Chương 47: Phi lễ điểu rồi!!!

Edit: Manh Manh

Tiểu Dung dẫn mọi người đi một con đường rất không thích hợp dành cho loài người.

Bọn họ theo sau Tiểu Dung hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, cuối cùng cũng đến được nơi đặt tấm bia đá gia phả Phượng tộc.

Vừa rồi bị khống chế tinh thần, hiện tại mọi người đã thanh tỉnh nên không ai nghĩ đến việc cầm các trân bảo ở dọc đường đi.

Được rồi, thật ra là do mấy trân bảo này bọn họ căn bản không thể lấy ra. Trước mắt có thể sống sót ra khỏi nơi này đã là đội ơn lắm rồi.

Cửa vào từ khi mọi người đi vào đã đóng chặt, không biết bao giờ mới lại mở ra, cho nên bọn họ không đi theo đường cũ mà đi vòng một con đường khác.

Đường đi cho đến lúc này vẫn rất bình thường, cho đến khi đi đến biên giới của cấm địa, đối mặt với khe hở chỉ cao chưa đến nửa người ở tầng kết giới mọi người có chút trầm tư.

Thấy mọi người đều dừng bước, Tiểu Dung có chút nghi hoặc quay đầu hỏi. "Các ngươi sao lại dừng lại? Không đi nữa hả?"

Cái khe hở trước mặt này giống hệt với lỗ chó thì bọn họ đi kiểu gì?

Muốn đi ra bọn họ sẽ phải chui ra ngoài, rất mất mặt đó!

Thấy trên mặt mọi người lộ ra vẻ do dự, nó thiện chí mà nói. "À, à, các ngươi lo lắng là không đi qua được cái động này đúng không? Không sao đâu, chỉ cần các ngươi không quá mập là có thể đi qua."

Vấn đề ở đây không phải là có thể đi qua hay không! Vấn đề ở đây là đi qua rồi sẽ rất mất mặt đó!

Những người ở đây đều là những người tinh anh, là những đại năng có thể rung chuyển một phương, bị người khác nhìn thấy chui ra ngoài thì còn ra cái thể thống gì?

Nhưng trước mặt bọn họ xác thực không còn nhiều khí lực để mạnh mẽ mở cửa kết giới một lần nữa, đối mặt với cái động của tiểu cẩu này cũng rất là bất đắc dĩ.

Nhiệt độ cơ thể Phượng Sâm trong ngực Yến Bắc Linh đang ngày một cao lên, hắn không chờ được lâu nữa, cũng không thèm để bụng cái gọi là mặt mũi. Hắn đem Phượng Sâm tạm thời giao cho Chung Nam Tiêu, chính mình cúi người chui ra ngoài kết giới trước, sau đó đón lấy Phượng Sâm.

Thân ảnh Yến Bắc Linh rất nhanh đã biến mất trước mặt mọi người, những người còn lại thấy Yến Bắc Linh cũng đã xả thân hành động, chính mình còn lý do gì đứng ở chỗ này ngượng ngùng chứ.

Cứ như vậy mọi người đều chui bằng lỗ chó này đi ra ngoài.

Cửa ra thông đến phụ cận ruộng Thẩm Úc Kim của Thẩm trưởng lão.

Sau khi ra khỏi cấm địa, Yến Bắc Linh lập tức gọi người đến cửa động chờ những người còn lại, đơn giản thuật lại sự tình phát sinh bên trong rồi ôm theo Phượng Sâm đi mất.

Thời điểm ra khỏi cấm địa, tu vi của hắn đã được phục hồi, nhưng trong thân thể thiếu hụt rất nhiều linh lực, linh mạch cũng khô khốc cực điểm. Nhưng Yến Bắc Linh vẫn chọn ngự kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất để về Cực Túc Sơn.

Tiểu Dung vừa mới bò ra khỏi cấm địa: "..."

Yến tông chủ, có phải ngài đã quên là còn một bé cún ở phía sau hay không?

Tiểu Dung vừa rồi xác nhận người Yến Bắc Linh đang ôm là Phượng Sâm. Trước mắt nó cũng sợ rằng chim nhỏ thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cuối cùng đành phải hùng hùng hổ hổ mà chạy lên Cực Túc Sơn.

Các đệ tử chờ người ở bên ngoài một lúc sau thì thấy các vị đại lão đi ra, người thì mặt mày xám tro, người thì bị trọng thương, không còn nửa bộ đang chuẩn chỉnh lúc đi vào.

Nhưng đệ tử đứng đầu vẫn cung kính đi lên phía trước hành lễ với Chung Nam Tiêu. "Trưởng lão, các ngài tiến vào cấm địa đã hơn hai tháng, cửa vào từ ngày đầu tiên đã đóng lại, mọi người làm hết mọi cách nhưng cũng không có biện pháp mở ra. Trong lúc mọi người ở bên trong thì ngoại giới đã bùng nổ mấy lần náo động, bất quá đều đã được áp xuống."

"Hai tháng?" Chung Nam Tiêu có chút khϊếp sợ nhíu chặt chân mày. "Mọi người đi vào mới có hơn hai ngày một chút, ngươi nói kỹ lại những chuyện đã xảy ra ở bên ngoài cho ta nghe."

Đệ tử nhanh chóng đem những sự tình phát sinh trong hai tháng vừa rồi báo lại.

Chung Nam Tiêu ở bên trong không bị khống chế tinh thần quá nghiêm trọng nên không bị thương nặng, khi ra ngoài vẫn có thể xử lý chút chuyện trong tông môn.

Nhưng những người ở môn phái khác thật sự bị thương rất nặng, thập phần nghiêm trọng, mọi người bên ngoài nhìn thấy thì hoảng sợ, cảm thấy cấm địa Phượng Hoàng thật sự hung hiểm vạn phần, ngay cả Yến tông chủ cũng bị trọng thương.

Tình huống bên Phượng Sâm thật sự có chút rắc rối.

Yến Bắc Linh vừa lên đến Cực Túc Sơn đã vội an bài người đến chữa thương cho chim nhỏ, không dành ra chút thời gian nào để băng bó vết thương của chính mình vẫn đang chảy máu.

Phượng Sâm nằm trên giường, toàn thân nóng đến mức ửng hồng.

Dược tu chạy đến muốn bắt mạch cũng không có chỗ để xuống tay, mạch đập của cậu nóng bỏng khiến cho người khác không thể thăm dò. Cuối cùng phải dùng chút nước lạnh ngâm mới có thể bắt được mạch cho cậu.

Nhưng dược tu này chuẩn bệnh giống hệt như dược tu ở bên trong cấm địa, mạch đập của chim nhỏ rất bình thường, không có chút dị thường nào hết.

Trong lúc rối loạn, đột nhiên hắn nghĩ đến Cung Tú Dật.

Yến Bắc Linh vội vàng lấy ngọc thạch liên lạc bên hông ra liên kết với Cung Tứ Dật, rất nhanh đã nhận được phản hồi. "Chờ."

Trước mắt hắn cũng không thể làm gì cho chim nhỏ, đành phải chăm sóc cậu thật tốt chờ Cung Tứ Dật đến.

Phượng Sâm cho dù đang hôn mê thì cũng lăn lộn rất kịch liệt.

Toàn thân cậu nóng như lửa, Yến Bắc Linh đành phải cởi hết quần áo cho chim nhỏ rồi đem cậu đi ngâm nước lạnh.

Dõ dàng lúc hắn nhìn chằm chằm chim nhỏ thì thấy cậu rất an tĩnh ngâm nước, nhưng hắn vừa xoay người muốn thả thêm hai khối băng để giữ cho nước lạnh thì "Bùm" nước trong chậu đã bị chim nhỏ hất văng gần hết...

Được rồi, có nghĩa là hắn thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào chim nhỏ thì cậu sẽ an tĩnh, không lăn lộn nữa.

Thời điểm ban đêm, Phượng Sâm mặc một chiếc áo đơn bạc nằm ở trên giường, Yến Bắc Linh ngồi ở bên cạnh nhắm mắt đả tọa.

Lúc đầu Yến Bắc Linh đả tọa ở dưới giường, chỉ cần nhắm mắt là chim nhỏ sẽ lộn xộn cọ rớt quần áo hoặc lăn xuống đuôi giường.

Cố tình chỉ cần Yến Bắc Linh mở mắt nhìn là chim nhỏ sẽ an phận thủ thường nằm im.

Có chút lo lắng trong lúc đả tọa chim nhỏ sẽ bị lăn xuống khỏi giường, Yến Bắc Linh dứt khoát lên giường ngồi cạnh Phượng Sâm. Lần này thì tốt, Yến Bắc Linh tu luyện xong một hồi cũng chưa nghe thấy động tĩnh gì, lúc này yên tâm mà mở mắt.

Kết quả liền thấy đồ đệ của mình đã biến thành chim nhỏ đầm đầu vào cửa sổ, trong miệng còn lẩm bẩm: "Ta không phải cố ý cọ cọ vào ngươi đâu! Nhưng là, nhưng là cho dù cọ rớt lông của ngươi thì cũng không thể nhốt ta a...."

Còn rất có tinh thần làm ầm ĩ lên!

Vào ngày thứ 7, cuối cùng nhiệt độ trên người của Phượng sâm cũng giảm xuống.

Nhưng trong miệng cậu vẫn luôn nhắc mãi một vài câu nói.

Tuy rằng không biết chim nhỏ đang mơ phải cái gì, nhưng nhìn ra được tâm trạng hiện tại của chim nhỏ đang rất vui vẻ.

Chờ đến khi chim nhỏ thật sự thanh tỉnh thì đã trôi qua một tháng sau khi ra khỏi cấm địa.

Lúc đó Yến Bắc Linh đang định gọi vài đệ tử mang chút linh thạch đến, chính hắn còn đang ôm Phượng Sâm ra phơi nắng cạnh cửa sổ.

Tiểu Dung liền nhân cơ hội từ trong bụi cỏ chui ra, không phân phải trái trắng đen mà chỉ trích. "Tốt nha Yến tông chủ, một tháng! Suốt một tháng ngài không chịu thả con chim kia ra! Ngài thật sự là biếи ŧɦái a! Ta chỉ muốn tiến vào nhìn hắn một cái, vậy mà ngài cũng không cho! Còn có, lúc mới ra khỏi cấm địa ngài cũng bỏ quên ta! Thật không có chút lương tâm nào!"

Đối mặt với những lời quở trách của chó nhỏ, trên mặt Yến Bắc Linh không có chút biến hóa nào, hắn chỉ buông chung trà trong tay xuống, cầm lấy quạt hương bồ quạt mát cho Phượng Sâm, trực tiếp làm lơ Tiểu Dung.

Chó nhỏ làm sao có thể để yên, càng không nghe, nó sẽ càng nói nhiều. "Ngài dựa vào cái gì không cho phép ta vào..."

"Đừng làm ồn đến chim nhỏ."

Yến Bắc Linh không nhắc đến chim nhỏ còn tốt, vừa nhắc đến Tiểu Dung liền tức giận thực sự, trong lúc nhất thời nó không rảnh lo người trước mắt là nhân vật mà nó không thể trêu vào. "Ngài dựa vào cái gì nói những lời này! Ngài đúng là đồ tội ác tày trời, nghiệp chướng nặng nề, khánh trúc nan thư, tội..."

Tiểu Dung còn đang muốn trưng ra kiến thức văn hóa thâm sâu của mình thì Phượng Sâm ở trong ngực Yến Bắc Linh đã từ từ tỉnh lại. Yến Bắc Linh ôm chặt chim nhỏ nên hắn là người nhận ra đầu tiên.

Yến Bắc Linh lập tức cho chó nhỏ một cái chú tĩnh âm, còn nhân tiện thông tri cho dược tu chạy lại đây một chuyến, chính mình thì nhanh chóng ôm Phượng Sâm đi vào trong phòng.

Phượng Sâm vừa mới tỉnh trong lúc nhất thời có chút không thích ứng được. Trong lúc hôn mê cậu mơ qua rất nhiều khung cảnh, tinh thần lúc này có chút hoảng hốt.

"Cảm giác thế nào?" Yến Bắc Linh nhẹ giọng hỏi.

Chim nhỏ nỗ lực chớp mắt mấy cái, lúc này mới thấy rõ được mặt của người trước mắt. Cậu còn tưởng bản thân còn đang nằm mơ, lập tức hưng phấn mà ôm cổ Yến Bắc Linh. "Wow! Tiên tử thật là xinh đẹp! Cho ta hôn hôn một cái!"

Xem ra còn chưa được tỉnh táo lắm...

Yến Bắc Linh tùy ý để cậu ôm cổ, duỗi tay ở trên tay của chim nhỏ nhéo nhẹ một cái, chim nhỏ lập tức dừng lại động tác chuẩn bị làm xằng bậy.

Thấy vậy hai mắt hắn mang theo ý cười hỏi. "Còn nhận ra ta là ai không?"

Chim nhỏ không hé răng.

Chim nhỏ yên lặng mà buông hai tay đang ôm, từ trên người Yến Bắc Linh chậm rãi bò xuống.

"Nằm mơ đến choáng váng rồi? Liền sư phụ của mình cũng dám đùa giỡn?"

"Mới không có!" Phượng Sâm dẩu mỏ phản bác. "Lúc trước chính ngài đã đáp ứng làm đạo lữ của ta a, hành vi này của ta không phải đùa giỡn... Ừm đó gọi là để xúc tiến tình cảm!"

Cậu châm chước một phen cuối cùng mới tìm được cái lý do hợp lý.

Dược tu đã đến, ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, nghe được câu nói của Phượng Sâm liền hối hận, chỉ muốn quay đầu chạy biến.

Lúc trước thấy bộ dáng để ý của Yến tông chủ, hắn còn tưởng là Yến tông chủ đơn phương tiểu đồ đệ của mình cơ. Hiện tại xem ra, đây là lưỡng tình tương duyệt.

Nếu hắn cứ hấp tấp chạy vào chẳng phải là đang quấy rầy hai người .... ừm... xúc tiến... tình... cảm?

Sớm biết vậy nên chờ ở bên ngoài. Dược tu ảo não nghĩ.

Yến Bắc Linh thấy dược tu đã đến liền phất tay gọi vào bắt mạch cho Phượng Sâm.

Kết quả cho thấy, chim nhỏ khỏe như vâm, chỉ là không hiểu vì sao linh phủ có chút suy yếu.

Nhưng cũng không quá nghiêm trọng, ăn nhiều linh đan chút là hồi phục.

Chim nhỏ vừa lòng gật gật đầu, biểu thị bản thân đối với y thuật của dược sĩ phi thường hài lòng.

Thời điểm gật đầu ánh mắt của cậu đột nhiên chú ý đến quần áo mình đang mặc, dõ dàng cậu vẫn luôn mặc bộ y phục đỏ từ lúc xuyên qua, sao tự nhiên hiện tại lại mặc một bộ bạch y. Hơn nữa còn có chút giống với quần áo của Yến Bắc Linh hay mặc, nhưng chỉ có một lớp áo trong.

Chim nhỏ yên lặng nhìn thân mình một chút, rồi sau đó ánh mắt chuyển qua Yến Bắc Linh đang ngồi trên giường nhìn mình.

Cuối cùng phát ra một tiếng thét chói tai: "A a a a a a a a a a a! Phi lễ điểu rồi!"

~~~~~~~~

Yến Hồi nghi hoặc nghẹo đầu: Không phải em vừa nói chúng ta là đạo lữ rồi hay sao? Nhìn ngươi một chút có là gì?

Phượng Sâm: A a a a a a! Ngươi không nghe nói trước hôn lễ không được ấy ấy hả?

Yến Hồi: ?_? Ấy ấy? Ta chỉ thay quần áo cho em thôi mà.

Phượng Sâm: A a a a a a! Ngươi cởϊ qυầи áo của ta ra rồi mà còn chối bỏ trách nhiệm! Đồ tồi!

Yến Hồi: ???