Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Tiểu Phượng Hoàng

Chương 41: Chim nhỏ thương tâm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Manh Manh

Phượng Sâm đã nghĩ đến vô số cảnh tượng khi gặp lại nhau với mẫu thượng Phượng Kinh Hồng.

Ấm áp, ôm nhau khóc rống, thậm chí là những chuyện thú vị khác.

Chim nhỏ sẽ trách mắng bọn họ vì sao lại bỏ lại cậu ở một nơi rừng núi hoang vắng, sau đó trải qua một phen giải thích, cậu sẽ gấp không chờ nổi mà nhào vào trong l*иg ngực phụ thân Phượng Trì Độ, hung hăng ôm lấy làm nũng, đền bù khoảng thời gian ngàn năm xa cách.

Nhưng cậu lại không nghĩ đến cảnh tượng trước mắt này.

Cho dù cậu đã nhìn thấy cây cối ở ngoài Thần Điện bị khô héo hết, tỏ rõ mệnh đèn Phượng Tê Mộc của các Phượng Hoàng đã chết, nhưng cậu vẫn luôn tin tưởng đó chẳng qua chỉ là thủ thật che mắt. Cậu căn bản không tiếp nhận sự tình toàn tộc bị hủy diệt này là sự thật.

Tuy nói Phượng tộc không có thái quá như những lời đồn đại ở nhân gian, có thể chết rồi niết bàn sống lại ở thân xác mới, nhưng bọn họ có thể trọng sinh trở về nếu thân xác cũ còn nguyên vẹn.

Phượng Hoàng có Thần Hỏa trong người, chỉ cần thân thể bất tử, hồn phách vẫn còn trên thế gian này, thì hồn phách hoàn toàn có thể trở về thân thể của mình, trọng sinh một cuộc sống mới.

Nhưng hôm nay, thi thể Phượng Kinh Hồng nằm ở trước mặt cậu, cậu không thể tin được, cũng không thể không tin.

Phượng Sâm nhận ra được, đây chính là thân thể mẫu thượng, không phải là mô hình hàng giả gì, cũng không phải ảo giác, là thân thể chân chính xuất hiện trước mặt cậu.

Nhưng nếu thân thể vẫn còn nguyên vẹn, vì sao Phượng Kinh Hồng lại không sống lại? Chung quang cũng không có dấu vết hồn phách của nàng, chẳng lẽ có người đuổi cùng gϊếŧ tận, đem hồn phách nàng hồn phi phách tán?

Thân mình Phượng Sâm cơ hồ đã run rẩy kịch liệt, Yến Bắc Linh cũng không dùng sức ôm cậu nữa, tùy ý cho chim nhỏ nghiêng ngả lảo đảo bay về phía thi thể Phượng Kinh Hồng.

Cậu không tin mẫu thượng cao ngạo mà mềm lòng của bản thân đã chết đi.

Những người phía sau tuy chưa từng được chứng kiến diện mạo thật sự của Phượng Hoàng nhưng ít nhiều cũng được nhìn những bức tranh cổ phác họa lại.

Hống hồ bên trong Thần Điện còn khắc rất nhiều hình ảnh Phượng Hoàng, đơn giản cũng có thể nhận biết được nhất chi cửu tộc.

Lúc trước đã không thể đem được sách từ trong Tàng Thư Các đi ra, lúc này đoàn người đã sớm xoa tay hầm hè, chuẩn bị đi lên phân xác. Nhưng vừa bước lên hai bước, đã bị Thần Sơn Kiếm của Yến Bắc Linh chĩa thẳng yết gầu, không dám nhúc nhích nửa bước.

(A.. con người...)

Thật vất vả mới thấy được đồ vật có giá trị, nhưng năm lần bảy lượt bị cản trở, đám người đã sớm chịu không được.

Cầm đầu là hai vị trưởng lão của Huyết Hồng Cốc, sau khi bị áp chế thì là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, đối mặt với Yến Bắc Linh nhiều lần cản trở đã sớm nổi giận, lớn tiếng hét. "Yến Bắc Linh! Ngày thường ta kêu ngươi một tiếng tông chủ, chẳng qua là nể mặt Phượng Tê Tông! Ngươi cũng thật sự cho mình là to lớn lắm đúng không! Ta chỉ là muốn cùng mọi người chia sẻ cỗ thịt Phượng Hoàng này, ngươi ngăn cản là có ý gì?"

Mấy người của các môn phái khác đứng bên cạnh sôi nổi phụ họa. "Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn độc chiếm thịt Phượng Hoàng này một mình? Muốn một mình phi thăng làm tiên, ta nói ngươi cứ nằm mơ đi! Tu chân giới đã hai ba ngàn năm không xuất hiện chân tiên. Ngươi muốn thứ này để làm gì? Thời điểm phải chết thì vẫn sẽ chết thôi."

Dứt lời có hai người nhân cơ hội Yến Bắc Linh không để ý muốn phi đến chỗ thi thể Phượng Hoàng.

Tuy không biết lời đồn đại là thật hay giả, nhưng không ít người đều biết sau khi ăn thịt Phượng Hoàng sẽ có được rất nhiều chỗ tốt, có người nói tu vi sẽ tăng lên cực nhanh, có người thì nói mấy ám thương hay nội thương đều sẽ khỏi hẳn.. nói chung là đồ vật hiếm có.

Tuy bề ngoài Yến Bắc Linh đặt hết tâm tư vào hai tu sĩ Kim Đan nhưng thời điểm phát hiện có người muốn tiếp cận lập tức ném ra Thần Sơn Kiếm, kiếm khí mãnh liệt nháy mắt khiến cho mấy người đó phải dừng bước.

Thể hiện rõ ràng là không cho ai bước qua.

Hành động này nháy mắt chọc giận phân nửa người ở đây.

Tông chủ Chuyên Nhật Đảo chính khí lẫm liệt nói. "Nếu ngươi thật sự tính độc chiếm, thì đừng có trách ta không khách khí!"

Yến Bắc Linh cười lạnh một tiếng. "Không biết tự lượng sức mình!"

Thực lực của hắn tuy không tính là mạnh nhất Tu Chân Giới nhưng chuyến này đi chỉ có hắn là tu sĩ Đại Thừa, cho dù có bị áp chế tới Nguyên Anh thì cũng có thể chống lại đám người này.

"Chư vị." Khúc Ninh thừa dịp hỗn loạn, dẫn theo Huyền Sương Kiếm đứng dậy. "Hôm nay ta không cùng mọi người tranh đoạt, nhưng Yến Bắc Linh người này, ta muốn quyết chiến một trận sinh tử."

Mọi người đều biết Khúc Ninh có oán hận chồng chất đối với Yến Bắc Linh nhưng lại không nghĩ đến mức này.

Nhưng trước mắt vừa vặn giải quyết được người khó giải quyết nhất, bọn họ cũng không có tâm tư đi so đo, dồn hết sức muốn đi về phía thi thể Phượng hoàng.

Khoảng cách Phượng Kinh Hồng ngày càng gần, trước mắt lại xuất hiện một lá chắn thật lớn, đem toàn bộ những người tham lam kia nhốt bên trong.

Tông chủ Chuyên Nhật Đảo Nhạc Tế Trung thấy tình hình này, lập tức biết được đây là bút tích của ai, hắn quất một roi về phía lá chắn trong suốt nhưng lại không lưu được chút dấu vết gì. Nhạc Tế Trung nổi giận nói. "Từ Ngọc Thành! Ngươi cũng cùng hắn cấu kết làm việc xấu sao?"

Lập tức có người đi ra từ trong đám đông, tất cả đều phẫn nộ trừng to mắt nhìn. Mà Từ Ngọc Thành nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt trong tay. "Ta bất quá là nghe theo an bài của tông chủ mà thôi."

"Con mẹ nó! Ta quản hắn Cung Tứ Dật, lão tử hôm nay chắc chắn phải có được thịt Phượng Hoàng!" Dứt lời, Nhạc Tế Trung quất roi về phía Từ Ngọc Thành.

Người chung quanh cũng nhân cơ hội xông lên.

*_*

Bên kia Khúc Ninh cùng Yến Bắc Linh cũng đang đánh nhau túi bụi.

Khúc Ninh chỉ huy kiếm nhằm vào những điểm chết của Yến Bắc Linh, lại bị tay Yến Bắc Linh đỡ được, ngay sau đó dùng chút lực ném trả lại Khúc Ninh, khiến hắn phải lùi lại hai bước.

"A." Khúc Ninh lập tức điều chỉnh lại khí tức, còn không quên khıêυ khí©h Yến Bắc Linh. "Năm đó ta tỷ thí với ngươi ở Kính Dương Châu, kết quả bị ngươi hảo hảo thu thập một phen, đánh đến hoa rơi nước chảy. Ta muốn nhìn xem hiện tại ngươi có còn cái thực lực này hay không?"

Dứt lời, Khúc Ninh rót linh lực vào Huyền Sương Kiếm, trên thân kiếm khắc họa ra Thanh Long như muốn sống dậy, thẳng tắp xông đến chỗ Yến Bắc Linh, một đạo kiếm này còn triệu hồi ra thân ảnh một con rồng. Có thể thấy thực lực rất cường hãn.

**_**

Phượng Sâm ghé vào trên người Phượng Kinh Hồng, tinh tế miêu tả lại dung nhan của nàng.

"Như thế nào lại như vậy, ai có thể khiến ngươi bị thương chứ, ngươi không phải nửa bước chân vào chân tiên rồi sao? Như thế nào lại dễ dàng như vậy mà chết chứ?" Chim nhỏ nỉ non.

Trước đấy đã nói rằng đợi cậu trưởng thành sẽ truyền lại chức tộc trưởng cho cậu rồi cùng Phượng Trì Độ đột phá chân tiên.

Bọn họ tuy đối với Phượng Sâm kỳ vọng to lớn, nhưng cũng rất yêu thương cậu. Vì Phượng Sâm bị dừng lại ở Đại Thừa kỳ quá lâu, lần đột phá tiếp theo này không biết là phúc hay họa, Phượng Trì Độ còn cúi xuống cõng cậu đến chỗ tổ tiên, sợ cậu chịu không nổi một kiếp này.

Cũng may chim nhỏ đã khôn lớn, có thể một mình đảm đương với lôi kiếp, liền tính nếu táng thân dưới lôi kiếp cũng coi như chết cũng không tiếc.

Lúc cậu nói ra những lời này đã bị Phượng Kinh Hồng đánh cho một trận.

Phượng Sâm còn cùng nàng nói đùa, hỏi nàng nếu thật sự gặp phải lôi kiếp không chịu được thì phải làm sao bây giờ?

Mẫu thượng lúc đó đã đáp như thế nào? Nàng nói. "Nếu thật sự đυ.ng phải, vậy thì chạy đến tìm ta. Ta giúp con giải quyết."

Cảnh tượng này giống như chỉ mới phát sinh ở ngày hôm qua, sao bây giờ trước mặt cậu lại chỉ có một cỗ thi thể lạnh băng của Phượng Kinh Hồng?

Cho dù thi thể đã hiện ở trước mắt cậu, nhưng Phượng Sâm vẫn cứ cố chấp không thể tin được chuyện này.

Tiếng đánh nhau ở xung quanh cậu cũng không muốn quan tâm, hiện giờ toàn bộ thể xác và tinh thần cậu đều đặt trên người mẫu thượng.

Xác chết của Phượng Kinh Hồng rất hoàn hảo, trên người không có một chút dấu vết đánh nhau, làm cho người khác nhìn không ra nguyên nhân tử vong.

Cậu lấy cánh gạt đi mấy trang giấy rơi trên người nàng, ánh mắt sau đó lại bị một tờ giấy hấp dẫn.

Trên giấy là những dòng chữ hỗn độn, như là ở lúc hoảng loạn viết xuống.

Câu đầu tiên đó là: Ngô nhi Phượng Sâm.

Chim nhỏ muốn áp lại run rẩy của bản thân, nhưng vẫn không đè nén được sự kinh sợ, tiếp tục nhìn xuống.

Đột nhiên, tờ giấy bắt đầu tự bốc cháy, Phượng Sâm chưa kịp ngăn cản thì tờ giấy đã bị cháy thành tro tàn.

Là ai!

Chắc chắn là có người ở sau tác quái!

Trong lòng cậu phẫn nộ, không kìm lại được, từ trong cổ họng phát ra một tiếng hét to.

Trong đầu Phượng Sâm tức khắc liền tỉnh táo, ký ức đã từng mất đi hiện lên ở trong đầu cậu. Thân thể cậu phóng ra vô số uy áp của Phượng Hoàng, khiến cho tòa Thần Điện trở nên chấn động.

Những người đang đánh nhau cũng vì thế mà dừng lại động tác trong tay, vẻ mặt đầy mộng bức nhìn chung quanh.

Ta là ai? Vì sao ta lại đánh nhau? Đây là nơi nào?

Tất cả mọi người trong nháy mắt thanh tỉnh lại, nhưng mới vừa rồi đánh nhau quá kịch liệt vậy nên trên người ai cũng có vết thương.

Đặc biệt là Yến Bắc Linh, cánh tay hắn bị Huyền Sương Kiếm đâm phải, mắt thường cũng thấy được xương cốt bên trong. Cũng may là bị thương ở tay trái, không ảnh hưởng đến kiếm thuật của hắn.

Khúc Ninh cũng không có chỗ nào tốt, bụng bị đâm hai phát, cơ hồ còn muốn đồng quy vô tận với Yến Bắc Linh.

"Bang, bang, bang." Không biết là ai đang vỗ tay.

"Gϊếŧ hại lẫn nhau thật là một trò hay, sao tự nhiên lại đình chỉ rồi?" Một thân ảnh mặc hoa phục màu sắc rực rỡ âm thầm đi ra từ bóng tối, nếu không phải hoàn cảnh không đúng, Phượng Sâm còn muốn khen bộ hoa phục này hai câu.

Nhưng bây giờ cậu đang phẫn nộ nhìn chằm chằm vào thằng chó này.

Không ngoài dự liệu thì đây chính là người độc thủ mà bọn họ muốn tìm kiếm.

Lần này hắn ta xuất hiện vì cái gì? Vì xác chết Phượng Kinh Hồng, hay vì Phượng Sâm cậu?

Phượng Sâm không dám thả lỏng cảnh giác.

"Không uổng công ta cố ý vì ngươi mà thiết lập nhiều đồ vật như vậy, làm ta tìm ngươi rất lâu đấy, cuối cùng cũng bắt được ngươi."

Người nọ che mặt cho nên không ai thấy rõ được khuôn mặt chân thật của hắn ta.

Nghe được những lời này, thân thể Phượng Sâm nháy mắt cứng đờ, cậu gắt gao nhìn chằm chằm thằng chó kia, muốn từ trong ký ức lật lại.

Nhưng đáng tiếc chính là, Phượng Sâm chưa từng thấy qua thằng điên này.

Tên kia từng chữ nhấn mạnh tên cậu. "Phượng, Sâm."

~~~~

Tức quá nên Manh gọi thằng chó kia như vậy, so với nguyên văn là hắn ta, người nọ... thì đọc thằng chó cho bõ tức :))))

Những người trong môn phái đánh nhau vì trong cấm địa những du͙© vọиɠ đen tối tham lam - ích kỷ đều được phóng đại lên, tỷ lệ thuận với thời gian lưu lại bên trong cấm địa.
« Chương TrướcChương Tiếp »