Chương 48: Có lưu manh

Edit: Manh Manh

Dược tu bên ngoài còn chưa đi xa đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thiết, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm. Kết quả nửa câu sau nghe thấy Phượng Tiểu Tiên Quân phát ra tiếng kêu rên, bước chân nện như bay chạy đi.

Thiên đạo chứng dám, hắn chưa có nghe thấy âm thanh kỳ quái nào đâu, đây là tiểu đạo lữ đang giận dỗi mà thôi.

Tiểu Dung đang nằm phơi nắng ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét thì bật dậy, chỉ hận chính mình không thể phá tan được cấm chế của Yến Bắc Linh.

Còn chưa tính chú tĩnh âm, Yến Bắc Linh còn làm cho nó định thân tại chỗ này, không thể đi đâu.

Không nói võ đức!!!

Trong phòng, Yến Bắc Linh có chút bất đắc dĩ nhìn Phượng Sâm đang dùng đệm chăn vây quanh thân mình.

Hắn kiên nhẫn giải thích. "Lúc ấy em bị trọng thương, quần áo trên người bị rách rất nhiều chỗ, ta đành phải cởϊ qυầи áo đó ra để bôi thuốc cho em."

"Vậy cũng không thể cởi hết!!!" Phượng Sâm vô cùng kích động. "Ngài sao có thể lợi dụng lúc ta đang hôn mê để phi lễ cơ chứ? Nào có đạo lữ nào như ngài không hả?"

Lời này vừa nói ra, Yến Bắc Linh có chút ngập ngừng. "Đạo lữ.... Không thể làm những việc này à?"

"Đương nhiên không thể!" Chim nhỏ cách một lớp chăn đệm nói chuyện cùng hắn. "Các ngươi ở nhân gian như thế nào lại cởi hết quần áo? Ta chưa từng thấy cha mẹ làm qua loại sự tình này bao giờ!"

?

Yến Bắc Linh cảm thấy có chút mơ hồ.

Hay là.... tộc trường sinh như Long Phượng lúc sinh sản dùng phương thức khác bọn họ? Nhưng cũng không đúng, Long vốn tính da^ʍ, không có lửa làm sao có khói, nếu khác phương thức thì cái lời kia làm sao có thể bị truyền đi?

Cũng chưa từng nghe qua việc Phượng tộc có thể dùng ý niệm để sinh con?

Tóm lại, Yến Bắc Linh không cảm thấy nhận biết của bản thân có bất luận điểm sai nào, ấp ủ một phen, cuối cùng hắn vẫn là đem nghi vấn trong nội tâm nói ra. "Phượng tộc các em.... đều không có đem quần áo cởi ra?"

"Đương nhiên rồi!" Chim nhỏ cảm thấy bản thân rất đúng lý hợp tình.

"Vậy các em là sinh con như thế nào?"

"Ngươi sao lại kỳ quái như vậy?" Phượng Sâm bị đệm chăn dày quấn có chút thở không nổi, cậu lộ ra cái đầu rồi tiếp tục nói. "Đạo lữ không phải chỉ cần ôm ấp hôn hít là có thể sinh trứng được rồi sao?"

Cậu lại nghĩ tới cái gì, bổ sung nói. "A, còn có song tu thần thức nữa, hẳn là hết rồi!"

Nghe được lời này, Yến Bắc Linh cũng không biết nên bổ sung kiến thức cho chim nhỏ kiểu gì.

Chẳng lẽ nói thật là quan niệm của ngươi là sai lầm, đạo lữ chi gian có nhiều sự thân mật kỳ quái mà chính ngươi không thể nghĩ đến được.

Muốn sinh ấu tể đương nhiên không thể chỉ ôm ấp hôn hít, còn phải làm nhiều sự tình thân mật hơn.

Nhưng nhìn đến ánh mắt hồn nhiên của Phượng Sâm, những lời nói này đều hóa thành tiếng thở dài.

Lúc trước ở bên trong Thần Điện, Yến Bắc Linh bị kết giới làm cho du͙© vọиɠ sâu trong nội tâm bị phóng đại, vậy nên hướng đến chim nhỏ thẳng thắn bày tỏ tâm ý của mình.

Tuy rằng thời điểm nói ra những lời đó, kỳ thật hắn vẫn chưa cảm thấy bản thân thật sự thích chim nhỏ, sau khi khôi phục thần trí, hắn còn từng cảm thấy hổ thẹn một phen.

Nhưng đến khi nhìn thấy chim nhỏ bị nhất kiếm xuyên tim, hô hấp Yến bắc Linh đều bị đình trệ.

Lúc ấy hắn liền biết, hắn xác thực rất thích bé chim nhỏ thích làm ấm ĩ này.

Nhưng mà hiện tại, chim nhỏ lại nói phương thức thân mật của đạo lữ không phải như những gì hắn biết.

Vậy đến lúc Phượng Sâm biết được những việc mà đạo lữ có thể làm với nhau, em ấy sẽ còn tiếp nhận đạo lữ là hắn sao?

Yến Bắc Linh không dám đảm bảo.

Hắn từ trên giường đứng lên, không quay đầu đi ra khỏi phòng. "Em trước tự thay quần áo, sau đó ta mang em đi tìm Chung Nam Tiêu."

Chim nhỏ có chút ngơ ngác nhìn Yến Bắc Linh rời đi.

Tâm tư phàm nhân thật là thâm trầm hơn động vật a...

Cậu không phải không nhìn ra Yến Bắc Linh có lời muốn nói nhưng lại thôi. Nhưng là cảm giác đối mặt dò hỏi lẫn nhau thật sự không phải chuyện tốt gì.

Đợi lát nữa đến gặp họ Chung kia, đến lúc đó có gì không hiểu thì hỏi hắn là được!

Ừm! Quyết định vậy đi!

Chim nhỏ nhanh chóng đổi quần áo, đem quần áo đơn bạc bên trong cởi ra, lại đem hai tất chân phiền toái vứt phăng xuống đất, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Cậu rất thắc mắc vì sao phàm nhân thích đi cái thứ phiền toái kia vào chân. Cười chết điểu, cậu đường đường là Phượng Hoàng, làm sao có thể mang cái thứ trói buộc này lên móng vuốt?

Quần áo trên người cậu đều biến ra từ từng cọng lông vũ, cậu chỉ cần biến trở về hình chim rồi sau đó lại biến về hình người...

Đợi chút! Lông chim của ta đâu?

Phượng Sâm chấn động, trên người cậu có không ít địa phương bị nhổ mất mấy cọng lông chim. Đặc biệt là phần lông ngực, trực tiếp bị mất một vòng lớn.

Trời đất quỷ thần thiên địa, rốt cuộc là ai dám rút lông chim của ta? Nếu như để ta bắt được thì ngươi đừng mong được ăn quả ngọt!!!

Chim nhỏ từ trên giường nhảy dựng lên, để chân trần mà hùng hổ đi ra khỏi phòng.

Yến Bắc Linh vẫn luôn đứng ở ngoài cửa chờ cậu, vừa lúc là cơ hội để Phượng Sâm phát tiết một phen.

Chim nhỏ vừa ra khỏi cửa liền dùng tay kẹp chặt cổ Yến Bắc Linh từ phía sau.

Phượng Sâm có hơi lùn hơn Yến Bắc Linh một chút, đôi tay vừa vòng lên cổ là hai chân bị nhấc khỏi mặt đất.

Yến Bắc Linh bị cậu kẹp đến không thở được.

"Nói!" Âm thanh âm trầm của chim nhỏ vang ở bên tai. "Lông chim của ta bị ngươi nhổ đem đi đâu rồi?"

Tiểu Dung ở ngoài cửa ghét Yến Bắc Linh như chó ghét mèo, nhìn thấy một màn này thì cả người nhảy lên hò reo, nhưng còn cái chú định thân làm nó chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhìn.

"Khụ, khụ, trước đó vài ngày em bị thương rất nghiêm trọng cần phải bôi thuốc... Khụ, có một hôm buổi tối em biến thành chim, nói thế nào cũng không chịu biến trở về, ta đành phải cạo chút lông chim để bôi thuốc cho em."

Chim nhỏ nghe những lời này, nội tâm tuy còn chút nghi hoặc những vẫn chậm rãi buông lỏng cánh tay đang làm chuyện ác. "Thật như vậy?"

"Khụ, đương nhiên là thật." Cảm giác nghẹt thở nơi cổ họng biến mất, Yến Bắc Linh ho khan hai tiếng rồi tiếp tục giải thích. "Ta đã lừa em lần nào chưa?"

"Không đúng." Phượng Sâm mới không thèm tin lời nói ngon ngọt của hắn, lập tức phát hiện lỗ hổng bên trong lời nói. "Nhưng khi ta tỉnh lại thì đang ở hình dáng nhân loại, theo lý mà nói khi ta từ điểu biến thành người hẳn lúc đó phải là bộ quần áo đỏ rực của ta mới đúng. Tại sao trên người ta vẫn là quần áo của ngươi?"

Này... hắn làm sao mà biết được?

Ở chuyện này Yến Bắc Linh quả thật có điểm oan khuất, Phượng Sâm biến về hình người rồi nhảy thẳng xuống ao. Lúc đó hắn cầm khăn chuẩn bị lau khô cho chim nhỏ, ai biết Phượng Sâm đột nhiên làm cho quần áo biến mất rồi nằm tựa lên thành ao.

Hiện tại nhớ lại cảnh tượng này, Yến Bắc Linh vẫn cảm thấy ngượng ngùng, hai bên tai đỏ bừng lên trong ánh mắt chăm chú của Phượng Sâm.

"Ngươi không giải thích được đúng không? Ta biết ngay trong lòng ngươi mang ý xấu mà!" Phượng Sâm làm ra bộ dáng vô cùng đắc chí.

Mà Yến Bắc Linh không định nói ra chân tướng, đành phải làm ra dáng vẻ thua cuộc nắm tay Phượng Sâm nói. "Ta nhận sai với em, vậy bây giờ em theo ta đi Tu Trúc Sơn nhé?"

Phượng Sâm hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không từ chối cái nắm tay của Yến Bắc Linh.

Thấy chim nhỏ hoàn chỉnh, vui tươi chạy nhảy đứng trước mặt, cục đá trong lòng Yến Bắc Linh rốt cuộc cũng hạ xuống, ngay sau đó hắn liền chú ý đến bàn chân của Phượng Sâm, nhíu mày hỏi. "Lúc trước không phải đã đi giày vớ cho em rồi sao? Sao lại cởi bỏ?"

"Ách, ngươi nói cái kia ấy hả, ta cảm thấy nó quá trói buộc móng vuốt, biến thành hình người thì ta không thích mặc thứ này vào chân." Vẻ mặt chim nhỏ không chút để ý nói.

Nhưng Yến Bắc Linh thấy rất rõ, chim nhỏ mới đi được hai bước, chân đã dính đầy bùn đất. Nhỡ may sau đó dẫm phải cục đá có chút bén nhọn thì phải làm sao?

Lúc này Yến Bắc Linh đã hoàn toàn quên mất Phượng Sâm đã là tu sĩ Luyện Hư kỳ, đối với những thương thế nhỏ nhặt thì không cần để ý.

Hắn không chút do dự buông lỏng bàn tay đang nắm Phượng Sâm ra, cong lưng hạ xuống trước mặt chim nhỏ. "Đi lên, ta cõng em."

"Nha, như vậy rất ngượng ngùng đó." Tuy rằng ngoài miệng Phượng Sâm nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có chút nào ngại ngùng, nhanh nhẹn ghé lên lưng của Yến Bắc Linh.

Hai người căn bản đã quên mất Tiểu Dung vẫn còn ở đằng sau...

Nó vốn tưởng rằng chim nhỏ sẽ giúp nó mắng chết Yến tông chủ, kết quả thì sao???

Tức chết cẩu rồi!

*_*

Chung Nam Tiêu sau khi nhận được truyền tin của sư đệ liền sớm chạy ra bên ngoài chờ, kết quả liền chờ được một màn chua đến ê răng.

Đáng chết, vì cái gì mà chạy đến trước mặt hắn để tú ân ái chứ?

Cho dù nghĩ như thế nhưng trên mặt hắn vẫn bảo trì nụ cười chuyên nghiệp. "Phượng Tiểu Tiên Quân đây là đã dưỡng thương tốt rồi a?"

"Đúng rồi, đoán đúng rồi nhưng không có khen thưởng." Phương Sâm từ trên lưng Yến Bắc Linh nhảy xuống, dành trước một bước tiến vào chủ điện.

Bên trong có Đoạn Thanh Sương đang giúp bọn họ châm trà, nhìn thấy Phượng Sâm đã có thể tự mình đi được liền thuận miệng quan tâm hỏi một câu. "Sư đệ khỏe?"

"Chưa khỏe, hô hấp còn có chút không thoải mái, có lẽ là bị thương từ trước rồi."

"Phượng Tiểu Tiên Quân!" Chung Nam Tiêu ngồi cạnh Phượng Sâm mở miệng nói. "Lúc trước ngài bại lộ thân phận ở Thần Điện, tuy rằng ta đã dặn mọi người không được để lộ ra ngoài nhưng vẫn có không ít người biết được."

"Trước mắt, chúng ta không thể vào lại Thần Điện lần nữa, vô pháp tìm được tung tích của kẻ kia."

Chung Nam Tiêu từ trong ngực lấy ra ngọc thạch mà Phượng Sâm ném cho hắn, lúc ấy tình huống có chút khẩn cấp, tuy rằng không biết cái ngọc thạch này rốt cuộc có tác dụng gì nhưng hắn vẫn cẩn thận nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nghĩ đến thời điểm bọn họ tìm đường ra ngoài, không ai bị khống chế tinh thần như lúc đi vào, lúc ấy mới biết được tác dụng to lớn của ngọc thạch.

Phượng Sâm không chút khách khí lấy lại ngọc thạch, một lần nữa đánh kết đeo lại lên trên cổ.

"Đúng rồi, tin tức về ta cũng có thể truyền đi, cứ trốn tránh như này cũng không phải biện pháp tốt, dù sao ta với Tây Môn Vân Thâm cũng phải đánh với nhau một trận lớn."

"Người này kêu Tây Môn Vân Thâm?"

"Ân." Phượng Sâm không giải thích nhiều, cùng Chung Nam Tiêu bàn luận một vài biện pháp giải quyết.

Yến Bắc Linh ngồi một bên tự uống trà, không ngẩng đầu lên một lần nào. Cuối cùng Phượng Sâm còn quay sang nói với hắn một câu. "Ngươi trước đi ra ngoài, ta có vài câu cần nói với sư huynh của ngươi."

"???"

Yến Bắc Linh có chút buồn bực, nhưng vẫn thuận theo Phượng Sâm đứng lên rời đi.

Đoạn Thanh Sương cũng đứng lên chuẩn bị chắp tay thi lễ cáo từ, ai ngờ Phượng Sâm lại chủ động mở miệng giữ chân hắn lại, thậm chí còn vẫy tay kêu hắn ngồi gần thêm một chút.

Chung Nam Tiêu đã bao giờ nhìn thấy Yến sư đệ ăn phải trái đắng như bây giờ, quơ tay lấy chung trà che đi ý cười bên mỗi.

Sau khi chuẩn bị tốt, cuối cùng Phượng Sâm cũng có thể mở miệng. "Kia... ta muốn hỏi là...đạo lữ thân mật trừ bỏ ôm ấp hôn hít còn phải làm cái gì nữa?"

Chung Nam Tiêu thiếu chút nữa đem ngụm trà vừa mới uống vào phun ra.

?

~~~~~~~~~~

Chim nhỏ: Sao zợ? Câu hỏi khó trả lời lắm hả?

Chung Nam Tiêu: --_--!!!

Đoạn Thanh Sương: ...