Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Tiểu Phượng Hoàng

Chương 42: Đại chiến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Manh Manh

Nghe được cái tên này, người có phản ứng lớn nhất là Tề Hoài Nhân.

Phượng Sâm? Cái người này không phải đang ở tông môn sao? Lại liên hệ với hoàn cảnh hiện tại, trong lòng ông có một suy đoán lớn mật.

Không phải con chim nhỏ này chính là Phượng Sâm chứ?

Chung Nam Tiêu cùng Đoạn Thanh Sương không có phản ứng quá lớn, từ chuyện lúc trước trong lòng họ đã có chút suy đoán.

Tề trưởng lão một lòng đều đặt ở văn tự Phượng Hoàng, không muốn tranh đoạt với đám người mấy thứ kia. Chung Nam Tiêu cùng Đoạn Thanh Sương tiến vào cũng chỉ muốn tìm kiếm chân tướng cho nên cũng không có quá nhiều du͙© vọиɠ, bọn họ không bị cái cấm địa này ảnh hưởng quá nhiều.

Bọn họ không có đánh nhau cùng mọi người cho nên không có vết thương trên người.

Dù vậy, uy áp của người bịt mặt này cũng ép cho bọn họ có chút thở không nổi. Nhạc Tế Trung vừa mới đánh nhau, bị chút nội thương, lúc này liền trực tiếp phun ra một ngụm máu bầm.

Người tới không có ý tốt.

Phượng Sâm chưa có biến thân, cậu bay lên sắc mặt bất thiện nhìn người bịt mặt. "Ngươi đến rất đúng lúc. Còn đỡ cho ta đi tìm ngươi."

"Ai tìm ai còn chưa rõ đâu." Người bịt mặt không chút để ý nói. "Mẫu thân ngươi trước khi chết cố ý vì ngươi chạy về đây, còn rất mẫu tử tình thâm."

"Nhưng thế thì thế nào? Ngươi không phải đã bị ta tìm được hay sao."

Phượng Sâm bị ngữ khí trào phúng này của hắn chọc giận, lập tức biến thân, bước lên muốn bóp chết tên này, giây tiếp theo, người bịt mặt lại biến mất không thấy bóng dáng.

"Ha hả." Âm thanh của tên kia chợt xuất hiện bên tai cậu. "Thật không biết ngươi trở về để làm gì, ta đã tìm ngươi thật nhiều năm a..."

Đối phương chưa ra tay, Phượng Sâm lập tức lui mấy bước, trong tay triệu hồi một cung tên màu hỏa hồng. Chỉ một thoáng một mũi tên đã bay về vị trí của tên kia. Mũi tên vững vàng cắm vào không trung, chợt hóa thành ngọn lửa rồi biến mất tại chỗ.

Lại biến mất.

Phượng Sâm đã sớm dự liệu được hoàn cảnh này. "Ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì?"

Cậu không chút do dự bắn thêm một mũi tên, tiếng gió sắc bén xoẹt qua bên tai Nhạc Tế Trung, nhắm đến phía sau người ông ta.

Phượng Sâm vừa rồi đã lấy lại được ký ức, vậy nên tu vi cũng khôi phục lại không ít, từ Nguyên Anh trung kỳ tấn lên Luyện Hư hậu kỳ.

Lần trước tấn chức cậu suýt chút nữa đã bị lôi kiếp đánh chết, cũng may có Yến Bắc Linh ở đó mới kéo được chút hơi tàn. Nhưng lần này tu vi nhảy thẳng lên Luyện Hư mà Thiên Đạo lại không có chút phản ứng gì.

Quả nhiên là có người đứng phía sau quấy rối.

Tuy không biết vì sao tu vi của cậu chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng đối diện với tên điên kia là tu sĩ Hợp Thể, cũng không phải không có phần thắng.

Vô số tức giận trong lòng cậu nảy lên, mọi người đã sớm bị uy áp áp chế, đừng nói đến hỗ trợ, không gây cản trở đã là chuyện tốt.

Một mũi tên này mang theo tràn đầy tức giận của cậu, chịu qua những khoảng thời gian bất an, tủi thân cùng đau khổ, thật đúng làm cho cậu nổi giận.

Nhạc Tế Trung bị biến cố này làm cho sợ hãi, vừa định mở miệng mắng, lại thấy ánh mắt sắc bén khí thế của Phượng Sâm liếc đến, một câu ông cũng không thốt ra.

Phượng Sâm không có thời gian quản bọn họ, từ trên cổ lấy xuống một viên ngọc thạch vứt cho Chung Nam Tiêu.

"Dẫn bọn họ tìm chỗ trốn đi." Cậu chỉ lưu lại một câu như vậy, sau đó xoay người nhìn về phía người bịt mặt bắn ra ba mũi tên cùng một lúc.

Cậu nhắm rất chính xác nhưng động tác của tên kia quá nhanh, không thể động đến hắn một chút, chỉ có thế khó khăn bắn trúng một ít vị trí râu ria.

Mấu chốt là hắn lẩn trốn bên trong đám người, Phượng Sâm sợ bắn trúng người khác, không dám xuất hết lực.

Tề Hoài Nhân tròn con mắt nhìn cảnh tượng hiện tại, ông lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tỷ như, người bịt mặt trước mắt chính là kẻ độc thủ mà bọn họ đã tìm kiếm bây lâu nay.

Lại tỷ như, tiểu đồ đệ mà lúc trước ông nhìn không vừa mắt lại chính là Phượng Hoàng trong truyền thuyết.

Mặc kệ là chuyện gì cũng khiến cho tam giới phải sôi trào.

Chung Nam Tiêu rất nhanh đã phản ứng lại, tiếp được ngọc thạch lửa mà Phượng Sâm ném tới, lập tức cảm nhận được hơi thở cường hãn, nhìn kỹ ngọc thạch còn thấy Thần Hỏa đang nhảy nhót ở bên trong. Thời điểm nắm chặt lấy ngọc thạch, còn có thể cảm nhận được linh lực ấm áp theo linh mạch tiến sâu vào trong linh phủ, ấm áp lại thoải mái.

Đây xác thực là vật phẩm của Phượng Hoàng, không thể sai được.

Chung Nam Tiêu khẩn trương nắm chặt ngọc thạch trong tay, triệu tập nhân thủ tiến về phía trước.

Mấy người có tu vi tương đối cao vừa rồi đánh nhau nên trên người dính không ít máu cùng vết thương, đặc biệt là Khúc Ninh và Yến Bắc Linh, không biết bị hạ cái chú gì mà hai người lao vào đánh nhau rất quyết liệt, hiện giờ không ai có thể hỗ trợ chim nhỏ được nữa.

Mọi người cũng không ngốc, mới vừa rồi bị kết giới ảnh hưởng cho nên đầu óc có chút chập mạch, hiện tại nhìn thấy tình huống không ổn liền muốn quay trở về đường cũ, lại phát hiện toàn bộ đại sảnh đã bị ngăn cách bằng một kết giới khác.

"Ta còn chưa cho phép các ngươi đi đâu." Người bịt mặt lắc mình tránh thoát một mũi tên, tư thái nhẹ nhàng giống như đang chơi đùa cùng Phượng Sâm.

Những lời này dõ dàng là đang uy hϊếp Phượng Sâm, bọn họ cũng hiểu dõ ở thời điểm này không thể gây thêm phiền phức cho Phượng Sâm nữa, cho nên mọi người phân tán ra đứng ở góc chủ điện, tận lực làm giảm độ tồn tại của bản thân.

Yến Bắc Linh cũng là bị Chung Nam Tiêu kéo đến một bên, đem ngọc thạch trong tay nhét vào tay hắn, còn bản thân lấy thuốc trị thương ra giúp Yến Bắc Linh chữa trị.

"Một bên Luyện Hư, một bên Hợp Thể, ai thắng ai còn khó mà nói, ngươi cũng cần phải cẩn thận một chút." Chung Nam Tiêu dặn dò nói.

Yến Bắc Linh không đáp mà chỉ nhìn chằm chằm vào thân ảnh biến hóa không ngừng của Phượng Sâm.

Ánh mắt người bịt mặt đánh giá gương mặt đầy nghiêm túc của Phượng Sâm một phen, phát ra một tiếng cười không rõ ý vị. "Không tồi, dáng vẻ thượng thừa, so với mẫu thân ngươi còn thích hợp làm vật chứa cho ta hơn."

"Ngươi to gan!" Phượng Sâm cảm thấy tên Phượng Kinh Hồng phát ra từ trong miệng người này đều là đang vũ nhục mẫu thân cậu.

Tay cậu lần nữa kéo dây cung, lần này trực tiếp dùng linh lực huyễn hóa ra ba mũi tên chi linh, lưu loát kéo căng dây cung bắn. Người nọ lắc mình một cái tránh được hai mũi tên, nhưng lại bị mũi tên còn lại ngăn cản đường đi, hắn tránh cũng không thể tránh.

Đây chính là mưu kế của Phượng Sâm, tiếp đó mũi tên như đón gió mà đến, trực tiếp đem khăn bịt mặt của người nọ rơi xuống.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt của hắn, Phượng Sâm không khỏi kinh ngạc chớp mắt. "Long Tiệm Hồng?"

Nhưng sau đó cậu lập tức phản ứng lại, chất vấn hỏi. "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta chính là Long Tiệm Hồng. Làm sao vậy, tiểu Phượng Sâm không nhớ rõ ta? Năm đó người thừa kế tộc của ta thành niên, ngươi không phải còn tới xem lễ hay sao." Thấy Phượng Sâm dừng tấn công, chính hắn liền tìm một cây cột dựa lưng vào, gương mặt xảo trá kia khác hoàn toàn gương mặt có trong trí nhớ Phượng Sâm.

"Ngươi còn muốn lừa ta? Xương sống của ngươi sớm đã bị người khác làm thành kiếm, ta không tin ngươi có thể chịu được sự khuất nhục này."

Người nọ như suy tư gì đó rồi gật gật đầu, phụ họa nói. "Ngươi nói cũng có lý, nhưng hắn hiện giờ là của ta."

Khí tràng quanh thân hắn trong nháy mắt liền bùng nổ, Khúc Ninh hiện tại đang trốn tránh ở phía sau một cây cột, Huyền Sương Kiếm mà hắn nắm chặt trong tay đột nhiên không chịu khống chế mà bay đến bên người nọ.

!!!

Người nọ đúng thật là Long Tiệm Hồng? Nhưng thi thể treo ở Phục Hi Các không còn một chút sinh khí nào, vậy nên mới được lấy ra để luyện thành một thần kiếm. Lại không nói năm đó tộc Long cơ hồ đều bị vùi lấp ở cát vàng, làm sao có thể chết đi sống lại được.

Không có xương sống làm sao có thể đi đứng như bình thường được chứ.

Thời điểm Huyền Sương Kiếm bay đến tay người nọ, hơi thở quanh thân hắn lại càng trở nên cường hãn, người nọ vuốt ve thân kiếm cong môi cười. "Đúng vậy, ta không phải Long Tiệm Hồng, tên thật của ta kêu Tây Môn Vân Thâm, không biết còn ai có chút ấn tượng về nó hay không nữa."

"Nhưng như thế thì làm sao? Ta nói ta chính là Long Tiệm Hồng, có ai là không tin đâu? Ngươi nhìn đi, đến xương sống của hắn còn thừa nhận ta." Tây Môn Vân Thâm cầm kiếm quơ quơ, ngay sau đó, chân hắn dùng chút lực, nháy mắt đã đi đến trước mặt Phượng Sâm.

Đối với người tấn công từ xa bị áp sát chính là điều tối kị!

Tuy rằng Phượng Sâm vẫn luôn căng chặt tinh thần, nhưng bị Tây Môn Vân thâm đột nhiên tập kích cậu vẫn không kịp né tránh, sườn eo nháy mắt bị chém một kiếm.

Huyền Sương Kiếm dính máu, thân kiếm liền hưng phấn lóe sáng, bộ dáng so với khi ở trong tay Khúc Ninh thoạt nhìn lợi hại hơn nhiều.

Tây Môn Vân Thâm sau khi chém dính một kiếm, thế công lại càng trở nên mãnh liệt. "Tiểu Phượng Sâm vì sao lại tức giận? Là bởi vì ta đoạt xá thân thể bạn ngươi sao? Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, tiếp theo sẽ đến lượt ngươi."

Nụ cười âm hiểm của hắn làm Phượng Sâm không rét mà run, nhưng trên mặt cậu không dám lộ ra một chút khϊếp đảm nào, trường cung trong tay cậu đã biến thành một thanh kiếm, cùng Tây Môn Vân Thâm so chiêu.

Nhưng cũng chỉ là so chiêu ngoài mặt, kì thật kiếm thuật của cậu không tính là tốt, hơn nữa Huyền Sương Kiếm trong tay "chủ nhân" của mình càng nỗ lực phát huy, so với trước đó càng thêm cường hãn, thân thể Phượng Sâm dần dần xuất hiện không ít vết thương.

"Ta đã chờ ngươi rất lâu rồi, đáng tiếc, tìm được ngươi trong lúc tu vi ngươi thấp như vậy, ngươi nói xem, hay là ta chờ ngươi đến Đại Thừa thì đoạt xá thân thể ngươi có được không? Ai da, đáng tiếc, thân thể mẫu thượng ngươi thật sự, thật sự, thật sự là một vật chứa phi thường tốt nha. Ai mà ngờ nàng lại tình nguyện chết cũng không muốn trở thành con rối của ta..."

Tây Môn Vân Thâm liên tiếp dùng ba lần "thật sự", có thể thấy được hắn rất yêu thích thân thể Phượng Kinh Hồng.

"Nhưng ta vừa mới phát hiện, thân thể ngươi hình như thích hợp với ta hơn."

Tính tình Phượng Sâm vốn đã không tốt, lại nhiều lần bị hắn chọc giận, kiếm trên tay bỗng nhiên dùng thêm chút lực, trực tiếp đâm trúng ngực Tây Môn Vân Thâm.

Nhưng người nọ bỗng nhiên cười lớn, ở thời điểm Phượng Sâm chưa kịp phản ứng thì ngực cậu đột nhiên bị một thanh kiếm xuyên qua.

"Năm đó ở trận chiến tại Thần Điện, ta đã bị đuổi ra ngoài, không thể cướp đi huyết mạch chi lực ở thân thể mẫu thượng ngươi. Hiện giờ còn phải cảm ơn ngươi, huyết mạch chi lực trong thân thể ngươi cùng với xác chết Phượng Kinh Hồng đều xuất hiện trước mặt ta, ta sao có thể không cười đón nhận?"

Phượng Sâm không kịp đem Huyền Sương Kiếm trong cơ thể rút ra đã cảm thấy linh lực trong cơ thể ngày càng xói mòn.

"Lần này ta không gϊếŧ ngươi, lần sau gặp mặt, hy vọng thể xác ngươi có thể giúp ta đăng đỉnh thiên tiên."

Thời điểm mắt cậu mờ dần đi, Phượng Sâm nhìn thấy xác chết Phượng kinh Hồng bị Tây Môn Vân Thâm thu vào trong túi, nhưng cậu lại vô lực ngăn cản.

~~~~~~~~~~~

Huhu thương bé Phượng Sâm quá....

Mẹ chứ cái thằng điên kia tên dài vcl, lại còn khó nghe nữa :))))

Sorry mọi người, ba tháng nay mình thấy nản vì ít người xem quá :(
« Chương TrướcChương Tiếp »