Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Tiểu Phượng Hoàng

Chương 43: Chim nhỏ bị thương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Manh Manh

Tây Môn Vân Thâm xuất hiện đột ngột, lúc đi lại gây ra náo loạn lớn.

Trong chủ điện đâu đâu cũng tràn ngập uy áp của Hợp Thể kỳ, còn hỗn tạp vào đó một chút hơi thở của Thanh Long.

Khúc Ninh lúc trước đi đến Cực Bắc Hoang Mạc đã cảm thụ qua không ít những hơi thở tương tự, nhưng hiện tại thân thể hắn đã chịu trọng thương, lại lần nữa tiếp xúc với hơi thở này, cơ thể suýt chút nữa đứng không vững.

Yến Bắc Linh không rảnh lo Tây Môn Vân Thâm đã hoàn toàn biến mất hay chưa, hắn thấy thân thể Phượng Sâm không chịu khống chế mà ngã xuống thì bất chấp cánh tay đang bị thương nặng chạy đến đón lấy cậu.

Tây Môn Vân Thâm đã sớm biến mất, nhưng Huyền Sương Kiếm vẫn còn cắm trên ngực Phượng Sâm, theo động tác ngã xuống của cậu mà không ngừng lung lay.

"Phượng Sâm? Phượng Sâm!" Yến Bắc Linh liên tiếp kêu hai tiếng, lại không nhận được một câu đáp lại, hắn duỗi tay muốn đem thanh kiếm trong ngực cậu rút ra, nhưng thời điểm chạm đến thanh kiếm thì bị kiếm ý phóng ra làm bị thương.

Thấy không thể rút thanh kiếm ra được, hắn chỉ có thể không ngừng gọi Phượng Sâm. Yến Bắc Linh ôm chặt chim nhỏ, tay kia áp lên mạch đập ở cổ tay cậu cảm thụ, thuận tiện nhân cơ hội truyền vào cơ thể Phượng Sâm một chút linh lực.

Nhưng kết quả như đá chìm vào đáy biển.

Linh phủ của chim nhỏ như có điểm bất mãn, nhanh chóng đem linh lực Yến Bắc Linh truyền vào đào thải đi không còn một mảnh.

Cũng may lần đi vào cấm địa này hắn đem theo không ít đan dược, sợ chim nhỏ chạy đi quấy rối khắp nơi rồi bị thương.

Yến Bắc Linh tự mình ăn một chút Hồi Linh Đan, sau đó còn dư lại đan dược gì hữu dụng đều uy vào trong miệng Phượng Sâm, sợ linh lực trong cơ thể cậu một khắc sau liền bị chặt đứt.

Miệng Phượng sâm bị cạy ra, Yến Bắc Linh nhét không ít linh đan dược vào miệng cậu, thậm chí có cả Hồi Hồn Đan trăm năm khó gặp, đó là do sư phụ Yến Bắc Linh ban cho, nguyên bản là chuẩn bị cho hắn đột phá chân tiên.

Nhưng thời điểm trước mắt Yến Bắc Linh nơi nào suy nghĩ được nhiều, thứ gì hữu dụng đều nhét hết vào miệng Phượng Sâm. Nhưng phương pháp này cũng không có tác dụng, sinh mệnh cậu đang ngày càng trôi đi.

Cũng may những người xung quanh cũng nhanh chóng phản ứng lại, vài vị Dược tu vội vàng chạy đến, tiến hành chuẩn bệnh cho cậu, từ túi càn khôn lựa ra vài đan dược để cho Yến Bắc Linh uy cậu.

Quả nhiên sau khi nuốt mấy vị đan dược này, mạch tượng Phượng Sâm trở nên vững vàng hơn.

Nhưng chỗ bị thương nặng nhất trên người cậu chính là Huyền Sương Kiếm đang cắm thẳng vào ngực, Chung Nam Tiêu đưa tay muốn rút thanh kiếm ra nhưng cũng bị kiếm ý làm cho bị thương.

Chung Nam Tiêu không từ bỏ ý định, trực tiếp đưa tay nắm chặt chuôi kiếm nhưng sau đó không chịu được đau đớn mà buông tay.

Đoạn Thanh Sương thấy thế nhanh chóng đem thuốc trị thương rắc lên tay Chung Nam Tiêu.

Chỉ mới nắm chuôi kiếm chưa được mấy giây, toàn bộ bàn tay Chung Nam Tiêu đã bị thối rữa đến mức biến dạng, còn có thể thấy được cả xương cốt bên trong.

Nếu không phải Chung Nam Tiêu nhanh chóng buông tay, kiếm ý Huyền Sương Kiếm sẽ theo bàn tay tiến vào linh mạch, đến lúc đó mới là phiền toái chân chính.

"Để đó cho ta." Khúc Ninh được một người đỡ đi đến, trạng thái của hắn kém hơn Yến Bắc Linh một chút, bị thương ở eo và bụng, đi đường cũng là cả một vấn đề.

Người vây xem nhanh chóng tản ra cho Khúc Ninh đi vào, nhưng Chung Nam Tiêu nghĩ đến hai người Yến Bắc Linh và Khúc Ninh vừa rồi còn đánh đấm đến túi bụi, mặt liền tràn đầy cảnh giác nhìn hắn.

Phượng Sâm sống chết còn chưa rõ, thanh kiếm này cũng cần thiết phải lấy ra luôn.

Khúc Ninh biết dõ độ tin cậy không cao của bản thân với Phượng Tê Tông, hắn cũng không nói gì dư thừa, tay cầm lấy chuôi kiếm lập tức rút ra.

Sau đó Huyền Sương Kiếm bị hắn ném trên mặt đất.

Khúc Ninh cùng Huyền Sương Kiếm sớm đã đánh dấu quan hệ, nó đối với Khúc Ninh không có phản kháng mãnh liệt, nhưng Khúc Ninh hiện tại thân thể trọng thương, không chịu nổi nó phóng ra kiếm ý tán loạn.

Không còn biện pháp, hắn chỉ có thể đem nó nhét vào túi càn khôn.

Kiếm tu đương nhiên luôn muốn kiếm không rời khỏi thân mình nửa bước, chưa từng có chuyện kiếm tu nhét kiếm bản mệnh vào túi càn khôn, nhưng tình cảnh hiện tại, hắn cũng chỉ còn mỗi sự lựa chọn này.

Sau khi làm xong, Khúc Ninh chống đỡ cơ thể đi đến nơi khác trị thương.

Yến Bắc Linh xuống tay thật sự rất tàn nhẫn.

Cũng không biết vừa rồi hắn lấy đâu ra dũng khí mà chạy đến đánh nhau với Yến Bắc Linh, tuy rằng hiện tại hai người cùng là tu vi Nguyên Anh. Nhưng Yến Bắc Linh là Nguyên Anh đại viên mãn, có thể phong ra uy lực của tu sĩ Hóa Thần, nếu tiếp tục đánh, kết cục đều là hắn thua cuộc.

Khúc Ninh cũng biết trong cấm địa sẽ có nguy hiểm, nhưng lại không nghĩ đến trường hợp hung hiểm này.

Còn thiệt hại mất một thanh kiếm.

Sau khi lấy thanh kiếm ra, Phượng Sâm lập tức phun ra hai ngụm máu.

Cậu vốn mặc một thân đỏ thẫm, nếu không quan sát kĩ sẽ không thấy được trên người cậu có bao nhiêu vết thương đang chảy máu.

Nhưng lúc này mọi người cũng không còn tâm tư đi tranh đoạt cái gì gọi là máu Phượng Hoàng.

Yến Bắc Linh lập tức đỡ lấy thân thể Phượng Sâm, tay trái vẫn không quên nắm chặt cổ tay cậu truyền linh lực.

Vết thương ở ngực sau khi trải qua một phen kiểm tra, xác định thanh kiếm chưa đâm tới trái tim, Yến Bắc Linh lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Quần áo bị dính liền vào miệng vết thương, Yến Bắc Linh đành phải xé mở quần áo mấy chỗ vết thương tương đối nghiêm trọng, Dược tu lúc này mới thuận tiện kiểm tra và đưa đến thuốc trị thương. Băng bó hay gì đó cho tiểu Phượng Hoàng đều là Yến Bắc Linh tự tay làm hết.

Chung Nam Tiêu thấy miệng vết thương của Yến Bắc Linh còn đang chảy máu, bản thân còn phải canh gác cho hai người họ, liền suy nghĩ đến biện pháp kêu Kha Quân, người có quan hệ tương đối tốt cùng Phượng Sâm qua băng bó.

Lương Chiêu lại xung phong nói để hắn làm.

Lương Chiêu cầm hai bình thuốc chữa thương đi đến bên người Yến Bắc Linh, buông mắt xuống nói. "Yến tông chủ, ngài hãy nghĩ đến tình nghĩa sâu nặng của hai người, nếu Phượng Hoàng tỉnh lại nhất định sẽ không muốn thấy vết thương trên tay ngài. Ngài hãy dùng thuốc trị thương này lên tay, ta cùng Chung trưởng lão sẽ truyền linh lực cho Phượng Hoàng."

Yến Bắc Linh ngẩng đầu nhìn về phía Lương Chiêu đứng cạnh Chung Nam Tiêu, lại nghĩ đến cảnh tượng lúc trước chim nhỏ ngậm thịt khô đưa cho bọn hắn, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, chính mình cầm lấy thuốc trị thương qua một bên xử lý.

Vết thương của Phượng Sâm cũng không được tính là quá nghiêm trọng, kịp thời cứu chữa sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn. Nhưng sau khi băng bó miệng vết thương thật tốt, Phượng Sâm lại phát sốt.

Không phải là sốt cao bình thường, nóng đến mức Dược tu chuẩn mạch bị hun đến chảy mồ hôi.

Nhưng sau khi kiểm tra mạch tượng cùng linh mạch, Phượng Sâm căn bản không có dị thường gì, sư phụ Lương Chiêu làm Dược tu nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa thấy qua tình huống như này, cũng không biết nên giải quyết như thế nào.

Yến Bắc Linh bỗng nhiên nhớ đến lời nói lúc trước của Cung Tứ Dật: "Tập hương mộc tự thiêu, phục từ tro tàn trung tái sinh."

Đây không phải là tình huống hiện tại sao? Hắn lập tức quyết định mang cậu ra khỏi Thần Điện.

Cũng may lúc trước hắn đã tự trị thương ở cánh tay, Yến Bắc Linh tìm vài món quần áo đem Phượng Sâm bao lại, chỉ lộ ra cái đầu rồi bế ngang người lên, tìm kiếm lối ra Thần Điện.

Nhưng bọn hắn là được truyền tống đến đây, căn bản không ai biết đường ra. Người duy nhất biết đường thì lại đang hôn mê.

Đang trong lúc mọi người hết đường xoay sở, không biết từ nơi nào truyền đến vài tiếng chó sủa.

"Gâu gâu! Ta biết đường nè, đi theo ta!" Tiểu Dung không biết trốn ở nơi nào chạy ra.

"Ngươi lại là ai nữa?"

Trải qua sự kiện Tây Môn Vân Thâm hung hãn vừa rồi, mọi người tỏ ra thái độ vô cùng hoài nghi với một con chó đột nhiên xuất hiện.

"Ngao?" Tiểu Dung khó hiểu ngẩng đầu, kết quả nhìn thấy Yến Bắc Linh ở phía sau, nó lập tức hưng phấn kêu ra tiếng. "Gâu gâu! Là ta nha, là ta nè! Yến tông chủ, ta có quan hệ rất tốt với cái đồ đệ kia của ngài."

"Không đúng, ta từng vào trong viện của ngài trộm đồ ăn, ngài còn nhớ rõ ta không?" Vừa nghe thấy là Yến Bắc Linh biết nó, trong lúc nhất thời không ai dám ra tay đối phó, chỉ là vẫn giữ thái độ vô cùng hoài nghi, chỉ cần Tiểu Dung dám làm ra một động tác nguy hiểm gì, liền sẽ bị hội đồng đánh cho không còn chút hơi tàn.

Không có biện pháp a, Tây Môn Vân Thâm vừa rồi đã để lại ấn tượng quá sâu đối với mọi người.

Ngẫm nghĩ lại lời nói của con cẩu này, Chung Nam Tiêu lập tức có chút ấn tượng. "A, vậy lần trước trong tông môn bị mất trộm là do ngươi?"

Đệ tử Phượng Tê Tông nguyên bản không có chút ấn tượng gì với nó nghe những lời này, đột nhiên hiểu ra. Lòng đầy căm phẫn nói. "Thì ra là ngươi, chính ngươi đã ăn sạch dược thảo bên trong vườn của ta! Ngươi có biết đó chính là do ta liều mạng mang ra từ trong bí cảnh thượng cổ không hả???"

"Cái gì! Chẳng lẽ chính là nó đã ăn sạch đám linh thảo ta trồng để nuôi gà?"

"Còn cả ăn trộm trong nhà ăn..."

"..."

Phượng Tê Tông các ngươi sinh hoạt còn rất phong phú.

Cũng may qua những lời trêu ghẹo này, không khí ngưng trọng cuối cùng cũng được hòa hoãn một chút.

Tiểu Dung nào biết chính mình vừa báo ra thân phận thì đối mặt với một đống lời khiển trách, nó linh hoạt mà luồn lách ở dưới chân chúng đệ tử, miệng vẫn còn bận giảo biện. "Ai nha, ta không có ăn trộm a!"

Cuối cùng Tiểu Dung cũng bị Tề Hoài Nhân bắt được, nó bị người ta nắm gáy, không dám giãy giụa nữa.

Cuối cùng Yến Bắc Linh mới đem ánh mắt từ trên người Phượng Sâm bố thí cho nó một chút, thấy là Tiểu Dung, hắn có chút kinh ngạc: "Ngươi làm sao lại ở chỗ này, ngươi vào đây bằng cách nào?"

"Hừ!" Thấy thân phận của mình cuối cùng cũng được chứng thực, nó lộ ra vẻ mặt khinh thường nói. "Đây là nhà của ta a, sao ta lại không thể tới?"

"Nhà ngươi? Ta còn đang muốn nói đây là nhà ta đấy!" Tề Hoài Nhân tức giân nói, nhưng trước mắt bất quá chỉ là một hồi hiểu lầm, ông nói qua những lời này xong liền đặt Tiểu Dung xuống đất.

Nó được tự do liền vênh váo tự đắc. "Cấm địa từ lúc các người tiến vào liền đóng chặt, nếu không phải do ta thông minh, chạy đi tìm lỗi vào mới, chỉ sợ các ngươi vào nhưng không ra được."

Mọi người lập tức nghĩ đến sự cố ngoài ý muốn khi bước vào cấm địa, vẻ mặt ai cũng không được đẹp cho lắm.

Tây Môn Vân Thâm tính kế bọn họ nhiều năm như vậy, chuyến đi này phát sinh đủ loại chuyện không thích hợp chắc chắn có liên quan đến hắn, mà bọn họ còn ngây ngốc chui vào bẫy rập bên trong, suýt chút nữa đem Phượng Hoàng táng mệnh tại đây.

"Đại ca của ta đâu?" Tiểu Dung dùng mũi cọ vào cẳng chân Yến Bắc Linh. "Sao trên người của ngươi lại lại nồng mùi vị của con chim kia vậy?"

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Yến Bắc Linh nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, cánh tay đang ôm Phượng Sâm lại vòng chặt thêm một chút. "Ngươi biết đường ra ngoài không? Nếu không ra ngoài biết đâu lại phát sinh ra chuyện gì."

"A?" Tiểu Dung ngửi được hơi thở của Phượng Sâm trên người Yến Bắc Linh, đại khái đoán được cái bọc mà Yến Bắc Linh đang ôm chính là đại ca của nó.

Nó nhanh chóng vẫy đuôi, đi đến đằng trước dẫn đường cho mọi người.

~~~~~~~~

Phượng Sâm: Lời thoại của ta đâu? Lời thoại của Phượng Hoàng uy vũ đâu? Sao chương này ta nằm bẹp dí cả chương vậy?

Tác giả: --_--!!! Ờm

~~~~~~~~

Chương này là để cảm ơn bạn đã đề cử truyện ạ!

Mấy chương sau là cảnh sinh hoạt hạnh phúc trong hồi ức của Phượng Sâm, trời ơi cute, vui tươi lắm. Mình sẽ cố gắng edit nhanh nhanh chút.
« Chương TrướcChương Tiếp »