tùng Lam nhà nàng mặt nào cũng tốt, chỉ là nhát gan lại thích khóc.

Nhưng mà không sao, chờ sau này nàng tìm được cữu cữu và thúc thúc, chắc chắn sẽ để cho Tùng Lam nhà nàng ăn ngon uống say.

Thẩm Linh Chu chỉ ăn một cái bánh bao nhỏ, sau đó ăn hai miếng điểm tâm, liền nói no, lắc đầu nhỏ không chịu ăn nữa.

Tùng Lam ăn nốt chén cháo loãng kia ăn, còn có một cái bánh bao nhỏ khác.

Chờ Tùng Lam thu dọn bát đũa, Thẩm Linh Chu sờ sờ ngọc bội trên cổ, bò xuống giường, nắm tay Tùng Lam kéo ra ngoài: "Tổ mẫu."

"Cô nương muốn đi gặp lão phu nhân?" Tùng Lam ngồi xổm xuống hỏi.

Đôi mắt to của Thẩm Linh Chu sáng ngời, gật đầu nhỏ: "Tổ mẫu."

Hủy hôn, đòi tiền, làm đại sự!

Tùng Lam ôn nhu nói: "Được, nô tỳ đi cùng ngài."

Ninh lão phu nhân lớn tuổi, hơn nữa mấy năm trước bệnh nặng một hồi, thân thể xương cốt luôn luôn không tốt lắm, yêu thích thanh tĩnh, liền miễn cho vãn bối trong phủ mỗi ngày sớm muộn gì cũng thỉnh an.

Có đôi khi nhớ Thẩm Linh Chu, liền gọi bà tử nha hoàn đến mời.

Cũng cố ý dặn dò Tùng Lam, nếu Thẩm Linh Châu nhớ bà, liền để cho tiểu cô nương đi qua, tuyệt đối không được bắt nàng.

Tùng Lam đóng cửa lại, khom lưng muốn ôm Thẩm Linh Chu, nhưng Thẩm Linh Chu né tránh, vung cánh tay nhỏ: "Chu Chu chạy."

Với thân thể mập mạp tròn vo này của nàng, nếu Tùng Lam lại ôm tới ôm lui, không cho nàng tự mình rèn luyện một chút, hôm khác lại ra ngoài, nàng đều có thể trực tiếp lăn đi.

Từ khi tiểu cô nương sinh ra, Tùng Lam ở bên cạnh nàng, là một tay ôm nàng lớn như vậy, quen đưa tay ôm.

Huống chi tiểu cô nương mềm nhũn như vậy, ôm vào trong ngực, trái tim đều muốn tan, trong nháy mắt cảm thấy có khổ đến đâu cũng đáng giá.

Nhưng mỗi khi tiểu cô nương muốn tự mình đi, Tùng Lam cũng tùy nàng.

Một lớn một nhỏ hai người, ra khỏi tiểu viện, theo con đường nhỏ đi vào hậu hoa viên.

Thẩm Linh Chu nghĩ đến chuyện kế tiếp phải làm, tâm tình kích động, chân ngắn liều mạng đảo ngược, bịch bịch bịch bịch bịch, liên tục chạy về phía trước.

Tùng Lam ở phía sau chạy chậm che chở: "Cô nương, chậm một chút."

Đi kiếm tiền đâu, làm sao chậm lại được. Thẩm Linh Chu mới không nghe, chỉ lo vùi đầu chạy mạnh.

Lúc sắp đến viện của lão phu nhân, chỉ thấy thế tử gia một thân cẩm bào xanh nhạt, chắp một tay sau lưng, thong dong từ trong viện đi ra.

Thường Sơn chờ ở ngoài viện, thấy Ninh Dịch Trì ra, tiến lên đuổi theo.

Trên một con đường, hai nhóm nhanh chóng đối mặt.

Thường Sơn chắp tay: "Thẩm cô nương, Tùng Lam cô nương."

Tùng Lam vội vàng phúc thân thể: "Thế tử gia, Thường Sơn đại ca."

Ninh Dịch Trì cúi đầu, nhìn tiểu cô nương từ đầu đến chân đều phấn phấn nộn nộn, mở miệng: "Vật nhỏ, đi đâu?"

Thế tử gia không có tác dụng gì!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Linh Chu phồng lên, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, không còn nhiệt tình như mặt trời ngày xưa: "Ca ca!"

Chào hỏi xong, vòng qua hắn liền rời đi, ngay cả khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch cũng không cho.

Thấy tiểu cô nương luôn nhe răng cười với hắn, vậy mà nay lại phồng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hờ hững lạnh lẽo với hắn, Ninh Dịch Trì hơi có chút kinh ngạc.

Hắn đưa tay vớt được phía sau lưng áo tiểu cô nương, kéo nàng trở lại, khom lưng hỏi: "Vật nhỏ, ngươi giận cái gì vậy?"

"Hừ!" Có phiền hay không, nàng muốn đi làm chuyện lớn, kéo nàng làm gì! Thẩm Linh Chu tức giận đưa tay đẩy hắn.

Ninh Dịch Trì duỗi thẳng cánh tay, cánh tay ngắn của tiểu cô nương liền với không tới, duỗi thẳng chân đi đá, thế nhưng cũng không đủ dài.

Đường đường là Thế tử gia Hầu phủ, vậy mà không để ý thân phận khi dễ một tiểu cô nương ba tuổi, Thường Sơn nhắm mắt lại, nghiêng người đi, không còn mặt mũi nhìn nữa.

Tùng Lam thấy cô nương nhà mình bị khi dễ, đau lòng lại sốt ruột, muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng lại không dám, nước mắt cũng sắp trào ra.

Tiểu cô nương bị một cái móng vuốt lớn áp chế, tức giận đến trong nháy mắt xù lông lên, toàn bộ cục tròn nhỏ giống như một cái bánh trôi nấu chín, tròn vo phồng lên, sữa hung mắng: "Kẻ xấu!"

Một câu kẻ xấu, Thế tử gia phản ứng lại mình đang làm gì, khóe miệng không khống chế được mà hơi hạ xuống. Nhất thời lại không biết cứ như vậy buông tiểu cô nương ra, hay là phải làm thế nào.

Một lớn một nhỏ, một cao một thấp, hai người cứ giằng co như vậy.

Ngay khi Thẩm Linh Chu cho rằng đại phôi đản Thế tử gia muốn buông nàng ra, hắn lại mở miệng: "Vật nhỏ, trở về đi."

Hôm qua sau một lúc lâu hắn ra ngoài làm việc, sáng nay vừa mới trở về, vừa về phủ liền tới thỉnh an lão phu nhân.

Lão phu nhân nói là đêm qua ngủ không được, đi ra viện đi vài vòng, hóng chút gió, sáng nay tỉnh lại đầu váng mắt hoa không còn chút sức lực nào, cố gắng cùng hắn ngồi nói chuyện vài câu, liền nằm xuống.

Cái gì? Trở về á? Dựa vào cái gì hắn có thể gặp, lại không cho nàng gặp.

Thẩm Linh Chu vừa nghe lời này không muốn, tức giận trừng hắn, sữa hung sữa hung: "Cáo tổ mẫu!"

Ninh Dịch Trì nhìn thoáng qua ngọc bội trên cổ tiểu cô nương, buông tay xách cổ sau tiểu cô nương ra, kéo bím nhỏ trên đầu nàng một chút: "Thân thể tổ mẫu không thoải mái, mấy ngày nay, chớ đi quấy nhiễu bà."

Hả? Lão phu nhân không thoải mái sao? Vậy còn đại nghiệp kiếm tiền của nàng thì sao?

Mấy ngày cũng không thể nhìn thấy lão phu nhân, thế tử gia xấu xa này cũng không có tác dụng gì, vậy nàng và Tùng Lam nhà nàng, tám phần sẽ đói chết mất.

Vừa nghĩ đến trành cảnh thê thảm mình và Tùng Lam ôm nhau, cả hai chết đói ở tiểu viện...

Tiểu cô nương giật mình một cái, trong nháy mắt ỉu xìu đi, đầu nhỏ kéo xuống, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: "Chu Chu không có cơm cơm, Chu Chu đói đói."

Ngày hôm qua vừa bảo Thường Sơn đi phòng bếp truyền lời, Ninh Dịch Trì vẫn chưa nghĩ tới, trong khoảng thời gian hắn rời phủ, tiểu cô nương lại bị đói.

Tuy rằng nghe rõ ràng lời nàng nói, nhưng cũng không coi là thật, chỉ coi như tiểu ngốc hài không thấy được lão phu nhân đang giận dỗi, nói bậy.

Ninh Dịch Trì đưa tay kéo một cái bím khác của tiểu cô nương, nhấc chân đi về phía trước.

Cảm nhận được tiểu níu bị kéo kéo, ánh mắt Thẩm Linh Chu sáng lên.

Mục đích cuối cùng của việc gặp lão phu nhân là để kiếm tiền, nhưng bây giờ không thể gặp bà.

Vậy lui mà cầu việc khác, tìm người có tiền số một Hầu phủ này, hẳn là cũng có thể chứ?

Mắt thấy Ninh Dịch Trì chân dài bước đi, muốn đi xa, Thẩm Linh Châu bịch bịch liền đuổi theo: "Ca ca!"

Nghe được thanh âm tràn đầy hưng phấn của tiểu cô nương, Ninh Dịch Trì nhướng mày, xoay người.

Tiểu cô nương nhào tới ôm lấy chân hắn, tay mập mạp nắm lấy ngọc bội trên cổ, giơ lên cao cho hắn xem, đôi mắt to đen nhánh thuần khiết chớp chớp: "Ca ca, muốn tiền tiền!"